Ngay sau đó, bọn xã hội đen đã đuổi tới nơi.
-Tưởng chui vào cái bến cảng con con này thì thoát khỏi tay tao chắc. – Gã cầm đầu hằn học đảo con mắt đỏ sọng nhìn khắp nơi.
-Chia làm ba tốp lục soát toàn bộ cái bến cảng này, phải tìm bằng được hai thằng súc vật đó. Chỉ cần thấy mặt là giết thẳng tay cho tao….
……
-Mày nghĩ trốn trong này liệu có an toàn không? – Gã "cây sào" thì thào.
-Tao nghĩ chúng nó đíu đủ kiên nhẫn lục soát từng contener hàng đâu, ở cái bến cảng này đếm sơ cũng được cả ngàn cái….
Thì ra hai gã đã thừa cơ trốn vào trong một contener có cánh cửa chưa khóa lại. Đang thì thầm to nhỏ với nhau thì bỗng nghe thấy những tiếng bước chân rầm rập chạy đến, hai đứa lập tức im bặt, thậm chí gã Mai Thái còn nín thở.
-Mày hướng này, hai thằng qua kia, tao mé trái….
Tiếng nói oang oang từ ngoài vọng vào trong khiến hai tên ăn mày đứng tim, chỉ còn biết cầu trời khấn phật thậm chí là lậy cả đức chúa nếu chúng thoát khỏi cái kiếp nạn khủng khiếp này.
…..
Nửa tiếng sau, hai gã ăn mày tuy thấy tình hình đã yên ắng trở lại, nhưng thủy chung vẫn không dám ló mặt ra vì biết đâu đám hung đồ kia đang chờ sẵn bên ngoài chỉ đợi hai thằng dẫn xác ra là chúng lập tức "thịt" ngay tại chỗ. Cuối cùng gã Mai Thái suốt ruột quay sang nói khẽ.
-Liệu…. chúng nó đã đi chưa nhỉ?
-Mày hỏi tao thì tao hỏi ai?- Hắc Vân khẽ nhăn mặt đáp lời, giọng nói vô cùng "nhỏ nhẹ".
-Chắc giờ chúng nó cũng đi hết rồi…. hơi đâu mà rình lâu thế. Bọn mình cứ đánh liều chuồn ra xem sao. Sống chết có số sợ quái gì. – Mai Thái tuy nói cứng nhưng giọng vẫn đầy sợ hãi.
Hắc Vân trầm ngâm trong giây lát rồi gật gù.
-Mày nói cũng đúng, rúc mãi ở đây cũng không phải ý kiến hay ho gì.
Sau khi đã nhất trí với nhau, hai gã rón rén chân mèo từ từ tiến ra phía cửa, đột ngột một chuỗi những tiếng bước chân vang lên khiến chúng lập tức đứng im không hề nhúc nhích, đôi mắt trợn lên như gặp quỷ.
"Cộp, cộp, cộp…"
Tiếng bước chân ngày một lớn dần, dường như có kẻ đang hướng thẳng chỗ hai gã ăn mày mà đi tới. Điều này vô tình làm cho hai gã chỉ muốn xỉu luôn tại chỗ, con tim đập như trống trận, tưởng chừng như vài nhịp nữa thôi là bật khỏi lồng ngực, mồ hôi không ngừng vã ra như tắm. " Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra?" – Hai gã thầm nghĩ, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
"Cộp, cộp"
Tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng chuyện này ngược lại còn làm cho hai gã kinh hãi gấp vạn lần. Nếu nghe tiếng bước chân đi tới mà suy đoán thì 99% kẻ bước đến đang đứng ngay sau cánh cửa contener khép hờ hờ kia. Lúc này đây hai tên ăn mày đen đủi chỉ biết đứng yên nhắm tịt mắt lại, thầm vĩnh biệt cuộc sống. Nếu có một cơ hội thứ hai thì hai gã thề rằng sẽ không bao giờ bước vào cái công viên chó chết đó lần nữa, nhưng cơ hội vốn không có nhiều như thế.
"Rầm, Cạch, Cạch "
Cánh cửa đang khép hờ đột nhiên đóng sầm lại bên trong trở nên tối om, ngay sau đó là những chiếc chốt được cài vào vị trí của nó.
-Gì thế?- Hắc Vân thì thào một cách bàng hoàng.
-Gì nữa đây?- Mai Thái cũng khẽ rít lên.
Một tiếng động lớn phát ra phía trên trần của contener, một vật gì đó vừa được đặt lên. Chiến contener bỗng lắc lư chao đảo khiến cho hai kẻ bên trong suýt chút nữa thì té nhào.
Sau tầm ba phút, một tiếng "Rầm" khác lại vang lên, lúc này hai gã lại cảm thấy dưới chân mình có chấn động, tới lúc này "cái hộp" chứa hai "con chuột nhắt" mới ngừng chao đảo, phỏng chừng nó vừa được di chuyển vị trí. Nhưng hai kẻ phía trong thì do nhất thời hoảng loạn mà chẳng thể hiểu chuyện gì vừa diễn ra với cái " mái ấm" mà mình đang " cư ngụ", nhưng một tiếng động vang lên làm chúng giật mình hiểu ra vấn đề.
"Tuu tuuuuuuuuuuu……."
-Tiếng quái gì…. – Gã "cây sào" lo sợ lắng nghe.
-Tiếng này nếu tao nghe… không nhầm thì là……
Hai gã đồng thanh nói ra suy nghĩ của mình.
-.. Là tiếng còi tầu….
-Tiếng còi…..chiếc " công " này đã được bốc lên tầu. Khốn nạn rồi mày ơi…..- Gã "bạch tạng" không ngừng lấy cả hai tay bứt cái tổ quạ trên đầu.
-Trên tầu…. chẳng có nhẽ? – Gã "cây sào" thì ngây người ra trong giây lát.
-Nhẽ cái đầu mày, mau đập mạnh vào thành gây tiếng động, nếu may mắn thì sẽ có người nghe thấy. Nhanh lên….
Nói xong "bạch tạng" ăn mày lập tức làm ngay, gã dùng cả chân tay đấm đá liên hồi vào thành sắt, miệng không ngừng gào to hết khả năng. "Cây sào" cũng lập tức làm y chang.
-CÓ AI KHÔNG? TRONG NÀY CÓ NGƯỜI…. CÓ AI KHÔNG…. CỨUUUUU….
Thực sự rất không may cho hai tên ăn mày có vận số "quá đỏ" này. Chiếc tầu chở hàng trọng tải lớn đặt toàn bộ số contener ở đầu tầu, còn các thủy thủ đoàn đều đã tiến vào trong khoang lái nằm phía sau, hiển nhiên những tiếng động mà hai gã tạo ra đều bị tiếng sóng biển và tiếng động cơ lấn át. Nói cách khác mọi cố gắng của hai gã đều là thừa thãi.
Sau hồi lâu, hai gã đã mệt lử, khản cả giọng, chúng ngồi bệt xuống dựa lưng vào cái thành sắt mà chúng vừa rồi còn ra sức đấm đá, một không gian tối tăm không chút ánh sáng.
-Tại sao không có ai đến vậy…. tiếng động… lớn như vậy cơ mà….- "Cây sào" đau khổ than vãn.
-… cái ngày đíu gì mà đen như mực thế này không biết….. trốn được mấy thằng du côn thì lại mắc kẹt trong cái " công" khốn nạn này. – Gã "bạch tạng" uất ức văng tục liên hồi, không quên thụi thêm một đấm vào cái thành sắt.
-Giờ thì sao đây? Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ cái tầu "củ chuối" này đưa đến đâu thì đến chắc?- "Cây sào" chán nản.
Gã "bạch tạng" lấy hai tay vuốt vuốt cái mặt tỏ ra hết kiên nhẫn.
-Tao cũng không biết nữa! Nhưng không ngồi đây thì mày tính làm gì?
Lúc này cả hai gã đều cảm thấy tuyệt vọng, chuyện này đã vượt ra khỏi sự kiểm soát. Đang yên ổn sống ở Long Thành thì lại gặp phải chuyện không đâu, để bây giờ phải ngồi trong cái "thùng" này rồi còn chẳng biết sẽ bị lôi đến chốn nào. Ngồi suy tư trong chốc lát, "cây sào" bỗng nhớ đến có chuyện chưa hiểu liền mở lời.
-Mày vẫn chưa nói cho tao biết sao lũ xã hội đen kia lại đuổi bọn mình?
Gã "bạch tạng" nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe xong "cây sào" cũng chỉ biết thốt lên một câu.
-không phải đen mà thự sự là đen kinh khủng….
Giờ đây tuy mắc kẹt trong chiếc "công" chở hàng này nhưng hai gã vốn dĩ là những tên khất cái, suy nghĩ bất cần đời và cuộc sống tha phương cầu thực đã tạo cho chúng một tinh thần lạc quan tới mức độ kinh điển. Hai gã chỉ ủ rũ trong tầm 30 phút.
-Mà việc gì phải chùn nhỉ? Dù sao tao với mày suy đi tính lại cũng chỉ là hai thằng ăn mày, cuộc sống nay đây mai đó còn lạ lẫm đíu gì nữa mà phải sợ. Giờ tự nhiên được chuyến "du lịch" miễn phí, chiếc tầu này nếu có cập vào cảng nào đó rồi phát hiện ra hai đứa tụi mình thì cũng chỉ có thể đuổi đi chứ hơi đâu mà xử lí hai thằng ăn mày. – Gã "bạch tạng" an ủi thằng bạn và cũng là an ủi chính gã.
Ăn mày "cây sào" nghe đến đây thì vỗ đùi cái "đét"
-Chuẩn rồi chứ còn gì nữa! Xin ăn một nơi nhiều cũng chán, giờ vừa được đi du lịch lại vừa được thay đổi nơi " công tác". Mà còn tránh được phải giả tiền cho thằng ôn vật Sơn Cẩu, một công năm ba việc thế này thì tội quái gì bọn mình phải chùn nhỉ.. hắc hắc….
Đang cười đột nhiên gã im lặng, đưa tay vê vê cái cằm hồi lâu rồi hỏi lại.
-Vậy…. từ giờ đến lúc cập cảng thì đồ ăn nước uống đào đâu ra?
-Cái này…..
Nghe câu này thì "bạch tạng" ăn mày cứng họng, quả thật đây chính là vấn đề cốt yếu, tìm đâu ra lương thực trong cái contener tối om này? Bây giờ hai gã muốn tiếp tục lạc quan cũng có bẩy phần khó khăn. Hai gã đồng thời chả biết nói gì chỉ biết thở dài ngao ngán, giờ chỉ còn nước hi vọng cái con tầu này sẽ nhanh chóng cập cảng trước khi chúng trở thành hai cái xác khô.
-Thôi kệ, tao không thèm quan tâm nữa. Cứ ngủ một giấc đã, biết đâu lúc tỉnh dậy đã đến nơi thì sao.
-Ừ, cứ làm một giấc chứ ngồi trơ mắt ếch ra cũng chả giải quyết cái việc mịe gì.
Hai gã mặc kệ cho số phận đẩy đưa, giờ đây có lo cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.
……
Chẳng biết hai gã đã ngủ được bao lâu, lúc này nếu không phải có một sự cố bất ngờ xảy ra thì phỏng chừng hai gã vẫn sẽ ngủ tiếp. Một tiếng động khủng khiếp vang lên ở phía mạn tầu, kèm theo đó là những đợt rung chuyển dữ dội khiến con thuyền chao đảo, điều này làm hai tên ăn mày choàng tỉnh.
"Rầm, rầm"
-Lại cái gì nữa đây? – Gã "bạch tạng" vừa hốt hoảng vừa có chút bực tức.
Thực sự vận đen đến với bọn chúng quá nhiều lần, khiến gã "bạch tạng" không khỏi rủa thầm cái số phận hẩm hiu của mình.
-Tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ tầu vừa va phải vật gì? – Gã "cây sào" hoài nghi.
-Hay… tàu cập bến rồi…. – Gã "bạch tạng" không giấu nổi sự mừng rỡ thể hiện rõ trong giọng nói.
Quả thật khi tàu cập bến thì cũng có thể gây ra tiếng động tương tự như vậy, chả trách gã "bạch tạng" suy luận tới chuyện này. Đang khi không hi vọng chuẩn bị tắt ngóm thì lại được thổi bùng lên, hai gã nhảy cẫng lên như chết đi sống lại. Chẳng cần phải nói "bạch tạng" cùng "cây sào" đồng loạt dùng cả chân và tay liên tiếp gây "tiếng động" hi vọng sẽ có người nghe thấy.
-MỞ CỬA, MAU MỞ CỬA! CÓ NGƯỜI MẮC KẸT TRONG NÀY……