Nói là làm, bên mâm cơm tối hôm đó, Minh Nam đem suy nghĩ của mình nói với Diệp Phong và Diệp Minh. Diệp Phong gật gật đầu rồi nói:
- Minh Nam tiểu huynh đệ nghĩ vậy cũng phải. Minh, mai cháu đưa Nam tiểu ca tới chỗ Trần bá bá cùng vậy.
Diệp Minh ngoan ngoãn gật đầu. Hai chú cháu Diệp Phong Diệp Minh cũng từng hỏi thân thế gia quyến Minh Nam ở đâu. Ban đầu thì hắn nói thật, nhưng do thế giới khác biệt, hai người họ cũng chẳng hiểu được nên cho là Minh Nam bị tai nạn dẫn tới mất trí nhớ. Sau khi đưa ra kết luận là mình đã xuyên không, Minh Nam cũng chấp nhận lí do đó và xin tá túc ở nhà Diệp Phong. Hai chú cháu Diệp Phong vốn là người dân quê chất phác, cũng không nề hà gì mà đồng ý luôn. Diệp Phong chỉ cười nói rằng sau khi thể lực được tăng cường, Minh Nam cũng cần phải góp sức lao động cùng. Dĩ nhiên là Minh Nam đáp ứng ngay.
Ngày hôm sau, bỏ bộ quần áo cũ (mà hai chú cháu Diệp Phong nói là trông “kì cục”) đi, Minh Nam mặc tạm một bộ quần áo mượn của Diệp Phong rồi đi theo Diệp Minh tới mảnh đất trống đầu làng nơi Trần bá dạy võ. Theo lời Diệp Minh thì Trần bá vốn là hộ vệ của gia tộc họ Phương. Phương thị gia tộc là gia tộc lớn nhất ở làng An, xét trên bình diện chung thì là một gia tộc đẳng cấp thấp, nhưng ở một ngôi làng nhỏ như thế này thì cũng có vai vế đứng đầu rồi. Đất trồng trọt của làng có đến một phần năm là của Phương thị gia tộc, họ cho nông dân xung quanh thuê canh tác, tới cuối mùa vụ thì thu một khoản hoa màu trồng được làm lợi tức. Phương thị gia tộc có thái độ làm người không tệ, quan hệ với dân làng cũng khá hòa hảo.
Trò chuyện với Diệp Minh, Minh Nam biết được rằng học võ thuật là để cường kiện thân thể, hay còn gọi là “luyện thể”. Học ở chỗ Trần bá chỉ là luyện thể sơ cấp, đa phần thanh thiếu niên trong làng đều học luyện thể sơ cấp từ nhỏ để có sức lực lớn, sau này lao động cũng sẽ hiệu quả hơn. Nếu có thiên phú, hoàn tất được luyện thể sơ cấp thì có thể trở thành võ giả, từ đó đảm nhiệm được những ngành nghề đặc thù yêu cầu tố chất thân thể cao.
- Luyện thể sơ cấp chia làm 4 cấp bậc: Thiết Thể, Đồng Thể, Ngân Thể, Hoàng Kim Thể. Mỗi cấp lại chia ra làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Một người thiên phú bình thường thì sau bốn tới năm năm có thể tu thành Đồng Thể cao cấp hoặc Ngân Thể sơ cấp. Như vậy cũng là đủ rồi, thân thể khỏe mạnh hơn người không luyện thể nhiều. Nếu tu được tới Ngân Thể cao cấp thì có thể trở thành tráng đinh tinh anh, rất nhiều nơi muốn thuê đó. Còn tu được tới Hoàng Kim Thể thì tư chất rất tốt rồi. Vượt qua Hoàng Kim Thể thì có thể trở thành võ giả, uy phong vô cùng.
Minh Nam hiếu kì hỏi:
- Đệ nói luyện thể độ bốn tới năm năm có thể trở thành Đồng Thể cao cấp hoặc Ngân Thể sơ cấp, vậy nếu tu luyện nữa thì sao?
Diệp Minh hếch mũi trả lời:
- Đương nhiên tu luyện thêm thì vẫn có thể lên cao nữa, nhưng phỏng chừng có luyện thêm mười năm hai mươi năm thì cùng lắm cũng chỉ tới Ngân thể cao cấp là cùng. Dù sao thì mọi người luyện thể cũng đa phần là để gia tăng sức lực, lao động chân tay cũng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa giai đoạn luyện thể sơ cấp tốt nhất là khi còn thiếu niên, quá 20 tuổi thì tu luyện tăng tiến chậm chạp lắm, không đáng.
- Vậy đệ tu luyện tới trình độ nào rồi?
- Đệ năm nay mới 13 tuổi nhưng đã tu luyện tới Đồng Thể trung cấp, rất khá đấy nhá, Trần bá bá cũng phải khen nữa là, thậm chí còn nói đệ rất có khả năng luyện tới Hoàng Kim Thể cao cấp, thậm chí là siêu việt Hoàng Kim Thể trước năm 20 tuổi. Nói cho huynh biết, ở làng An hiện giờ cũng không có tới 20 người luyện tới Hoàng Kim Thể đâu.
Nói xong, Diệp Minh quay sang nhìn Minh Nam lắc lắc đầu:
- Còn huynh thì đúng là… Cũng phải 22 – 23 tuổi rồi, vậy mà chưa luyện thể chút nào. Chắc trước khi mất trí nhớ huynh cũng là dạng cậu ấm được nâng như nâng trứng, vô ưu vô lo, cái gì cũng không phải động tay động chân vào rồi. Phỏng chừng huynh luyện tầm mười năm mới có thể lên được tới Ngân Thể.
Minh Nam vừa có chút xấu hổ vừa có chút bực mình, thầm nghĩ “Anh đây là dân trí thức, tới từ thế giới văn minh chứ đâu có như chú”, nhưng rồi vẫn hỏi tiếp:
- Nếu tu luyện như vậy thì thân thể có thể mạnh mẽ tới mức độ nào?
Đây cũng là điểm hắn tò mò nhất, dù sao thì nơi này cũng là một thế giới hoàn toàn khác. Việt Trì Quốc có lịch sử 2000 năm, hơn nữa theo lời Diệp Phong thì nó cũng không phải bắt đầu từ thời kì bộ lạc ăn lông ở lỗ mà là từ thời kì chiến loạn mà lập quốc, vậy mà trình độ phát triển lại chỉ ngang với chế độ phong kiến ở thế giới của hắn.
- Đệ nghe nói Hoàng Kim Thể cao cấp có thể nâng vật nặng 700 cân, đấm vỡ một tảng đá bình thường, đứng ở đất bằng có thể dậm nhảy cao hơn một trượng (= 3.33m). Như đệ đây này, Đồng Thể trung cấp thôi mà đã có thể nâng bốn bao gạo nặng chừng 250 cân rồi.
Minh Nam thầm lè lưỡi, đúng là sức trâu mà. 700 cân tương đương với 350 kg, nếu cộng thêm phụ trọng do trọng lực thì ít cũng phải ngang 380 – 390 kg ở thế giới của hắn, lực sĩ cử tạ hàng đầu cũng không làm được như vậy. Chưa kể trọng lực ở đây mạnh hơn Trái Đất, riêng việc chống đỡ trọng lượng cơ thể thôi cũng cho thấy xương cốt cơ bắp của dân cư tại thế giới này mạnh như thế nào rồi. Đến một đứa trẻ 13 tuổi như Diệp Minh ở đây cũng có thể sánh ngang được với những gã cục súc bắp tay to hơn đùi hắn ở Trái Đất.
Vừa đi vừa trò chuyện tầm 10 phút, cả hai đã đi tới mảnh đất trống đầu làng. Khi tới nơi, Minh Nam thấy một đám thanh thiếu niên cả nam cả nữ tầm 30 người đang đứng nhốn nháo, trò chuyện vui vẻ. Đứa lớn nhất có lẽ tầm 16 tuổi, đứa nhỏ thì còn bé hơn Diệp Minh, có lẽ chỉ khoảng 9 – 10 tuổi là cùng. Cả đám khi thấy Diệp Minh dắt một thanh niên cao dong dỏng, trông phải ngoài 20 tuổi đến thì đều rất kinh ngạc, vì thường tới đây học võ đều chỉ là đám thiếu niên mà thôi. Khi nghe nói rằng Minh Nam đã 23 tuổi mà còn chưa luyện thể bao giờ thì cả đám phá lên cười, khiến hắn cũng phải đỏ mặt lên vì ngượng. Cũng may chúng cũng không trêu đùa hắn quá nhiều, một số đứa thậm chí còn rất hâm mộ chiều cao của hắn. Minh Nam cũng không cao lắm, chỉ khoảng 1m74 mà thôi, nhưng theo lời bọn trẻ nói thì tầm tuổi như hắn mà không luyện thể gì bình thường chỉ cao tới gần 5 xích ( = 1m67) là cùng.
Nhốn nháo một lúc thì Trần bá tới. Trần bá tên đầy đủ là Trần Kì, mặt mũi vuông vức, râu rậm, chừng hơn 40 tuổi, vóc người không cao lớn lắm, còn thấp hơn Minh Nam một chút nhưng rất cơ bắp. Diệp Minh thầm thì nói với Minh Nam rằng Trần bá là võ giả, tức là luyện thể đã vượt qua cấp bậc Hoàng Kim Thể, còn cấp độ cụ thể là thế nào thì nó cũng không rõ.
Trần bá mặt mũi tuy nghiêm nghị nhưng rất thân thiện với mọi người. Khi thấy Diệp Minh dẫn Minh Nam tới cũng chỉ cười cười bảo rằng hắn tuy lớn tuổi nhưng nếu gắng sức tập luyện thì cũng sẽ có thành tựu. Theo lời Trần Kì thì cũng không phải là không có người lớn như hắn mà chưa từng luyện thể, cá biệt có người còn cả đời chẳng hề luyện thể chút nào, dù đa phần những trường hợp này chỉ gặp ở những thành thị lớn có điều kiện sinh hoạt tốt.
Đừng thấy thái độ của Trần bá thân thiện như vậy mà nhầm, tới lúc huấn luyện thì gã rất nghiêm khắc, trong lúc học mọi người đều phải gọi là Trần giáo quan. Làm sai động tác lập tức sẽ bị quát ngay, thậm chí nhiều lúc tức tối quá hắn còn đánh cho một cái. Tất nhiên là lực đạo đã được giảm đi rất nhiều, nhưng với đám trẻ đa phần mới luyện tới Thiết Thể hoặc Đồng Thể thì vẫn khá đau.
Riêng Minh Nam thì do mới lần đầu tới học nên chỉ tập luyện các bài tập đơn giản. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến hắn mồ hôi đầm đìa, kêu la oai oái. Không nói tới chuyện cơ thể hắn nặng nề hơn so với trước kia, bản thân hắn lúc trước cũng không có thể chất khỏe mạnh lắm. Việc rèn luyện thể lực của hắn chỉ đơn giản là chạy bộ mỗi sáng sớm tầm 4 cây số, chưa kể nhiều khi lười hắn còn ngủ nướng chẳng buồn chạy. Giờ đây chỉ việc nâng tạ nhỏ, rồi chống đẩy, nhảy lò cò tập cơ chân suốt nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ) thôi cũng làm hắn gần như mệt ra bã. Đám trẻ con nhiều lúc còn nhìn hắn cười trộm.
Sau nửa canh giờ, hắn trực tiếp nằm vật ra đất, thở phì phò như trâu. Cơ thể hắn vẫn chưa quen hoàn toàn với trọng lượng mới, khiến việc hít thở cũng khó khăn, tới nỗi hắn tưởng như mình sắp chết tới nơi rồi. Bọn trẻ cũng được cho nghỉ một lát. Trần Kì nhíu mày nhìn hắn, thầm nghĩ sao thể chất của hắn lại tệ như vậy, thật sự là một tên thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng sao?
Phải đến 15 phút sau, Minh Nam mới lấy lại sức mà ngồi dậy nổi. Cố hít vài hơi thật sâu, hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm là mình không có khả năng trở thành cao thủ rồi. Trước kia cũng chỉ có lần thi môn thể dục chạy bền hồi còn đại học là khiến hắn có cảm giác mệt mỏi tới độ này, nhưng ở đây thì hắn mệt toàn thân chứ không chỉ là phần chân như khi đó. Đang giờ nghỉ, đám học viên đều ngồi dưới gốc cây to trông giống như cây đa, ngồi nghỉ ngơi lấy sức. Sự tò mò của Minh Nam chợt nổi lên, hắn hỏi Trần Kì:
- Trần thúc, cháu nghe Diệp Minh nói thúc là võ giả, thân thể siêu việt Hoàng Kim Thể rồi. Vậy thúc luyện thể tới trình độ nào vậy, trên đó có còn cấp độ nào nữa không?
Trần Kì ngồi trên một tảng đá, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía Minh Nam. Theo ấn tượng của hắn, Minh Nam hẳn là thiếu gia ở một gia tộc cỡ thấp, những tri thức này chắc trưởng bối phải nói cho hắn biết rồi. Đám học viên cũng nhao nhao hỏi, trước đây chúng cũng từng hỏi qua rồi nhưng Trần Kì chỉ cười trừ không nói. Trần Kì lắc lắc đầu cười:
- Xem ra trí nhớ của ngươi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm đây. Được rồi, để ta nói ra vậy, biết đâu lại khơi gợi được kí ức của ngươi.
Thế rồi Trần Kì nghiêm mặt nói:
- Luyện thể sơ cấp chỉ là một bậc thang ban đầu trong quá trình tu luyện thân thể mà thôi. Võ giả khi tu luyện thân thể tới trình độ cao có thể làm những việc vô cùng khó tin đối với người thường. Thậm chí phi thiên độn địa, phá núi lấp biển cũng không phải là không thể.
Đám trẻ nghe được vậy thì hào hứng vô cùng, rối rít thúc Trần Kì kể tiếp. Minh Nam thì có chút hoài nghi, dù sao thì với một người tới từ thế giới văn minh như hắn, việc chỉ dựa vào sức lực con người mà làm được như vậy nghe có phần quá phóng đại.
- Trên luyện thể sơ cấp là luyện thể trung cấp. Luyện thể trung cấp chia làm Đại Địa, Phá Sơn, Vấn Thiên. Luyện thể tới Vấn Thiên cấp có thể xưng làm cao thủ rồi, tất nhiên chỉ là loại cao thủ thông thường nhất, nhưng cũng đủ để tung hoành ở một phủ. Trên luyện thể trung cấp là luyện thể cao cấp, chia làm Hầu cấp, Vương cấp, Đế cấp.
Đạt tới Vương cấp có thể gọi là cường giả rồi, vì thường chỉ khoảng 1 phần vạn người luyện thể có thể tu luyện tới trình độ này. Tới Vương cấp thì đa phần võ giả đều có thể phi hành, cường giả cấp độ này ở một quốc gia tầm trung ngay cả hoàng gia cũng nhiệt tình chào đón. Còn Đế cấp thì càng không phải nói, địa vị không kém các đại thần trong triều đình của một quốc gia cỡ trung là mấy. Dù sao thì Đế cấp cũng vô cùng hiếm hoi, đa phần đều tới các vực quần hoặc quốc gia cỡ lớn – chỉ có ở đó mới là vũ đài thích hợp cho họ. Nghe nói trên Luyện thể cao cấp còn có Luyện thể đỉnh cấp, nhưng ta không biết rõ lắm. Dù sao thì cấp bậc như vậy cũng quá cao, chúng ta cũng chẳng cần nghĩ nhiều làm gì.
Một đứa nhóc trong đám học viên hỏi:
- Vậy Trần bá luyện thể tới trình độ nào rồi?
Trần Kì từ tốn nói:
- Ta hiện tại ở Phá Sơn trung cấp.
- Oaaaaaaa!
Cả đám trẻ đều tỏ ra vô cùng phấn khích. Vấn Thiên cấp có thể xưng là cao thủ, tung hoành ở một phủ, vậy Phá Sơn trung cấp ở một trấn cũng là nhân vật nổi tiếng rồi. Đối với đám trẻ ở một ngôi làng nhỏ thì như vậy là đã là rất lợi hại rồi. Minh Nam thì trầm ngâm, có cảm giác rất khó diễn tả. Hắn cảm thấy như mình đang nhập vai vào một bộ truyện huyền huyễn của Trung Quốc vậy, lại còn cả phân chia cấp độ nữa chứ. Nhưng cảm xúc đó lập tức tắt ngúm khi Trần Kì nói:
- Được rồi, nghỉ lâu quá rồi đấy. Tiếp tục luyện tiếp thôi.
Đám trẻ nhăn nhó mặt mày rồi đứng dậy, nhưng với Minh Nam mà nói thì cảm xúc trong lòng hắn tuyệt đối là tuyệt vọng. Còn phải nói sao, lúc nãy mới tập nửa canh giờ mà hắn đã gần như ra bã rồi, giờ tập một mạch đến trưa nữa thì không biết có còn cái mạng này nữa không. Ngay lúc hắn đang thầm khấn vái mong tổ tiên phù hộ qua được kiếp này, thì một tên gia đinh của Phương gia chạy tới hô:
- Trần hộ vệ, thiếu gia về rồi! Thiếu gia vừa về tới!
- Sao? Phương thiếu gia về rồi ư?
Không chỉ có Trần Kì kinh hỉ, mà ngay cả đám trẻ cũng háo hức không thôi, chẳng thua kém lúc nãy nghe Trần Kì kể chuyện là bao. Minh Nam ngoắc Diệp Minh lại hỏi:
- Phương thiếu gia mà họ đang nói là ai vậy?
- Phương thiếu gia là người duy nhất ở làng ta theo tu luyện ở một môn phái tu tiên đấy! Huynh ấy là môn đồ của Huyền Không phái cách đây khoảng độ 400 dặm, là môn phái tu tiên lớn nhất ở trấn Minh Nguyệt, trên toàn phủ Hà Nam cũng xếp vào 5 hạng đầu!
- Hả? Tu tiên?
Minh Nam ngây người ra. Luyện thể thì đã đi một nhẽ, đằng này thế giới này còn có cả tu tiên? Từ thể loại huyền huyễn chuyển thành tiên hiệp? Hắn cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, rèn luyện cơ thể ít ra cũng có thể thấy rõ bằng mắt thường, dù mấy cái đoạn phi thiên độn địa gì gì đó hắn còn chưa tin nổi. Nhưng tu tiên ư, đó là thứ gì đó quá sức mơ hồ. Không phải là một đám lừa đảo đấy chứ? Nhưng xét từ vẻ mặt của một người từng trải như Trần Kì thì có vẻ chuyện này không phải là giả.
- Được rồi, hôm nay tạm ngưng tại đây vậy. Ta phải về gặp thiếu gia mới được. – Trần Kì quay lại phân phó.
- Trần bá, cho bọn con đi theo về gặp Phương thiếu gia đi. Bọn con muốn được thấy người tu tiên. – Đám trẻ mè nheo.
- Các ngươi thật là… - Trần Kì khẽ lắc đầu – Được rồi, tính cách của thiếu gia cũng tốt, chắc sẽ không sao đâu. Nhưng cấm các ngươi được làm phiền thiếu gia nghỉ ngơi đó, tới thăm một chút rồi giải tán đi.