Chu Vũ lẳng lặng ngồi xuống cạnh nàng , cứ nhìn kiểu nhập định của Khinh Dương Vũ , thì cách tu luyện ở Đường Tam Đại Lục này so với thế giới của hắn chắc cũng chẳng khác bao nhiêu .
Như vậy trong lúc nhập định , kẻ tu chân hoàn toàn mất đi cảm giác , đối với thế giới bên ngoài không còn cảm nhận gì . Tựa hồ người bị ngất . Nếu vô tình bị người ta phá hoại tất sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hoặc nặng hơn thì vong mạng . Tiểu cô nương này dù gì cũng đã cứu hắn một lần , tất nhiên hắn cũng không đến nỗi vô lại đến mức quên đi điều đó !
Chu Vũ ngó nghiêng quan sát . Đây là Ma Thú Rừng , theo như chúng dân nói thì khu rừng này rất nhiều dị thú đáng sợ . Chu Vũ cũng từng gặp nên hắn sợ chúng sẽ nhân cơ hội Khinh Dương Vũ còn nhập định mà tấn công nàng cho nên đề cao cảnh giác . Quả nhiên chỉ chốc sau trong rừng cây cối lay chuyển , tiếp đấy một con Lưỡng Đầu Lang (sói hai đầu) xuất hiện . Nó tập kích tấn công hai người với tốc độ khủng bố !
Chu Vũ nghiêng mình , hắn xuất kiếm nhanh như chớp phanh thây con dị vật thành bốn mảnh khi nó còn lơ lửng trên không .
Rừng cây rào rào , mùi máu tanh tưởi xốc vào mũi , bọn Lưỡng Đầu Lang nghe mùi máu nên tiến đến ngày càng nhiều . Chu Vũ rúng động , tứ bề đều có đối thủ thì mình ra tay liệu có kịp hay không ? Hắn chợt nhớ đến lời sư phó hắn :
"Vô sanh giới , hữu tử vô sanh "
Phải rồi ! Hắn hãy còn qủa Vô Sanh Giới , sao có thể quên đi điều này ?
Hữu thủ hắn vung lên , sắc vàng le lói , tứ bề lang sói gầm rú gục xuống , tiếp đấy thân xác tiếp nhập Vô Sanh Giới không để lại vết dấu . Hảo pháp bảo ! Quả nhiên là thứ tiên khí bá đạo ! Giết người không thấy máu ! Sư phó hắn chẳng ra gì nhưng đồ của ông ta thì thật không tầm thường !
Vô Sanh Giới là thứ pháp bảo vi diệu , bên trong không gian dường như không có điểm dừng . Rộng lớn mênh mông , ngập tràn ánh hoàng kim . So với bảo khố nơi tiên giới cũng chẳng hề kém .
Không có thứ sinh vật cũng như vi khuẩn nào sinh sống được . Thật là một nơi lý tưởng để bảo tồn xác động vật .
Mấy ngày trước hắn giết chết Lang Vương rồi thu vào Vô Sanh Giới , đến nay cái xác ấy vẫn chưa có gì biến dạng . Bây giờ lại thu thêm một mớ Lưỡng Đầu lang vào , thành ra thứ pháp bảo này trở thành nơi cất giữ xác chết của bọn dị thú mà hắn giết !
Hắn ngồi xuống quan sát xác mấy con sói trong Vô Sanh Giới , đoạn đưa kiếm hớt một miếng thịt trên mình Lang Vương , sau đấy thu pháp bảo lại rồi đi tìm củi nhóm lên một bếp lửa , ánh hoàng kim chập chờn tiêu tán , màn đêm vây bọc , chỉ le lói hỏa quang phát ra từ bếp lửa bập bùng . Chu Vũ nướng miếng thịt Lang Vương xong thì đêm cũng sâu hơn rất nhiều .
Ánh sáng chập chờn buông tỏa lên thân hình mềm mại của khinh Dương Vũ , Chu Vũ thấy xao xuyến một cái , hắn nhìn cánh tay trắng trong như ngọc thì nghĩ hẳn khuôn mặt nàng phải đẹp lắm , cho nên mới kéo tấm lụa che mặt của nàng xuống .
Chu Vũ giật mình , dưới ánh hồng quang huyền ảo ,cô nương này xinh đẹp như nước , làn da trắng trong trên mặt cũng như tay vậy , chỉ có điều phơn phớt sắc hồng tự nhiên , thật khiến chúng nhân động tâm . Đôi môi đào hé mở nhưng đôi mắt thì vẫn nhắm . Khi trước nàng dù che kín chân diện nhưng Chu Vũ vẫn nhìn thấy đôi mắt , lóng lánh như nước hồ thu . Vẻ đẹp thật tựa cảnh sắc mùa xuân ...
Chợt thấy bờ mi như lay động , Khinh Dương Vũ mở đôi mắt đen láy quan sát xung quanh . Nàng thấy Chu Vũ đang ngồi cạnh mình thì cũng không lấy làm ngạc nhiên , bèn đứng dậy lui ra xa một chút hỏi :
-Ta ngồi đây lâu thế cơ à ?
Chu Vũ suy tư bị cắt đứt , hắn không thấy nàng ta phản ứng gì về chuyện vuông lục che mặt thì cũng lấy làm nhẹ nhõm , liền mỉm cười :
-Đúng vậy ! Hẳn cô nương cũng đói rồi , ăn một chút đi !
Nói xong với mấy cái lá cây trên cao , xẻ thịt Lang Vương bỏ vào , trao cho Khinh Dương vũ một phần rồi ngồi nhai phần của mình . Chỉ thấy mùi thơm ngon khác lạ . Sau khi nuốt xuống bụng , cơ thể nóng lên như uống linh đan diệu dược .
Trong thịt Lang Vương Tinh có hàm chứa vài phần hỏa thuộc tính , nếu như dụng bí pháp mà luyện chế thì thành quả cũng ngang bằng mười viên Lang Vương Tinh , tuy nhiên về căn bản Chu Vũ không hiểu được việc này , cho nên chỉ coi đây là thứ lương thực rất tốt mà thôi !
Khinh Dương Vũ không khách sáo , đôi môi anh đào khẽ nhấp , mắt liền sáng lên :
-Thơm ! Thơm thật !
Chu Vũ cười :
-Nếu đã thơm thì hãy ăn nhiều một chút !
Trong lúc chờ nàng tỉnh dậy , Chu Vũ đã thu hết xác Lưỡng đầu lang vào Vô Sanh Giới , hắn tạm thời không muốn nói tới pháp bảo nên chuyện thịt lang cũng chẳng tiện bề nói rõ là ở đâu !
Khinh Dương Vũ chậm rãi hưởng dụng , vừa ăn vừa khen , tinh thần xem ra rất thỏai mái . Đến khi trên tay chỉ còn khúc xương nàng mới hỏi :
-Đây hình như là thịt lang ?
Chu Vũ cười :
-Khá khen cho cô nương , ăn nửa ngày rồi mới cho ra kết luận , lại còn "dường như" nữa !
Khinh Dương Vũ cười đắc ý nói :
-Vì căn bản ta thấy nó không giống thịt lang mà giống ... thịt rồng !
Chu Vũ cau mày :
-Thịt rồng ? Cô nương ăn thịt rồng rồi sao ?
Khinh Dương Vũ có vài phần đắc ý :
-Đương nhiên ! Trên đời rồng đâu có thiếu ? Nhưng căn bản nó có sức mạnh kinh tâm , các ma pháp sư hầu như không phải đối thủ . Cho nên người bình thường không có diễm phúc được thưởng thức thịt rồng . Ta cũng chỉ được ăn một lần . Thật đến giờ vẫn còn khóai cảm !
Ở thế giới của Chu Vũ thì căn bản Ma Đạo Sư và Rồng cũng bất quá chỉ trong truyền thuyết . Thế giới này thì hắn thấy Ma Đạo Sư rồi , biết đâu Rồng cũng có thật thì sao ?
-Vừa rồi cô luyện ma pháp à ?
-Đúng vậy !
Chu Vũ không hiểu :
-Luyện ma pháp là phải ngồi sao ?
Khinh Dương Vũ nhìn chằm chằm hắn :
-Ngươi là người đến từ đâu vậy ? Sao cái gì cũng không hiểu ?
Chu Vũ nói :
-Ta về căn bản chỉ là du nhân , đúng là cái gì cũng không hiểu thật ! Cô nương hãy nói cho ta biết làm cách nào để luyện ma pháp đi !
Khinh Dương Vũ kinh ngạc :
-Ngươi cũng muốn luyện ma pháp ? Nhưng du nhân thì không phải ai cũng luyện được đâu ...
Chu Vũ mỉm cười :
-Không luyện được sao ? Nhưng ta thấy ma pháp cũng có nhiều cái hay nên muốn thử cho biết !
Khinh Dương Vũ chậm rãi lắc đầu :
-Có nhiều người quả thật không thích hợp để luyện ma pháp ! Của ngươi thuộc tính là cái gì ?
Chu Vũ lắc đầu :
-Thuộc tính ? Cái này ta không biết !
Khinh Dương Vũ mỉm cười :
-Không biết thuộc tính mà cũng đòi luyện ma pháp ! Nhưng không cần gấp gáp làm gì , đến phương Nam ta sẽ tìm người xem giúp ngươi !
Thật là phiền toái , Chu Vũ cau mày :
-Không có một cái tổng quát gì đó sao ? Tỷ như là khi sinh ra người ta đã có thuộc tính ma pháp , hay phải qua thời gian tu luyện mới hình thành thuộc tính ?
Khinh dương Vũ cười :
-Ngươi hỏi thật cổ quái , ma pháp nguyên tố khắp nơi đều có , nhưng muốn cho bọn chúng nghe theo lời sai bảo của ngươi, phục vụ hữu ích trong các cuộc chiến đấu thì không đơn giản . Phải đả thông được giữa mình và chúng thứ thần bí liên lạc , sau đấy sử dụng thần chú ngữ để sai khiến , vận dụng chúng !
Chu Vũ vẫn thấy mù mịt như sương mù :
-Khắp nơi đều có ? Tại sao ta lại không có thấy ?
Khinh Dương Vũ cười như hoa rụng nói :
-Ngươi mà nhìn thấy thì chính là Ma Thần rồi , chỉ có Ma Thần mới thể nhìn thấy ma pháp nguyên tố , ra lệnh cho chúng mà không cần liên lạc gì !
Hay là không ai có thể nhìn thấy được ? Chu Vũ trong lòng rung động , hắn không phải Ma Thần , nhưng ít ra cũng là kẻ tu tiên , lẽ nào không sánh bằng Ma Thần ?
Thử xem thế nào ? Hắn ngưng thần nhìn về bốn phía , nhưng chỉ thấy một màu đen đặc .
Nhìn qua Khinh Dương Vũ , nàng ta bên trong hình như có dòng nước lưu động , nhưng tất nhiên không phải ma pháp nguyên tố , đấy là máu của nàng !
Điều quan trọng trong chuyện này rốt cuộc là ở điểm nào ?
Bầu trời đầy sao sáng , trong suốt , không có ánh trăng , không khí bình thường thì bao bọc khắp nơi , chẳng hiểu chỗ nào mới là ma pháp nguyên tố đây ? Đúng là thế giới này thật lắm điều kỳ quặc , ngay cả mấy cái lý thuyết đó cũng kỳ quặc nốt !
Khinh Dương Vũ lại nhắm mắt , cũng chẳng hiểu nàng ngủ hay là nhập định tu luyện ma pháp nữa !
Chu Vũ chìm trong suy tưởng , rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy ma pháp nguyên tố và làm sao để ra lệnh cho chúng ?
Với tính cách của hắn thì nhìn nhiều lần không thấy gì thì sẽ không nhìn nữa , cứ coi như là chẳng có , chẳng tồn tại . Tuy nhiên thế giới này đích thị là tồn tại ma pháp nguyên tố , hắn đã tận mắt nhìn thấy Khinh Dương Vũ sử dụng ma pháp , thật lợi hại . Mà ma pháp của Mộ Hàn kia cũng bá đạo vô cùng ! Tất nhiên bọn họ đã nhìn thấy nguyên tố Ma pháp thì mới sai khiến được chúng , họ đã làm được như vậy thì tại sao hắn lại không ?
Ở thế giới của hắn thì truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết , Ma pháp đích thị cũng chỉ là truyền thuyết , tuy nhiên đến đây thì hắn thấy những truyền thuyết luôn luôn có thật . Vốn dĩ các loại ma pháp kia cũng chẳng làm hại được hắn , tuy nhiên hắn lại thấy hứng thú với chúng , mà đã hứng thú thì hắn phải tìm mọi cách mà tiếp thu cho bằng được ! Tính hắn là vậy , bảo vật của sư phó còn không tha , nói gì đến mấy thứ này ?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời , từng làn mây u ám thổi qua , đầu óc hắn cũng một ý nghĩ bay qua ! Tu tiên thân thể , phải chăng cần đắc khai thiên nhãn mới có thể nhìn thấy được ?
Năng lượng vận chuyển một vòng , bao phủ lên ánh mắt hắn , thiên nhãn !
Chu Vũ chậm rãi mở mắt , hắn thất kinh hồn vía ! Thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi . Ánh lửa vẫn như cũ , chỉ có điều trông như một cơ thể sống , đang nhảy múa reo đùa .
Lá cây cũng sống , hòa vào gió đêm nhảy múa . Cỏ nhỏ cũng giống như con người đang hồi sinh , có cả đầu , cả não !
Không trung một màu huyễn hoặc , vô số chấm sáng điểm xuyến , đủ loại màu sắc khác nhau , thật vi diệu ! Trông cứ như những tinh nguyên của một cơ thể sống ! Đúng là thế giới ngập tràn sinh khí !
Hắn là kẻ tu tiên , mặc dù không thể nào đạt đến chí cảnh nhưng đương nhiên không phải kẻ tầm thường . Qua mười ba năm tu hành trong động tửu , hắn đã khai mở được thiên nhãn , ở thế giới kỳ bí này , quả nhiên thiên nhãn vô cùng đắc dụng . Nhờ thiên nhãn , hắn soi rõ được khắp thế giới , không nơi nào không thấy , không yêu ma quỷ quái nào không rõ . Điều này với tu luyện ma pháp mà nói tất nhiên vô cùng hữu dụng !