Thi từ có mị lực nhiều đến mức nào? Có lẽ đối với một số người mà nói, chỉ vỏn vẹn là đọc sao cho lưu loát, cảm thấy vần điệu tinh tế, nhưng chả có gì để nghiên cứu hết. Đó là do cảm thụ thơ văn chưa tới, nếu đối với một người từng trải, thì người ngâm thơ phải làm sao cho người khác có thể hòa quyện được vào vần thơ, tìm được sự đồng cảm, thậm chí còn có thể vì nó mà đau xót tâm can. Không biết còn có thể làm thay đổi quan điểm cách nhìn của một người đối với người khác không? Hoàn toàn có khả năng này! Bởi vì Hoàng Huệ Thiến đối với Đào Nhược hư đã thay đổi thái độ, nguyên nhân không phải ở chổ hắn hài hước, chính là ở chổ hắn đã làm cho mình rơi vào trạng thái u sầu mê mang. Tròng mắt hắn phảng phất một dòng lệ rưng rưng chảy, nếu có mặt hồ với những nhánh lục bình đang lặng lẽ trôi, trong hồ còn có cả mỹ nhân ngư đang bơi lội tung tăng chợt nhãy lên, không sai Hoàng Huệ Thiến muốn đặt mình là một mỹ nhân ngư cô đơn kia, dáng vẻ của cô như là một nàng tiên cá mắc cạn đang khát khao có được một giọt nước. Đối với Đào Nhược Hư cô chưa nói tới chuyện có thích hắn hay không, nhưng có điều do đang đứng cùng nhau ở một nơi mà không thể nào mà cưởng lại nổi cái loại cảm giác kia được. Đào thiếu gia lợi dung cơ hội nói rằng:
“Vô ý cãi nhau hoài càng làm tăng thêm chán ghét, trái lại đến với nhau và tìm hiểu nhau rõ cũng là một cách. Không còn sợ bị từ chối, lại càng không có sự trốn tránh, từ chối cùng với trốn tránh đều là chủ ý của cô đầu tiên.”
Đào Nhược Hư trông thấy xa xa có người đi qua vội đằng hắng một tiếng, sau đó ôm lấy một bên người cô giáo kéo đi một mạch, đợi đến lúc người kia qua rồi, Hoàng Huệ Thiến mới hoàn hồn lại sau khi bị dư chấn của thi từ mang đến, ý thức được mình bất lịch sự nên vội vàng quay lại mĩm cười xin lỗi, đương nhiên trong lòng có ý khâm phục Đào Nhược Hư vài phần.
Hoàng Huệ Thiến nhìn vào chiếc R1 của Đào Nhược Hư, kinh ngạc hỏi:
“Đây là của cậu sao? Đẹp quá! Như thế nào mà cha mẹ lại yên tâm mua cho con cái loại đắc tiền như vậy, hiện giờ phụ huynh a...”.
Đào Nhược Hư thấy Hoàng Huệ Thiến muốn giảng đạo, vội đưa tay ngăn lại, la lên:
“Ngừng, ngừng, ngừng lại, vạn lần không được giảng đạo nữa, bình thường ta đã bị “bà già” giáo huấn không ít rồi. Cô giáo à, cô nên chú ý đến mình một chút, chịu làm bạn gái của ta chứ, không phải là bạn bình thường à!”.
Hoàng Huệ Thiến trên mặt thoáng đỏ ửng, làm bộ giận dổi:
“Huhm, Đào học trò, ta hy vọng cậu có thể tinh tường nhận ra sự sai lệch, cậu không thể nào là bạn trai của ta, còn nữa ta là cô giáo của cậu, sao có thể cùng với cậu...”.
Đào thiếu gia khoát tay cắt ngang lời của cô:
“Đừng nói với ta cái lý luận làm người củ rích ấy, ta không hiểu, cũng không cần nghĩ đến. Ta thích ai thì người đó nhật định phải làm bạn gái của ta, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta từ trước tới nay luôn bá đạo như thế đó! Dù gì thì ta cũng muốn có cô, cô không thích cũng phải chịu!”
Hoàng Huệ Thiến cũng không muốn tranh chấp với hắn, trong lòng cô chỉ là muốn chọc Đào Nhược Hư, dù ngoài miệng có cho hắn chiếm một chút tiện nghi cũng không sao. Cô nghĩ đến Đào Nhược Hư còn quá nhỏ, thật sự còn ngây thơ lắm, chưa biết cái gì là tình yêu đâu, có lẽ khi nào trưởng thành sẽ ý thức được hắn và cô chênh lệch nhau! Cô cũng còn quá trẻ, 10 năm về trước, cô nhớ mông lung không biết sao hồi đó tình yêu là cái gì đó thật trong sáng và chỉ biết ôm trong lòng? Có điều là con nít lúc đó không có to gan lớn mật như bây giờ. Xã hội tiến bộ làm thay đổi con người, quan niệm xưa xem ra đã lạc hậu, hoặc là qua khờ khạo!. Kỳ thật, phát triển sớm cũng không phải là chuyện xấu, khổng lẽ giống như mấy chục năm trước con trai hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa dám nắm tay con gái mới là thuần khiết? Cái này không khỏi làm trò cười cho thiên hạ. Giống như cái T khố hiện nay vẫn được đai đa số các phụ nữ tiếp nhận, có điều không thể nào như là 90 năm về trước được. Thời đại phi đồ lót. Thời điểm lúc mới phát minh ra áo lót vải sợi gai liền bị cho là điên khùng, nhưng cuối cùng thì sao?
Đào Nhược Hư chở Hoàng Huệ Thiến vui vẻ tiến vào một nhà hàng có tên CJW, nhà hàng này không gian tương đối tao nhã, các phòng nằm lộ thiên ra ngoài tương đối lịch sự, âm nhạc và rượu vang thì không chê vào đâu được. Đương nhiên, nếu có gái đẹp đi cùng thì càng hay. Đào Nhược Hư cầm thực đơn đưa cho cô giáo xinh đẹp, Hoàng Huệ Thiến vốn chuẩn bị trả đũa hắn một phen về vấn đề thân phận, nhưng cuối cùng chỉ kêu vỏn vẹn có hai món bò bít tết, một phần sà lách và một phần sò nướng mà thôi. Đào Nhược Hư thấy cô chọn xong lúc sau mới cười nói với nhân viên phục vụ:
“Cho hai chai XO, thêm một phần tôm hùm và thịt trâu xào đậu phụ.
Hoàng Huệ Thiến giật mình có chút khó hiểu hỏi hắn:
“Cậu gọi thứ rượu đắt tiền làm gì, ta ít khi uống rượu lắm đó!”.
Đào Nhược Hư biết cô đang quan tâm cho túi tiền của mình, nên cười hề hề:
“Cô để ý nhiều làm gì? Ta mời khách chứ đâu phải cô mời, không nghe nói qua khách phải theo ý chủ sao? Sẽ do chính ta sắp sếp.”
Tuy rằng hai người vừa mới quen biết chưa được một ngày, nhưng sau chuyện xãy ra trong văn phòng mọi sự lạ lẫm dường như tan biến.
Đào Nhược Hư rót rượu vào ly Hoàng Huệ Thiến sau đó nâng ly rượu lên nói:
“Chúc mừng Hoàng Huệ Thiến tiểu thư vinh dự trở thành bạn gái Đào Nhược Hư tiên sinh, mời cô.”
Hoàng Huệ Thiến khinh khĩnh vọt miệng ra:
”Cái miệng ăn mắm ăn muối nói gì đó, chẳng qua do niệm tình cậu là học trò của bổn tiểu thư, nên ta sẽ cố gắng uống ly này. Tại đây là rượu XO a!”
Nhìn qua Đào Nhược Hư đang cầm ly rượu đặt lên môi, ngửi qua ngửi lại rồi hít thật sâu vào, lại thấy say mê đến nổi như đạt đến trạng thái vong ngã (quên cả bản thân), cảnh này thật khiến cho Hoàng Huệ Thiến bị hấp dẫn, trong nội tâm nàng một trận chao đảo, không khỏi mĩm cười hỏi:
“Tại sao cậu còn biết cả cách thưởng thức rượu?”.
Đào Nhược Hư chỉ nhàn nhạt liếc qua nàng một cái, lắc lắc đầu, không nói tiếng nào. Hoàng Huệ Thiến tính cách từ xưa đến nay luôn muốn rõ ràng, nên không chịu được khi người khác cố ý mập mờ, vội ra giọng như là nũng nịu:
“Cậu nói cho người ta biết thì cũng có mất miếng thịt nào đâu!”
Đào Nhược Hư nhìn vô gương mặt thanh lệ của cô, mặt trái xoan trên có phớt một lớp phấn mỏng, cả người nhão ra không cầm được, hắn ta trong lòng dao động, ngắm nghía cái ly chân dài rồi đáp:
“Thưởng thức rượu trước sau phải chú ý đến tính chất, đầu tiên dĩ nhiên là nhìn màu rượu. Rượu vang hoặc là đỏ, hoặc là đen thui, hay hồng nhạt. Tiếp đó phải ngửi mùi, thơm mà không nồng, thuần mà không tiêu tan mới là rượu ngon thượng đẳng. Sau cùng là cảm giác, thuần ngọt, thích loại nguyên chất, dịu mát những yếu tố này không thể thiếu ở một chai rượu quý. Rượu vang đúng là như một loại có sự sống, khi cho vào bình phải đậy kín hơi, có loại phải cất lâu vài chục năm uống mới đã. Một khi mở nắp rượu sẽ tiếp xúc với không khí, thay đổi rất nhanh. Cùng một bình rượu, rót ra để qua 15 phút, cái để nữa giờ, cái để một tiếng đồng hồ sau đó niếm thử thì mùi và vị chúng hoàn toàn khác nhau. Rượu vang là loại rất thú vị và ảo diệu, thật ra thì rượu do tinh dầu rượu cồn làm giả sẽ không có được hiện tượng kia. Nhưng một chai rượu cồn đã uống xong, ngoại trừ việc bốc hơi ra ngoài, mùi vị cũng không khác biệt mấy, hơn phân nữa là giả. Rượu vang đắc tiền đều cần phải trải qua quá trình cất, cất đến khi hương khí tỏa ra thì mới có thể chân chính mà xuất xưỡng”.
Hoàng Huệ Thiến nghe Đào Nhược Hư lưu loát nói như thuộc lòng từ đời nào, một thằng nhóc mới mười mấy tuổi làm thế nào có khả năng hiểu biết nhiều như vậy? Cô đâu ngờ rằng “ông già” Đào Diệu Dương của hắn xưa nay rất mê rượu, hắn ta cho dù chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ không thể thấy qua thịt heo sao?. Đương nhiên là chuyện này cũng giải thích được sự thông thái và trí nhớ thiên phú của Đào Nhược Hư.
Cơ hội sẽ đến với người khi đã đến lúc, lời này quả thật không sai. Người con trai chân thành yêu người con gái, có khả năng phải mất một tháng thậm chí một hai năm, mà con gái yêu người con trai thường chỉ là một khoảnh khắc; con gái muốn vứt bỏ con trai hoặc là trong một giây đồng hồ, hoặc là cả đời nếu cứ dây dưa không dứt. Con trai muốn vứt bỏ người con gái có thể là trong một tháng cũng có thể là một hai năm.
Hoàng Huệ Thiến bị lời giải thích tuyệt vời của Đào Nhược Hư làm rung động, vẻ mê mẫn trong ánh mắt càng tăng thêm. Đào Nhược Hư đắc ý nhưng ở ngoài làm bộ biểu lộ cái mặt nghiêm trang không tỏa ra gì hết, hắn đã nắm được chui của người đẹp. Đào thiếu gia cho rằng, cua gái đầu tiên là phải vận dụng đầu óc, phải làm như có mà như không có mới là phương châm tối cao. Dễ dàng có được cái mình muốn, không phải cô ta sẽ rất quý trọng sao? Đừng tưởng thường xuyên tạo bất ngờ, moi hết ruột gan ra để chứng minh tình yêu sâu đậm của mình, thực tế có được bao nhiêu kẻ như thế có thể làm cảm động được tâm hồn thiếu nữ, trong trò chơi tình ái này cần nhất là loại cảm giác mông mông lung lung. Chỉ có khoảng cách mới làm nãy sinh ra tình cảm thôi!.
Đào thiếu gia thêm nhiệt vào khi đang còn nóng, đem bộ mặt già đò bí hiểm khó dò ra hỏi:
“Hôm trước do vô tình mà đọc được một truyện cười, hắc hắc, nếu muốn ta sẽ kể lại, nhưng ý cô thì sao, thế nào hả?”.
Hoàng Huệ Thiến thật tình không biết hắn đang cố ý múa lữa lại muốn nghe hắn muốn nói về chuyện gì, nên gật đầu và tiếp tục chăm chú lắng nghe!.
Đào thiếu gia giọng điệu rất rõ ràng chậm rãi:
“Đây là truyện kể về đôi vợ chồng, ông chồng nữa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng hỏi bà vợ:
“Mấy giờ rồi?
Bà vợ trả lời: 10 giờ
Ông chồng nói: “ Chỉnh không?
Bà vợ trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Còn sớm lắm, đứa nhỏ còn chưa ngủ đâu!
Ông chồng bực mình giải thích :”Tui chỉ hỏi 10 giờ có chỉnh không?
Bà vợ nhíu mày, bất mãn: “Qua 11 giờ đi rồi hãy chỉnh?
Ông chồng tức tối la lên: “Mẹ kiếp, tui hỏi bà có phải là 10 giờ chỉnh.
Bà vợ cũng quạu lên, quát: “Đ.m, 11 giờ hãy chỉnh, ngày nào mà ông chẳng làm, có phải không biết xấu hổ không hả?
Ông chồng không lớn tiếng nữa, nói nhỏ nhẹ lại: “Tui chỉ muốn hỏi rõ ràng là 10 giờ, chính xác không?
Bà vợ hiểu ra, vội vàng xin lỗi rối rít: “Chỉnh! Chỉnh!, hiện tại đang chỉnh!!!”.
Sau khi nghe xong Hoàng Huệ Thiến cười nghiêng cười ngã đến độ rơi nước mắt, cơ hội lớn còn không mau lơi dụng, Đào Nhược Hư khóe miệng nở nụ cười dâm đãng rà đến sau lưng cô, vội giúp cô điều hòa lại, đương nhiên là trong lúc này không thể thiếu cái màn sờ soạn. Cảm nhận được ở phía sau là cái lưng bóng loáng cùng với bộ áo ngực được mặc gọn gàng, Đào Nhược Hư híp mắt, thần sắc say mê, cơ hội như vậy quả thật quý hiếm, nên lúc này chủ động cọ xác vào, sau những gì mình bị xem thường.
Hoàng Huệ Thiến vuốt vuốt mấy giọt nước mắt, nghe xong câu chuyện cười một lúc mới bình tĩnh lại, chợt cười mắng:
“ Tên nhóc này tuổi còn nhỏ mà cứ hư hỏng như vậy, đến khi trưởng thành thì ra quái gì nữa?, cẩn thận coi chừng sau này ế vợ đó!”
Đào Nhược Hư thấy Hoàng Huệ Thiến lắc lắc cái lưng có ý bảo hắn chấm mút đủ rồi mau lấy móng vuốt ra, đến lúc cuối hắn ta dùng hai ngón tay chen vô được dây áo ngực gọn gàng của cô, kéo ra một chút sau đó buông tay nghe “chát” một tiếng, dây nịt ngực bật lại vào lưng Hoàng Huệ Thiến, chỉ là khẽ nhíu mày chứ chưa nói tiếng nào. Đột nhiên hắn hừ một tiếng, nói:
“Rồi sao nào? Chưa nghe câu này sao, đàn ông không xấu, tại phụ nữ không thích mà thôi!”