Thành Hoa Thụy nhất thời do dự, Thanh Hư cung chỉ có môn hạ của Thiên Linh đạo trưởng là có nữ đệ tử, nhân số bất quá cũng chỉ năm người mà thôi. Thiên Linh đạo trưởng vô cùng nóng nảy, hỉ nộ vô thường, đừng nói là sư phụ Thiên Thanh, cho dù là chưởng môn Thanh Vô đối với gã tam đệ tử thiên phú cực cao tính khí cực kém này cũng hết cách. Thành Hoa Thụy cũng không muốn vô sự mà đi tìm xui xẻo, bị Thiên Linh đạo trưởng mắng chửi cho một trận. Trái lại mắng còn không sợ, nói không chừng Thiên Linh đạo trưởng nhất thời cao hứng, mang hắn ném lên thiên trụ của Vương Ốc sơn, vậy chẳng phải là lên trời không cửa xuống đất không đường sao.
Hồng Chẩm thấy Thành Hoa Thụy cúi đầu không nói, mày ngài gấp gáp, quay đầu nhẹ giọng nói với Trương Dực Chẩn:
- Dực Chẩn, ngươi tới khuyên nhủ đạo trưởng đi, để một mình ta ở nhà, vạn nhất ác quỷ trở lại tìm ta, ai có thể cứu ta đây?
Nói cũng phải, Trương Dực Chẩn liền bước về phía trước một bước, đang muốn mở miệng khuyên bảo, Thành Hoa Thụy đã nghĩ thông suốt vấn đề này, chỉ việc đem Hồng Chẩm giao cho chưởng môn, ác quỷ muốn hại Dực Chẩn, tự nhiên cũng sẽ hại Hồng Chẩm. Có thể cứu Dực Chẩn mà không cứu Hồng Chẩm thì không hợp tình lý.
- Hồng Chẩm cô nương, bây giờ ngươi về nhà thu thập hành lý đi, chúng ta liền hạ sơn.
Hồng Chẩm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sắc mặt ngượng ngùng nói:
- Ta từ trong nhà đi ra, đã không còn muốn về nữa... hành lý cũng đã thu thập xong rồi.
A, cung đã buông tên không thể quay đầu, giỏi cho một Hồng Chẩm! Kế tiếp Trương Dực Chẩn liền thay Hồng Chẩm nói ra những việc trong nhà của nàng:
- Cha, mẹ, chuyện nhà Hồng Chẩm xin nhị lão đảm đương cho, bình thường trông nom một chút, đừng để cho lợn rừng ủi sân tường, đừng cho hồ ly trộm gà vịt. Nóc nhà cũng nên thường xuyên tu bổ, đừng để cho mưa gió phá hủy phòng ốc.
Phì một tiếng, Hồng Chẩm cười ra thành tiếng, một mảng phấn hồng nhuộm lên hai má.
- Dực Chẩn, ngươi thật là dài dòng, so với ta còn cẩn thận tỉ mỉ hơn, thật khó nghĩ ngươi là một nam tử.
Mọi người đồng thời cười ha hả, cũng xóa tan được không ít nỗi sầu biệt ly.
Ánh trăng như nước, đêm hè tĩnh mịch càng làm cho tiếng côn trùng tiếng chim kêu hết sức vang dội. Sông Thái Bình ngày đêm xuôi dòng, chảy mãi không thôi chẳng biết quy về phương nào. Nhóm ba người Trương Dực Chẩn dưới ánh mắt tha thiết cùng vô hạn không muốn của phu phụ Trương Nhân, bước lên con đường núi hạ sơn.
Sơn đạo gồ ghề, sơn lộ quanh co. Mấy người đi qua eo núi, Thái Bình thôn biến mất ở đằng sau rặng núi. Trăng treo giữa trời, chàng thiếu niên tâm tư mờ mịt, tựa hồ thấu qua ánh trăng vẫn có thể thấy được phụ mẫu đang ở trên mỏm núi đầu thôn, không ngừng vẫy tay theo bóng lưng chàng. Chàng thiếu niên sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Quay đầu nhìn Hồng Chẩm, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, giống như bình thường. Chàng thiếu niên thầm kêu xấu hổ, ngược lại còn không bằng một thiếu nữ tử trấn tĩnh tự nhiên, nam nhi chí ở bốn phương, ra ngoài lang bạt há còn phải lo trước nghĩ sau.
Dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, đi non nửa một canh giờ, hưởng thụ gió mát thoải mái của đêm hè, bên tai truyền đến tiếng động vật kêu quen thuộc, tâm tư chàng thiếu niên dần dần linh hoạt, nhất thời cảm thấy ba người chỉ lo cúi đầu bước đi có chút nặng nề, liền mở miệng hỏi Thành Hoa Thụy.
- Hoa Thụy huynh, vì sao lại nóng lòng muốn rời đi ngay buổi tối như vậy? Đi ban ngày không phải là an toàn hơn sao... Dù sao Hồng Chẩm cũng là nữ tử!
- Dực Chẩn, ác quỷ chung quy cũng là quỷ đạo, ban đêm âm khí thịnh, âm vật lại càng dễ dàng lui tới. Chúng ta vội vàng xuất thôn như vậy, chính là muốn cho ác quỷ biết được hành tung, để cho hắn cố ý đuổi theo chúng ta mà đến, không có thời gian ở trong thôn làm hại thôn dân. Bất quá Dực Chẩn, ngươi sẽ không trách ta bắt ngươi làm mồi dụ dỗ ác quỷ xuất thôn chứ?
Trương Dực Chẩn nghe thấy thế liên tục gật đầu, đến khi nghe thấy câu cuối cùng lại vội vàng lắc đầu.
- Hoa Thụy huynh quá suy nghĩ rồi, ta làm sao lại trách ngươi chứ! Lại nói ta cũng không sợ ác quỷ kia, lúc đó ta đuổi được hắn đi, bây giờ mà hắn dám trở lại, ta sẽ khiến cho hắn đến được mà đi không được. Bại tướng dưới tay, ta việc gì phải sợ hắn! Có điều ta nhớ tới Phương Trượng, nghe nói cách xa trung thổ mười vạn dặm, vậy làm thế nào để đi đây?
- Việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn, đợi ta báo cáo sư phụ, có thể sư phụ sẽ có phương pháp. Dực Chẩn, ngươi cũng không cần phải nóng nảy, dù cho sư phụ của ta không có biện pháp nào, sư tổ của ta chưởng môn Thanh Hư cung Thanh Vô tổ sư nhất định sẽ biết được một chút. Lúc này vẫn phải coi chừng ác quỷ là trên hết, giả như bị ác quỷ đoạt đi tính mệnh, chớ nói Phương Trượng, cho dù là Lâm Hải thành cũng không đến được.
Hồng Chẩm nghe thấy hiếu kỳ, gạt gạt tóc ở trên trán, nhẹ giọng hỏi:
- Đạo trưởng, thiên hạ này rốt cuộc là rộng lớn mấy ngàn dặm? Nghe nói ở ngoài trung thổ còn có đại hải, đại hải vô biên vô tận, ở ngoài đại hải còn có tiên sơn sao?
- Thiên hạ rộng lớn, từ xưa đến nay thuyết pháp không đồng nhất. Có người nói phạm vi trung thổ năm ngàn dặm, có người nói một vạn dặm, nhưng lấy sự rộng lớn của trung thổ, vẫn không bằng với một phần nhỏ của đại hải. Từ xưa tương truyền, hải nội còn có mười tòa tiên châu, theo thứ tự là Doanh Châu, Huyền Châu, Trường Châu, Lưu Châu, Nguyên Châu, Sinh Châu, Tổ Châu, Viêm Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu. Các châu tự nhiên là có cư dân, hình thái khác nhau, không giống với trung thổ, nhưng truyền thuyết đó đều là những người đắc đạo, thấp nhất cũng là địa tiên, thậm chí còn có cả phi tiên cùng thiên tiên không muốn sống trên trời. Mười châu phân biệt ở vào bốn phía của trung thổ, cách trung thổ mấy ngàn dặm đến mấy vạn dặm cũng không chừng, nhưng không phải người nào cũng có thể thấy được. Mười châu ở trên biển khi ẩn khi không, thường có những người có đại thần thông lui tới một lòng tìm kiếm, mà mấy chục năm cũng không gặp được. Cũng có người chỉ xuất hải một lần là có thể gặp được một châu trong đó. Mười châu đều có bảo vật cùng với chỗ thần kì, chỉ cần gặp được một châu, tất có thu hoạch. Cho nên mấy nghìn năm nay thập châu lúc ẩn lúc hiện, đã hấp dẫn không ít người tu đạo đi tìm kiếm, ngõ hầu dưới cơ duyên, hé mở được thiên đạo, thành tựu vô thượng đại nghiệp. Nhưng mấy nghìn năm nay, cao nhân các phái trước sau có không dưới mấy nghìn người đi ra biển, cuối cùng hữu duyên nhìn thấy mười châu bất quá mười người chỉ được một hai, không ít cao nhân thành danh đã lâu trên đường hướng tới mười châu gặp phải hao tổn, oan uổng mà mất đi tính mệnh.
- Khác với thập châu, hải ngoại tam sơn Phương Trượng, Bồng Lai cùng Côn Lôn, chính là tiên sơn thượng cổ trong truyền thuyết. Phương Trượng này nằm ở giữa Đông Hải, cân bằng chính giữa đông tây nam bắc, dài năm ngàn dặm. Trên núi có kim ngọc Lưu Ly Cung, hoàng kim Thất Bảo điện, là nơi mà Ngọc Thanh, Thượng Thanh cùng với Thái Thanh tam thiên ti mệnh, bên trên có hơn mười vạn tiên gia, đều là tiên thiên ghi danh trên "Thái thượng Huyền Sanh lục". Phương Trượng đất bằng như bàn tay, chung quanh sinh trưởng linh chi tiên thảo giống như là lúa mạch chốn phàm gian. Chẳng qua Đông Hải rộng lớn, vô biên vô hạn, cái gọi là ở giữa đến tột cùng là chỗ nào, không ai biết được.
- Bồng Lai ở tại đông bắc Đông Hải, chu vi năm ngàn dặm, Thiên Đế thường ở nơi đó tổng lĩnh sự tình của chín tầng trời, tiên gia nhiều không đếm xuể.
- Côn Lôn ở tại khoảng giữa Tây Hải cùng Bắc Hải, chu vi một vạn dặm, cách trung thổ mười ba vạn dặm, bốn phía đều có nhược thủy bao quanh. Nhược thủy lông chim không nổi được, địa tiên không độ, phi tiên khó bay. Côn Lôn này là chỗ ở của Tây Vương Mẫu, tổng lĩnh thiên hạ tiên quan (1), phàm khi đã thăng lên thiên tiên đủ tam thiên làm người của tiên cung, trước tiên tất phải qua Côn Lôn nhận sắc phong của Tây Vương Mẫu, lại được đến Dao Trì ăn tiên quả, bỏ đi trọc khí trở thành tiên thể, mới có thể phi thăng tam thiên để bái yết thiên đế.
- Ba toà tiên sơn này là chuyện xưa tương truyền, chỉ là hiện nay đạo môn ngàn năm giảm sút không có người nào tu được đến đại thành, tam sơn truyền thuyết ngàn năm nay chưa từng có người thấy, cho nên chỉ được ghi chép trong điển tích. Bởi vậy Dực Chẩn, chớ trách ta nói thẳng, nếu như thân sinh phụ mẫu của ngươi ở Phương Trượng, chớ nói đến nghĩ cách cứu viện bọn họ, cho dù là may mắn tìm được chỗ dó, so với lên trời còn khó hơn!
oO0Oo
(1) tiên quan: những vị tiên giữ chức quan trên thiên đình.