Tại bên trong Hắc sắc đầm lầy tuy rằng không có ma thú sinh tồn, nhưng địa thế lại thập phần hiểm ác. Có rất nhiều lốc xoáy cùng với độc chướng vô cùng đáng sợ, bất quá Cáp Mỗ Lôi Đặc sinh sống ở trong này những mấy trăm năm nên quen thuộc vô cùng. Hơn nữa, Phó Hào bỗng nhiên phát hiện ra một điều thú vị là, từ lúc ăn kim sắc quả kia đối với độc chướng ghê gớm cùng với cảm giác phiền muộn ở Hắc sắc đầm lầy này lại không ảnh hưởng gì tới hắn cả. Không bao lâu sau, một người một thú cũng đã chạy tới chỗ sơn cốc kia, là nơi phát ra tiếng cổ quái.
Sơn cốc này không lớn lắm, phạm vi khoảng mấy trăm mét, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, ở phụ cận sơn cốc này không có chút tồn tại của độc chướng, không khí có vẻ trong lành hơn. Hơn nữa, lúc này đã là ban đêm, thế mà trong sơn cốc kia lại sáng ngời, ánh sáng như là ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả sơn cốc.
“Chủ nhân vĩ đại, chính là nơi này, bất quá chủ nhân ngài vì sao đối tảng đá kia cảm thấy hứng thú vậy? Nơi này kỳ thật thật là nguy hiểm, luôn luôn có một loại hơi thở đáng sợ tồn tại, nếu không phải vì chủ nhân ngài, đánh chết ta cũng không dám tới nơi này......”. Nhìn về phía sơn cốc, trong ánh mắt của Cáp Mỗ Lôi Đặc hiện lên một tia e ngại, hắn không từ bỏ một chút cơ hội biểu đạt của chính mình.
Không chút để ý phản ứng của hắn, Phó Hào trong lòng cảm giác cỗ quái càng mãnh liệt, thân hình mạnh mẽ di động hướng trong sơn cốc tiến tới. Vừa mới tiến vào bên trong chừng hơn mười thước, sắc mặt Phó Hào bỗng nhiên biến đổi, thân hình dừng lại trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi nhìn vào mặt trên tấm bia hiện lên ở giữa sơn cốc.
Khối bia đá kia cao cũng không biết bao nhiêu mét, cô linh đứng ở nơi trống trải trong sơn cốc, trên bề mặt bia là những khe rãnh tràn ngập vô số dấu vết đao pháp, như đã từng trải qua hàng ngàn hàng vạn năm tràn ngập vẽ tang thương cùng với cô tịch.
Cùng với mặt bia kia chứa nhiều dấu vết đao pháp kia, trên mặt bia phát ra một cỗ khí thế cao ngạo như là của một tuyệt đại cao thủ cao cao tại thượng, đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Bị cỗ khi thế kia áp bức, giờ khắc này Phó Hào đột nhiên cảm thấy áp bức từ tấm bia kia làm cho hô hấp của hắn đặc biệt khó khăn, bây giờ hắn mới biết được sự nguy hiểm mà Cáp Mỗ Lôi Đặc nói với hắn là gì. Tại dưới áp bức cường đại do tấm bia kia phát ra, tuy biết rằng tấm bia kia dù gì cũng là vật chết, nhưng vẫn làm cho người ta tránh không khỏi tâm lí sợ hãi.
Bất quá khi, Phó Hào chăm chú nhìn trên những đường rãnh trên tấm bia kia, thì áp bức cường đại bỗng nhiên biến mất, hắn chỉ cảm thấy tâm thần đột nhiên chấn động, trong đầu phát ra ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một loại cảm giác quen thuộc dâng lên. Ánh mắt cũng từ kinh hãi không ngờ biến thành mừng như điên, hắn phát ra một tiếng hoan hô, hướng tấm bia bổ nhào tới.
Động tác đột nhiên làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc hoảng sợ, vuốt vuốt cái bụng phệ chính mình: “Chẳng lẽ tấm bia đá này làm cho chủ nhân cấp dọa điên rồi sao? Nếu là như vậy, chẳng phải chính mình lại được tự do?”
Nghĩ đến đây trong lòng Cáp Mỗ Lôi Đặc nhất thời mừng rỡ, tựa như lại thấy được tự do của mình. Tuy rằng, hắn nhận Phó Hào làm chủ nhân, nhưng trong trường hợp bị hành hung mà chấp nhận, đương nhiên không phải hắn cam tâm tình nguyện, nếu Phó Hào thực sự bị nổi điên, trong tâm hắn tự nhiên cầu còn không được nữa là.
Chỉ đáng tiếc là sự tình không như trong tưởng tượng của Cáp Mỗ Lôi Đặc, từ khi thời khắc hắn gặp Phó Hào cho đến nay, vận mệnh của hắn cũng không thể thay đổi được. Phó Hào đương nhiên không phải bị điên mà là do những đường rảnh trên tấm bia đá kia, thật không ngờ hắn cảm nhận được một cổ đao ý tha thiết mà hắn luôn mơ ước.
Vuốt trên bề mặt tấm bia trải qua vô số năm tháng, trong đầu Phó Hào bỗng xuất hiện một tuyệt thế cao thủ đang luyện đao. Khối bia đá này không hề bình thường, bởi vì nó chính là một khối đá dùng để thử đao. Không biết nó đã chịu biết bao nhiêu năm đao khí xâm nhập mới khiến cho nó dần dần tiến hóa ra ý thức, đồng thời cũng lưu lại cho đến nay đao ý của vị tuyệt thế cao thủ kia.
Lúc này, Phó Hào không có tâm tư suy nghĩ đến những nguy hiểm ở bên trong đầm lầy này, tại sao lại tồn tại một khối đá thử đao kia, hiện tại toàn bộ tinh thần của hắn đắm chìm trong khối bia cẩn thận cảm thụ từng cổ đao ý. Tại lúc hắn cảm nhận và suy nghĩ cỗ đao ý thì bản thân hắn hiểu được chính mình sai lầm rồi.
Tại bên trong đao pháp, đao ý nguyên bản chính là một cảnh giới cao nhất cũng chỉ có tu luyện đến trình độ nhất định, mới có thể hiểu được cực hạn của đao pháp.
Lại là thời điểm ban đầu, Phó Hào khù khờ lựa chọn phương pháp mà mình nghĩ ra trực tiếp xuất ra đao ý. Phương pháp này như là đi tắt, tự như là một người chưa qua học bò mà lại học chạy ấy. Khi còn tại kiếp trước, mặc dù đang thời khắc tối hậu, hắn ngộ ra đao ý lại không cẩn thận thời điểm, đã bị thời không nghịch chuyển đưa đến cái thế giới này.
Bởi vì, phần lớn trí nhớ đã mất đi, làm cho hắn nghĩ mang cái Khống Đao Thuật đến ở trong thế giới này có lẽ có đất dụng võ. Nghĩ muốn tu luyện ra cái đao ý quả thật không quá khó khăn. Nhưng thật sự lại chứng minh, nếu như hắn không ngoài ý muốn rơi xuống huyền nhai không đáy này, nếu không gặp được khối thủ đao thạch chỉ sợ cả cuộc đời này của hắn đều không thể cảm nhận ra một tia đao ý đích thực!
Đao ý, mặc dù là một loại chung cực hiểu được, nhưng trên thực tế, lại là tại vô số lần trong lúc luyện đao đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể xuất hiện.
Bởi vì, Phó Hào nghèo nên không có tiền mua nổi một sợi dây đai lưng hắn phải dùng một loại cây Hỏa Đằng để thay thế, cho nên y phục của hắn có bị cháy hết đi, cây Hỏa Đằng vẫn còn nguyên vẹn ở trên hông của hắn, làm cho thanh sài đao của hắn may mắn không bị mất đi.
Mà lúc này ở Phó Hào cảm thụ được đao ý, đồng thời cái chuôi sài đao tựa hồ cũng bỗng nhiên sinh ra linh tính, đột nhiên từ bên trong vỏ đao lao ra, ở giữa không trung không ngừng bay múa, giống như tại đối với tấm bia đá cúng bái!
Cảm nhận được tình huống quái dị này, đồng thời trong lòng Phó Hào lại phát ra một tiếng thở dài, chợt phát hiện hắn trước kia ý tưởng quả thật sai lầm rất nhiều.
Khống Đao Thuật thực sự không phải là không thể khống chế binh khí, chỉ là tương đối so với binh khí có linh hồn, còn binh khí bình thường khống chế được thật sự quá khó khăn, cần có đao ý cũng đủ mạnh mẻ mới có thể làm được.
Mà lúc này cái chuôi này sài đao, rõ ràng chính là bị cổ đao ý mạnh mẽ ở mặt trên của tấm bia đá kích phát, trong nháy mắt mới có thể sinh ra linh tính.
“Ta làm mẹ của ngươi! Một khi thiên ý đã như thế, đám tạp chủng Thần Điện kia, hãy chờ lão tử ta đến!”
Cảm thụ được đao ý kia càng ngày càng mãnh liệt, Phó Hào vào giờ khắc này đang lúc giống như cũng hóa thành một thanh tuyệt thế thần đao, mang theo khí thế bén nhọn xông lên tận trời xanh, trên người dâng lên một cỗ khí phách hướng về phía bầu trời, ngửa mặt rống giận.
Ngay tại nơi này, rốt cuộc Phó Hào cũng hiểu được đao ý thì đồng thời bên trong sơn thôn, trong nhà Đại Tiểu Thư cũng loạn lên thành một đoàn.
“Được rồi Song Nhi, ta nói ngươi có thể hay không đừng khóc, khóc làm cho lão nương ta trong lòng loạn cả a! Phó Hào tiểu tử kia phúc lớn mệnh đại, nhất định là không chết được, ngươi hiện tại khóc tang có ích lợi gì chứ!”
Nhìn đôi mắt Song Nhi khóc đỏ bừng bừng, khóc như hoa lê bạo vũ (như mưa như gió), Y Tát Bối Nhĩ trên trán nhất thời xuất hiện từng đạo hắc tuyết, bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng, Song Nhi trên danh nghĩ cũng là hạ nhân ở trong phủ, nhưng Y Tát Bối Nhĩ thực chất trên danh nghĩa lại là biểu tỷ của Song Nhi, hơn nữa hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tính cách của Song Nhi lại hòa đồng, cho nên quan hệ của hai người luôn luôn vô cùng tốt, thân nhau tỷ muội cũng không có cái gì khác nhau.
Lúc này thấy Song Nhi thương tâm như thế, tính tình luôn luôn tùy tiện đối cái gì đều lơ đểnh của Đại Tiểu Thư, nhưng lúc trong tâm cũng phát sầu lên, trong nội tâm không khỏi thầm hận, tên Phó Hào này rốt cuộc chạy đi nơi đâu? Chẳng lẽ là giống như những người trên trấn nói, hắn bị người của Thần Điện thiêu cháy chết rồi rơi xống huyền nhai chăng?
Bởi vì Y Tát Bối Nhĩ luôn luôn ở bên trong