Liên tục đi mấy ngày lộ trình, Linh Không cũng không xuất hiện lần nào nữa, ngay cả ác quỷ cũng ít quấy rầy, tạm thời bình an vô sự. Một đường thẳng tiến, Trương Dực Chẩn cùng Thành Hoa Thụy dần dần quen thuộc, ngay cả Hồng Chẩm đôi khi cũng tươi cười không ngừng, thỉnh thoảng ở những chỗ không người thường ngâm nga vài khúc sơn ca vô danh. Tiếng ca uyển chuyển thanh thúy, câu chữ đơn giản trong sáng. Nghe đến đoạn hay, Trương Dực Chẩn không khỏi phụ họa hát theo vài câu, tuy rằng giọng hát của chàng quả thực Thành Hoa Thụy không dám khen tặng, những chàng thiếu niên cũng không để ý đến Thành Hoa Thụy cau mày nhăn mặt, tự đắc mà hát hò đến mức xuất thần.
Tự nhiên từ chỗ Linh Không lấy được phân nửa số bạc, ít ra cũng phải ba mươi lượng, mấy người đi trên đường cũng thuận tiện hơn nhiều, ăn ở không đòi hỏi nơi thượng hạng, nhưng cũng không cần phải quá tiết kiệm. Khi Trương Dực Chẩn rời nhà, phụ mẫu đã đem toàn bộ hơn mười lượng bạc vụn tích góp được toàn bộ để trong hành lý của chàng, trong lòng chàng biết phụ mẫu tích góp số bạc vụn này thật sự không dễ, liền thừa dịp bọn họ không chú ý để lại mười lượng, chỉ giữ lấy hai ba lượng. Linh Không cũng nghĩa khí, một hồi cứu hắn cũng không phí công, lưu lại mấy chục lượng bạc, giúp cho ba người một đường hành tẩu thoải mái hơn nhiều.
Thường nói cùng gia phú lộ, trên người có tiền trên mặt vẻ vang, chàng thiếu niên lần đầu tiên thể nghiệm đến lợi ích của kim tiền, ăn cơm ở trọ thập phần đầy đủ, điếm tiểu nhị vẻ mặt cũng tươi cười nghênh đón tiễn chân. Thấy vậy trong lòng Thành Hoa Thụy cũng tràn đầy vui vẻ, không hề vì trong túi trống trơn mà lo nghĩ, nhất thời chàng thiếu niên chợt nghĩ tới lời Linh Không nói: đạo môn vốn là chuyện của nhân gian, nói như vậy quả thực cũng không giả. Trừ khi thực sự là thần tiên uống ánh mặt trời nuốt làn mây khói, cho dù là chưởng môn có hành tẩu nhân gian, cũng cần phải lấy thứ vàng bạc này mà mở đường.
Lại đi thêm được vài ngày, mấy người đã tới được cảnh nội Hoàng Nham, cách Ủy Vũ sơn chưa tới trăm dặm. Đến lúc mặt trời ngả về tây, ba người đi tới một cái trấn nhỏ, mắt thấy sắc trời đã tối, mấy người liền dừng chân ở lại chỗ này, đợi sáng sớm ngày mai lên đường, trong vòng hai ngày cũng đủ để đi tới được Tam Nguyên cung.
Sau khi ăn xong, Hồng Chẩm đã sớm đi về phòng ngủ. Nhất thời Trương Dực Chẩn không thể nào ngủ được, suy nghĩ lan man một phen, liền hỏi Thành Hoa Thụy đang cúi đầu đọc sách:
- Hoa Thụy huynh, đã nhiều ngày nay cũng không thấy ác quỷ kia hiện thân, chẳng lẽ hắn đã quay trở lại sơn thôn làm hại thôn dân sao? Vạn nhất hắn gia hại cha mẹ của ta...
Thành Hoa Thụy gấp sách lại trầm tư, một lúc lâu sau mới đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, lắng nghe khắp nơi một hồi, lúc này mới trở lại trước bàn ngồi xuống.
- Dực Chẩn, ngươi cứ yên lòng đi... mặc dù đã nhiều ngày ác quỷ không hiện thân, truy linh phù của ta cũng không có cảnh báo, nhưng lại lần lượt mất đi cảm ứng với ta, điều này chứng minh ác quỷ kỳ thực vẫn một mực theo đuôi chúng ta, chỉ là ẩn nấp tại một nơi bí mật nào đó. Ác quỷ không giống với đám người xấu bình thường, không giết được ngươi liền đi làm hại người nhà. Một khi ác quỷ đã nhận định thân thể của ngươi là lô đỉnh tốt nhất, nhất định sẽ đuổi theo không thôi, thề không bỏ qua. Chẳng qua làm cho lòng ta sinh ra bất an chính là, đã nhiều ngày ác quỷ không hề hiện thân, có lẽ là công lực của hắn đang ở chỗ đột phá then chốt, cho nên mới không tiện hiện thân. Chỉ sợ một khi công lực của hắn đột phá, pháp lực tăng lên, chúng ta sẽ không giữ nổi mạng trong tay hắn. Cũng may trong vòng hai ngày nữa là có thể chạy tới Tam Nguyên Cung, chỉ mong hai ngày này mọi việc đều thuận lợi thì tốt.
Trương Dực Chẩn nghe thấy cha mẹ cùng hàng xóm không có việc gì liền yên lòng, đang muốn nhắm mắt ngủ, lại nghe thấy Thành Hoa Thụy tiếp tục nói.
- Dực Chẩn, việc tìm thân sinh phụ mẫu của ngươi không nên nóng vội, lúc này khẩn yếu nhất chính là ngươi gia nhập đạo môn của ta, học được một thân pháp thuật, ít nhất cũng phải đánh bại được ác quỷ mới có thể giữ được mạng. Những ngày qua, ngươi đã suy nghĩ thế nào rồi?
- Việc này... ta cũng quên béng đi mất. Theo như ta nghĩ, không biết sư phụ ngươi có nghiêm khắc hay không, không học được pháp thuật có đánh bằng roi hay không? hay là phạt đứng diện bích? Chẳng biết việc tu đạo học pháp này, so với lên núi săn thú thì cái nào thú vị hơn, dễ dàng hơn?
Thành Hoa Thụy bật cười một tiếng, chẳng hiểu vì sao thiếu niên này sinh ra lại có tính cách lạc quan đến vậy, ác quỷ muốn lấy mạng, toàn những việc đáng lo, mà ngay cả việc gia nhập Thanh Hư cung tu đạo cũng đắn đo. Nên biết hôm nay tuy rằng đạo môn suy thoái, nhưng vẫn thịnh danh cả ngàn năm, tam đại đạo quan tuyển chọn đồ đệ vẫn còn phi thường nghiêm ngặt, hàng năm có vô số người mong muốn gia nhập vào đạo môn, nhưng có thể được như nguyện chẳng qua cũng chỉ vài người.
Đến khi muốn khuyên nhủ chàng vài câu, đã thấy chàng thiếu niên say sưa đi vào giấc ngủ, vẻ mặt hài lòng vui vẻ. Có lẽ là trong mộng chàng đang mơ về những món ăn thôn quê, miệng chép chép vài cái, tựa như ngon miệng vô cùng.
- Ài...
Thành Hoa Thụy dở khóc dở cười.
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người ăn xong điểm tâm liền lên đường. Ra khỏi cửa chưa lâu, ở một đầu phố phồn hoa thấy có người mở sạp mại võ. Thành Hoa Thụy không muốn gây thêm rắc rối, chẳng ngờ Trương Dực Chẩn mắt tinh, liếc một cái đã nhận ra nghệ nhân đang gào hét mại võ là một gã đạo sĩ.
Sáng sớm mùa hè mát mẻ, người dậy sớm cũng không ít, không cần phải đợi lâu, đoàn người đã tụ tập lại thành một đám. Thành Hoa Thụy không chịu nổi Trương Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm tận lực van nài, đành phải đáp ứng đi tới đó xem.
Trương Dực Chẩn dẫn đầu tách đoàn người ra, chiếm lấy một vị trí thuận lợi. Đạo sĩ kia niên kỷ ba mươi, bộ dạng ra vẻ đạo mạo, một thân đạo bào xám trắng chỉnh tề sạch sẽ, cũng làm cho người khác sinh lòng hảo cảm. Mắt thấy mọi người vây xem càng tụ càng nhiều, gã đạo sĩ hướng về phía đoàn người chắp tay một cái, niệm một câu đạo hiệu, nói rằng:
- Các vị phụ lão, bần đạo chính là Thanh Thành Tử đạo sĩ của Thanh Thành quan, đi ngang qua bảo địa không ngờ tới bị hết lộ phí, cho nên đặc biệt hướng tới các vị phụ lão mượn chút lộ phí đi đường. Cái gọi là vô công bất thụ lộc, bần đạo tu đạo nhiều năm, cũng có được một chút tiểu pháp thuật, tuy nói khó hợp với nhãn pháp của các vị, nhưng cũng không ngại đánh giá một phen, có chỗ nào đẹp mắt, xin các vị phụ lão bố thí cho chút tiền trinh, để bần đạo giải quyết chút việc khẩn cấp. Tạ ơn, tạ ơn!
Mọi người hô vang. Bình thường gặp giang hồ mại võ cũng nhiều, làm xiếc múa đao, nhưng đạo sĩ biểu diễn pháp thuật thì lại rất ít, không khỏi hết sức phấn khởi, có một số người chiêu hô một tiếng, trở về hô hoán bằng hữu, để tránh cho thân nhân nhà mình bỏ qua một màn đặc sắc.
Đám người càng tụ càng đông, nhất thời ba tầng trong ba tầng ngoài vây chặt đến nước cũng không ngấm qua được. Thấy tình cảnh này, trong lòng Trương Dực Chẩn tính toán, hiện tại không dưới bốn năm mươi người, trận này qua đi chí ít cũng phải kiếm được bốn năm mươi đồng, may mắn mà gặp được một hai người ra tay rộng rãi, sợ rằng có được hai ba lượng bạc cũng không nói quá. Mấy ngày này kinh tế đang eo hẹp, đây có thể xem như một phương pháp tuyệt vời để kiếm tiền.
Thanh Thành Tử cũng không hoảng, chẳng biết từ chỗ nào mượn đến một cái bàn một cái ghế, nhờ người mang đến một chậu nước đặt ở trên bàn, lại xin hai ba người thanh niên khỏe mạnh mang tới lưỡi liềm cùng bao tải, tất cả để ở một bên. Qua lại bân rộn gần nửa ngày, đoàn người chờ đến sốt ruột, liền có người kêu gào Thanh Thành Tử nhanh chóng biểu diễn.
Thanh Thành Tử lúc này mới bưng chậu nước lên, trong miệng nói lẩm bẩm, dưới chân bước khoan thai, đầu tiên là đi xuôi ba vòng rồi lại ngược lại ba vòng, giơ tay lên, rồi liền đem chậu nước đổ hết ra mặt đất, làm ướt một khoảng ba thước vuông. Thanh Thành Tử đưa tay lấy ra một tấm phù, dùng một thanh tiểu kiếm dài một tấc cắm vào giữa nơi ẩm ướt, rồi quay người trở lại bên bàn.
Mọi người mở to hai mắt, nhìn cả nửa ngày, ngoại trừ chỗ đất ẩm ướt bị ánh mặt trời chiếu lên dần dần khô đi, còn lại biến hóa gì cũng không có. Trong đám người có người đứng lên hô lớn:
- Đạo sĩ kia, pháp thuật của ngươi vì sao lại mất linh? Hay là cố ý đến đùa giỡn chúng ta để mua vui hả?