Ba người vừa đi vừa nói chuyện nên cũng không cảm thấy mệt nhọc. Sơn đạo yên tĩnh, rặng núi đen xì tựa như quái thú, trong rừng các loại âm thanh vang lên không ngừng, bất tri bất giác đã đến nửa đêm.
Ban đầu Trương Dực Chẩn cho rằng nhiều nhất không quá một năm nửa năm là có thể tìm thấy cái nơi Phương Trượng quỷ quái chết tiệt kia, sau đó cứu lấy thân sinh phụ mẫu, rồi lại bỏ ra mấy tháng thời gian quay về Thái Bình thôn đoàn tụ cùng cha mẹ. Không nghĩ tới Thành Hoa Thụy nói một phen khiến cho Trương Dực Chẩn như đang trên trời một bước rơi xuống đất, với chàng mà nói, Lâm Hải thành chính là một tòa thành trì không nhỏ, để chàng đi ba ngày ba đêm cũng không hết. Không nghĩ tới cái nơi Phương Trượng mà thân sinh phụ mẫu ở lại xa như vậy, tinh tú trên bầu trời hư vô mờ ảo mặc dù xa không thể với tới, nhưng chung quy còn có thể nhìn thấy. Phương Trượng kia xa tận chân trời không nói, còn chẳng ai biết đến tột cùng là nó ở nơi nào, thậm chí có thực sự tồn tại hay không vẫn còn chưa rõ, chả lẽ những khách nhân năm đó lừa cha mẹ, chỉ thuận miệng nói ra để tiêu khiển một chút với đám người sơn dân trung thực sao?
Bên này Trương Dực Chẩn đang miên man suy nghĩ, bỗng Thành Hoa Thụy giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm dài một thốn hiện lên trong lòng bàn tay, tản mát ra quang mang màu xanh mờ ảo. Tay trái Thành Hoa Thụy vung ra, ba đạo hộ linh phù chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, lơ lửng giữa không trung vây ba người vào giữa.
- Hẳn là ác quỷ cách nơi này không xa, vừa rồi truy linh phù của ta cảnh báo. Dực Chẩn, Hồng Chẩm hai người các ngươi ngàn vạn chớ bước ra bên ngoài hộ linh phù. Hộ linh phù tuy rằng uy lực bình thường, nhưng đối phó với ác quỷ rất hữu hiệu, một thời ba khắc hắn cũng không tiến lại gần người được.
Trương Dực Chẩn ngược lại chẳng sợ hãi gì cả, nghe nói ác quỷ đã đuổi theo, liền cảm thấy yên lòng. Cuối cùng đã dẫn được ác quỷ ra khỏi Thái Bình thôn, cũng không uổng ba người gấp rút lên đường suốt đêm. Chàng thiếu niên đối với ác quỷ này chẳng có chút sợ hãi nào, lúc trước trong khi vô ý đuổi được hắn đi, trong lòng chàng liền nhận định ác quỷ này cũng không có bản lĩnh gì, lại không biết rằng không phải ác quỷ bản lĩnh kém cỏi, mà thật ra là do trong thân thể chàng có tập trung một cỗ nhiệt lực quái dị. Đổi lại người khác, sớm đã bị ác quỷ dễ dàng chế phục rồi.
Hồng Chẩm dù sao cũng là nữ tử, sít sao nắm chặt lấy cánh tay Trương Dực Chẩn, thân thể run lên nhè nhẹ. Trương Dực Chẩn khẽ vỗ Hồng Chẩm, an ủi:
- Đừng sợ, có ta cùng Hoa Thụy huynh ở đây, tin rằng ác quỷ này cũng không dám lỗ mãng. Ác quỷ không đến cũng tốt, dám đến mà nói, ta sẽ khiến cho hắn có đến mà không có về.
Chàng thiếu niên nói rất mạnh mẽ, khí thế mười phần, Hồng Chẩm nghe thấy thế cũng yên lòng trở lại, sợ hãi giảm bớt được vài phần. Cũng không biết là lời nói của chàng thiếu niên khiến cho ác quỷ khiếp đảm hay là pháp lực của ác quỷ vẫn chưa hồi phục, truy linh phù cảnh báo một trận, rồi liền yên tĩnh trở lại, mãi cho đến khi sắc trời sáng hẳn, ác quỷ cũng không có động tĩnh gì.
Ba người đón những tia nắng ban mai đi tới Lâm Hải thành. Hai mươi dặm đường này, ba người vừa đi vừa dừng, một là ban đêm sơn đạo khó đi, hai là cần thường xuyên đề phòng ác quỷ, ba là vừa đi vừa nói chuyện, cho nên đi hết cả đêm. Cũng may Thành Hoa Thụy đạo lực thuần hậu, Trương Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm từ nhỏ lên núi xuống núi đã quen, thân thể khỏe mạnh, đi liền một đêm, ba người cũng không có bao nhiêu mệt mỏi.
Lâm Hải thành này Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm đã tới không ít lần, cũng không có gì mới mẻ. Sau khi thương nghị, ba người nhất trí quyết định không cần nghỉ ngơi, nhanh chóng tiếp tục lên đường. Dù sao nơi này còn cách Ủy Vũ Sơn đến mấy trăm dặm. Ba người tùy ý dùng chút cơm sáng ở một phạn điếm, nghỉ tạm trong chốc lát, rồi liền đứng dậy xuất phát.
Đi được vài bước, Thành Hoa Thụy 'ồ' một tiếng, đưa tay cầm lấy cây gậy của Dực Chẩn quan sát tỉ mỉ.
Ban đên đi thẳng một mạch, tâm thần hoàn toàn đề phòng ở trên người ác quỷ, ngược lại không chú ý tới cây gậy ở trên người Dực Chẩn. Thành Hoa Thụy quan sát cẩn thận cũng không thấy chỗ nào kỳ lạ, chỉ là chất liệu khá đặc thù, không thể nào phân biệt được. Dực Chẩn thấy hắn hiếu kỳ, bèn nén không bị phì cười, đem lai lịch của cây gậy nói cho Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm nghe. Sau đó lại từ trên người lôi ra "Kim Cương kinh" mà Linh Không đưa cho chàng.
- Chỉ là một côn một sách, thế mà dám đòi ta năm cái bánh bao. Bất quá cây gậy này cũng đáng giá, ở trong rừng còn dùng nó cứu được một con thanh xà.
Tâm tính thiếu niên nhất thời hưng phấn, lại đem kỳ ngộ trong rừng mặt mày hớn hở miêu tả lại một phen.
Đối với kim điều cùng thanh xà đánh nhau một trận Thành Hoa Thụy cũng không có hứng thú, tùy ý lật xem "Kim Cương kinh" vài lần, chẳng ngờ có ba chiếc lông chim từ trong sách rớt ra, sáng chói như hoàng kim, nhìn vào thực sự giống như vàng thật tạo thành.
- Lông chim này cũng đẹp đẽ, bất quá thiên hạ rộng lớn, không biết có bao nhiêu kỳ điểu dị thú, cũng không hiếm lạ.
Tiện tay đưa sách cùng với lông chim trả lại cho Dực Chẩn.
Ngược lại Hồng Chẩm đối với lông chim màu vàng tỏ ra vô cùng hứng thú. Dù sao cũng là nữ tử, đối với những đồ trang sức xinh xắn vẫn có rất nhiều tâm tư. Dực Chẩn biết tâm tư của nàng, liền đem cả ba chiếc lông chim đưa cho Hồng Chẩm. Hồng Chẩm từ chối một phen, chỉ nhận lấy một chiếc lông chim.
Chưa đi được mấy bước, Thành Hoa Thụy bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Quái sự! Quái sự!
Hắn ở phía sau giật lấy cây gậy của Trương Dực Chẩn, cầm trong tay không ngừng múa may dưới ánh mắt trời, thấy vậy Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm chẳng hiểu chuyện gì. Nhìn vài lần Dực Chẩn cũng đã nhận ra được manh mối, nói:
- Thực là quái sự, nguyên lai cây gậy của ta đây lại không có bóng!
Hồng Chẩm cũng nhận ra cây gậy lay động dưới ánh mặt trời, chiếu lên trên mặt đất không hề có một tia bóng đen nào cả. Cái bóng của ba người chiếu xuống xen lẫn vào nhau, cây gậy ở giữa ba người đan xen qua lại, phảng phất như là ánh mặt trời xuyên thấu qua cây gậy, lại giống như cái bóng của cây gậy đã ẩn núp đi rồi, thật là quái dị.
Ba người kinh ngạc một phen, Thành Hoa Thụy cũng không nói ra được nguyên cớ, mấy người nhìn thêm một hồi, hứng thú dần biến mất, lại bắt đầu lên đường.
Chậm trễ như vậy, mặt trời cũng đã lên đến giữa tầng không. Ánh nắng mặt trời gay gắt trên cao, nhiệt khí bốc lên. Trời nóng nực, người cũng buồn phiền, nộ khi cũng tăng lên, mấy người vừa bước đi được vài bước, chợt nghe thấy trước mặt tiếng người loạn thành một đoàn, thấy một đám người quây lại một chỗ tranh chấp.
Trong ba người lớn tuổi nhất là Thành Hoa Thụy chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi, tự nhiên đều khó tránh được hiếu kỳ, hơn nữa xa xa nghe được tiếng người truyền đến, có người mắng rằng:
- Đạo sĩ lỗ mũi trâu, gạt người không ít. Chỉ là lừa ăn lừa uống, vậy mà còn dám tự xưng thân tiên cái gì hả? Nhìn dáng dấp ngươi chớ nói thần tiên, dù ngươi tự nói mình là đầu lừa, sợ rằng cũng có người tin đó.
- Đúng vậy đúng vậy, nhìn hình dáng hắn tai to mặt lớn, ăn thịt uống rượu chắc cũng không ít đâu. Mọi người nói thử xem, có thần tiên nào tham ăn như thế không? Rõ ràng là đạo sĩ giả!
- Trước tiên không nói là giả hay không, hiện nay đám đạo sĩ kia đều tu hành ở trên núi cao, thiên hạ tam đại đạo quan chí ít cũng có hơn một nghìn đạo sĩ, sao ta chưa từng thấy qua một chút pháp thuật thần kì nào của đám đạo sĩ vậy? Trước không nói lên trời xuống đất như thần tiên, ngay cả chút pháp thuật biến đá thành vàng cũng chả thấy có đạo sĩ nào dùng? Trách không được hiện tại người tu tiên mộ đạo càng ngày càng ít...
Thành Hoa Thụy sắc mặt khó coi, chẳng qua người đi đường này nói cũng là tình hình thực tế. Hôm nay đạo môn đã suy thoái, ở nhân gian cũng dần dần ảnh hưởng, cùng với phong khí của đạo môn có chút ít quan hệ. Chưởng môn ngồi ở ngôi cao, tha hồ nói chuyện cổ kim, yêu thích đàm huyền thuyết diệu, động một cái là thiên cơ mờ mịt, trong bụng chẳng có gì những luôn tỏ ra cao ngạo, không cùng qua lại với dân chúng phổ thông. Bên dưới trưởng môn là lực lượng trung kiên của đạo môn, cũng chính là vị trí hiện nay của sư phụ Thành Hoa Thụy - Thiên Thanh đạo trưởng, đều là đệ tử đời thứ hai của các đại đạo quan. Đệ tử đời thứ hai lấy thực tu làm chủ, chuyên chú đề cao tu hành của bản thân, tinh luyện đạo lực, để sớm có ngày được bước vào hóa cảnh, cùng với thiên đạo mênh mông cảm nhận được đạo giao, đắc ngộ một chút thiên cơ, nhằm bước vào cảnh giới địa tiên. Đệ tử đời thứ hai rất ít khi hành tẩu nhân gian, đa phần đều ở các cao sơn thâm xử mà ngồi thiền ngẫm nghĩ, không tiếp xúc với những đau khổ chốn nhân gian. Đệ tử đời thứ ba lấy là lấy Thành Hoa Thụy làm đại biểu, tuy rằng cũng có cơ hội hạ sơn du lịch, nhưng quá nửa chỉ là lui tới các đại quan đạo, ở nhân gian cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ngẫu nhiên có người gặp chuyện bất bình gặp phải ác quỷ dã hồ thì mới xuất thủ trừ khử, cũng không phải vì giáo huấn sư môn chính tà bất lưỡng tập, mà cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư vì bách tính mà trừ hại. Hơn nữa mấy trăm năm qua khắp nơi thái bình, loại yêu ma quỷ quái xuất hiện ở trung thổ là cực ít, nhân dân sinh sống sung túc bình an, người hư tâm cầu đạo càng ngày càng thêm thưa thớt, ảnh hưởng của đạo môn ở nhân gian cũng chỉ là niệm chú hành phù, khu quỷ cầu phúc mà thôi.
Trương Dực Chẩn thuở nhỏ lớn lên ở sơn thôn, đối với việc vây xem tranh cãi ầm ĩ trên đường là một việc rất tâm đắc, đi đầu tách mọi người ra chen chúc vào bên trong quan sát, không khỏi sửng sốt: đạo sĩ ngồi trên mặt đất bị người đè lên, mặt vuông tai lớn, chính giữa mặt có một cái mũi đỏ bừng như say rượu không phải là Linh Không thì là ai? Trương Dực Chẩn không khỏi cười ha hả, ta tưởng là ai, hóa ra là vị "bánh bao thần tiên" ở trong động kiến đi ba ngày ba đêm không ra được!
Linh Không đang bị người khác bắt lấy cánh tay khiến cho bả vai đau đớn, bên tai nghe thấy tiếng cười rất là quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mặt mày mừng rỡ, cao giọng hô:
- Tiểu ca cứu ta! Những kẻ người trần mắt thịt này không nhìn ra được diện mục thần tiên của ta, cậu mau mau nói cho bọn họ biết, ta thần thông quảng đại như thế nào, lên trời xuống đất không gì làm không được!