Lục Tiểu Phụng cuối cùng đã đi. Đinh Hương Di nói đúng, chàng không thể nào ở đây bầu bạn với nàng mãi mãi được.
Khí trời vẫn trong, ánh dương quang vẫn tươi sáng, mà Lục Tiểu Phụng không còn thấy sảng khoái như lúc sớm khi đang ăn. Nghĩ đến những gì phải làm trong những ngày sắp đến, những nghi vấn chưa tìm ra manh mối, mà chàng thấy ngán ngẩm.
Ngoài sân lá rụng đầy, đã quá nửa thu..... Có một cô gái nhỏ chừng mười ba, mười bốn tuổi, đứng nép dưới cây bách, trông dáng gầy đến ngở như gió thổi cũng baỵ Trong tay cô cầm một phong thư, đôi mắt sợ sệt len lén nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bước đến cười hỏi :
- Em nhỏ đợi ta phải chăng?
Cô gái nhỏ giựt mình, lùi ra sau, lắp bắp nói :
- Ông..... Ông có phải là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày đó không?
- Đúng rồi, còn em là ai?
- Tiểu nữ là Thu Bình.
Trông dáng vóc ốm yếu, vẻ mặt khiếp sợ của cô gái, hẳn là cuộc đời của cô cũng như bèo trôi vậy (phù bình) nữ nhân là phận yếu, rất nhiều cô gái có thân thế rất tội nghiệp, gặp toàn những chuyện đau buồn.
Lục Tiểu Phụng nhìn dáng điệu sợ sệt của cô gái, chàng thở dài, nhỏ giọng hỏi :
- Có phải Phi Thiên Ngọc Hổ bảo em đến đây chăng?
Thu Bình gật đầu.
- Có phải y bảo em đem thư đến cho ta chăng?
Thu Bình lại gật đầu, đôi bàn tay vừa trắng vừa nhỏ, cầm phong thư khép nép trao cho Lục Tiểu Phụng. Cả giấy và mực viết thư đều thuộc loại đẹp mắt sang trọng, chữ viết cũng rất khá :
"Tiểu Phụng tiên sinh, Tiên sinh là bực đại hiệp đương thời, một kỳ nam tử tuyệt thế, tiểu đệ ngưỡng mộ anh danh đã lâu, chỉ hận vô duyên chưa được gặp mặt đàm đạo. Tiện nội Hương Di, may được tiên sinh yêu mến, đệ đành dứt tình nhượng lại để tỏ tấc lòng thành, mong tiên sinh vui lòng nhận cho. Ngày sau hữu duyên, sẽ hâm rượu bày tiệc, cùng tiên sinh uống say mười bữa.
Chi phí ăn ở chỗ này đệ đã trả trước dùm đến cuối tháng, có kèm theo giấy biên lai; lại đính theo đây giấy từ vợ, nay xong thủ tục, trình tiên sinh ghi nhận".
Bên dưới ký tên, quả là Phi Thiên Ngọc Hổ.
Lục Tiểu Phụng bình tĩnh đọc hết tờ thư. Chàng đột nhiên cảm thấy công phu hàm dưỡng của mình đã có tiến bộ, không đến nỗi phải xé nát bức thư. Thu Bình đứng bên dương to đôi mắt nhìn chàng, ra chiều thích thú với nam nhân anh tuấn có bốn chân mày này.
Lục Tiểu Phụng nở nụ cười, hỏi Thu Bình :
- Em nhỏ đang chờ ta hồi âm phải không?
Thu Bình gật đầu, Phi Thiên Ngọc Hổ ắt muốn biết phản ứng của Lục Tiểu Phụng như thế nào, sau khi đọc bức thư của y. Chàng nói :
- Vậy em hãy về nói với hắn, lễ vật hắn tặng cho ta, ta rất cảm ơn, nên ta cũng có một vật tặng lại cho hắn.
- Có phải là đưa tiểu nữ mang về không?
- Em không có cách nào mang về được, món quà này phải đích thân hắn đến mới nhận được.
Thu Bình lộ vẻ lo sợ :
- Nhưng mà...
- Nhưng mà ta có thể nói trước cho em nghe, để em về nói lại cho hắn nghe.
Thu Bình thở phào nhẹ nhỏm, hỏi :
- Ông chuẩn bị tặng ông ấy món gì?
- Tặng cho hắn một cái trung tiện vào mặt!
Thu Bình chưng hửng. Cô không hiểu, cũng không dám hỏi lại, cô muốn cười, mà lại không dám cười.
Từ trong khách sạn bước ra, rảo bước trên con đường bốc đầy bụi đất, mới đi được một quãng, Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra hai chuyện không vui. Một là ngoại trừ Tuế Hàn Tam Hữu và chàng ra, trên đường hầu như không thấy ai khác cả, mà cũng không có ai khác đi theo chàng nữa. Chuyện thứ hai là tính lại trong túi, chàng đã hết sạch tiền, chỉ còn lại một ít bạc lẻ vốn dùng để thưởng vặt.
Lục Tiểu Phụng bình sinh thích cảnh náo nhiệt, chàng thích giao tiếp với đủ loại người, dù biết đôi lúc có người có ý gian, chàng cũng mặc kệ, chẳng lo. Tuy nhiên, điều mà chàng sợ nhất trên đời này là nỗi buồn cô đơn.
"Bần cùng" có phải là một loại cô đơn chăng? Lẻ loi chẳng phải thường đi theo cái nghèo hay sao? Khi người ta có tiền, thì dễ lắp khoảng trống cô đơn, nhưng đến khi không còn đồng nào trong túi, người ta mới thấy ra cô đơn cũng giống như cái bóng bám mãi theo mình.
Lục Tiểu Phụng thở ra, lần đâu tiên chàng cảm thấy cái lạnh thấu xương của cơn gió thổi tạc ngang mặt.
Buổi trưa, Lục Tiểu Phụng chỉ ăn một bát canh nấu tạp nhạp, hai cái bánh xốp, trong khi ba lão già kia gọi bốn cân thịt dê, năm sáu món đồ xào, bảy tám cái bánh bao trắng mới hấp chín, còn uống thêm mấy bình rượu. Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhịn được, muốn chạy qua nói với họ : "Người lớn tuổi ăn nhiều đồ có dầu béo, dễ bị sình bụng."
Bữa ăn trưa này thực đạm bạc, vốn không cần cho thêm tiền thưởng vặt cho hầu bàn, chỉ khổ một nỗi người đã quen tính đại gia công tử, dù bị rỗng túi, tính hào phóng vẫn không sửa được. Bởi thế, sau khi trả tiền xong, số tiền còn lại trong túi Lục Tiểu Phụng rất ít ỏi!
Đất Lao Sô còn xa tít bên trời, chưa đến được, mà chàng chẳng thể đi trộm cắp, lừa người để kiếm tiền, càng không thể đi xin ăn. Nếu đổi lại người khác, quãng đường này hẳn hết cách đi tiếp. Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng chẳng phải người khác, gặp chuyện khó khăn cỡ nào, rốt cuộc chàng cũng nghĩ ra cách giải quyết.
Buổi chiều hoàng hôn xuống, gió càng thêm lạnh, trên đường tuyệt nhiên không bóng người. Lục Tiểu Phụng chắp hai tay sau lưng ung dung thẳng bước, tựa như vừa ăn no xong và đã nhấm vài tuần rượu, đang đi tản bộ chốn kinh thành vậy. Mặc dù trong bụng chàng cái bánh xốp kia đã tiêu hóa sạch từ đời nào, nhưng chàng vẫn cười thầm, bởi vì chàng có đi chậm đến mức nào, thì Tuế Hàn Tam Hữu vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng.
Ai cũng biết Lục Tiểu Phụng tinh hơn quỉ, luồn lách còn hơn cá dưới nước, chỉ cần lơ đểnh một chút là chàng có thể trốn mất ngay, thế nên chàng không dừng lại ăn tối, ba ông già kia dĩ nhiên cũng không dừng lại được. Nhưng mà cứ mang bụng đói đi hứng bụi, chịu gió hoài thì thực khó chịu. Tuế Hàn Tam Hữu trước nay có khi nào phải chịu qua cảnh này!
Cô Tùng lão rốt cuộc không nhịn được phất tay áo bào một cái, phóng mình ra phía trước mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười hỏi :
- Tiên sinh sao lại chận đường tại hạ? Hay là tại hạ đi quá nhanh?
Cô Tùng lão giận tím mặt, nói :
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu! Ngươi có biết bây giờ là giờ gì không?
Lục Tiểu Phụng chớp chớp mắt :
- Hình như đến giờ ăn rồi.
- Ngươi đã biết vậy, tại sao không mau kiếm chỗ ăn?
- Tại vì tại hạ không có hứng.
- Không có hứng cũng phải ăn no.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Chuyện cưỡng hiếp người, cướp đoạt của, tại hạ từng nghe qua, chỉ chưa từng nghe chuyện ép người khác ăn.
- Bây giờ ngươi đã nghe rồi đó.
- Tại hạ có ăn hay không, có liên hệ gì đến tiên sinh?
- Là người ai cũng phải có lúc ăn, không lý ngươi chẳng phải là ngưòi?
- Đúng vậy, ai cũng phải ăn, nhưng có một loại người không thể ăn được!
- Loại nào?
- Những người không có tiền mua đồ ăn.
Cô Tùng lão hiểu ra, trong mắt ẩn nét cười :
- Nếu như có người đãi ăn thì sao?
- Cái đó phải tùy tình thế.
- Tùy thế nào?
- Phải xem thử người đãi ăn có lòng thành mời tại hạ chăng.
- Nếu như ta thực lòng mời ngươi, ngươi có đi không?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười :
- Nếu tiên sinh đã mời, dĩ nhiên tại hạ đâu dám chối từ.
Cô Tùng lão trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Ngươi không có tiền ăn cơm, muốn người khác đãi mình, lại nhất định không chịu mở miệng hỏi ta, mà còn bắt ta phải mời ngươi à?
- Tại hạ đoán chắc thế nào tiên sinh cũng lên hỏi, bây giờ tiên sinh đã hỏi, thì chẳng những đãi ăn mà bao luôn chỗ ở nữa.
Cô Tùng lão nhìn chàng trừng trừng một lúc, cuối cùng thở dài :
- Trong giang hồ nói quả không ngoa, muốn lui tới với Lục Tiểu Phụng không phải dễ.
Đồ ăn ngon, rượu ngon, trà ngon.
Cô Tùng lão hỏi :
- Ngươi uống rượu chăng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không uống ít.
- Phải chăng muốn uống là phải uống cho đã?
- Chẳng những phải đã, mà phải nhanh thực nhanh nữa!
Lục Tiểu Phụng nói rồi, rót một bát rượu đầy, ngửa cổ đổ vào miệng uống cạn. Chàng thực ra chẳng phải "uống" rượu theo kiểu đưa chén lên môi, mà là đổ rượu vào miệng. Cô Tùng tiên sinh nhìn chàng, lần thứ hai trong mắt lộ vẻ cười, lão cũng rót đầy một bát rượu, đổ vào miệng "uống" một hơi.
Lão lộ vẻ đắc ý nói :
- Uống rượu chẳng những phải nhanh, mà phải cho thực đã.
Lục Tiểu Phụng :
- Thế nào mới đã?
- Muốn uống đã thì năm ba chén nào thấm gì.
- Tiên sinh uống được bao nhiêu?
- Uống bao nhiêu cũng không đáng kể, uống không say mới thực có bản lãnh.
Lão già cao ngạo này khi nói đến rượu, thì như biến thành con người khác.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Tiên sinh có thể uống bao nhiêu mà không say?
- Không biết được.
- Chẳng lẽ trước nay tiên sinh chưa hề say?
Cô Tùng lão không phủ nhận, chỉ hỏi ngược :
- Ngươi có thể uống bao nhiêu mà không say?
- Tại hạ chỉ uống một chén là hơi say rồi, mà uống thêm ngàn chén cũng vậy thôi.
Cô Tùng lão lần thứ ba lộ nét cười trong mắt, nói :
- Cho nên trước giờ ngươi cũng chưa thực sự say qua?
Lục Tiểu Phụng không phủ nhận, ngửa cổ đổ thêm một bát rượu nữa.
Kỳ phùng địch thủ là một điều hứng thú, uống rượu gặp đối thủ cũng thế.
Kẻ không uống rượu, nhìn thấy cảnh này lại thấy nhạt nhẻo, vô bổ. Hai lão Thanh Trúc, Hàn Mai chẳng buồn nhìn Cô Tùng lão và Lục Tiểu Phụng, chỉ chậm rãi đứng dậy bỏ ra ngoài, trên mặt vẫn bình thản, chẳng lộ vẻ gì cả.
Đêm lạnh tĩnh mịch.
Hai người đứng chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn trời, một lúc lâu sau, Thanh Trúc lão chầm chậm hỏi :
- Lão đại đã bao lâu rồi chưa say?
Hàn Mai lão đáp :
- Năm mươi ba ngày.
Thanh Trúc lão thở ra :
- Ta đã sớm nhận ra hôm nay lão đại nhất định muốn say khướt một chuyến.
Lại một lúc lâu sau, Hàn Mai lão thở ra, hỏi lại :
- Huynh đã bao lâu rồi chưa say?
Thanh Trúc đáp :
- Hai mươi ba năm.
Hàn Mai nói :
- Từ sau lần ba chúng ta đồng túy lúy một trận, huynh quả thực không hề uống thêm giọt nào.
- Trong ba người, phải có một người giữ tỉnh táo thì chúng ta mới có cơ trường tồn được.
- Hai người tỉnh càng hay hơn.
- Cho nên lão đệ đã hai mươi năm chưa nếm mùi rượu.
- Là hai mươi mốt năm mười bảy ngày.
Thanh Trúc lão khẽ cười, nói :
- Kỳ thực tửu lượng của lão đệ so với lão đại còn cao hơn.
Hàn Mai lão cũng cười nói :
- Tửu lượng cao nhất chính là huynh.
- Nhưng mà ta biết, trên đời này chẳng có ai uống mãi không say.
Hàn Mai lão gật đầu :
- Đúng vậy, chỉ cần uống là sẽ say.
Câu nói này từ xưa đến nay vẫn không thay đổi, bởi thế nên Lục Tiểu Phụng cũng say rồi. Chàng ở trong căn phòng có đốt lò sưởi, đang nằm trần mình trên một chiếc giường lớn. Bất luận ai uống rượu say, cũng sẽ ngủ vùi, chàng cũng thế, chỉ có điều chàng tỉnh mau hơn người khác.
Bây giờ ngoài song cửa màn đêm tối mù, trong phòng cũng vậy, nhưng Lục Tiểu Phụng đã tỉnh. Chàng nằm trong bóng tối trầm trầm, suy nghĩ xuất thần. Chàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, những chuyện không thể nói cho người khác nghe, thậm chí chính chàng cũng không dám nhắc đến. Có thể vì muốn quên những chuyện này, chàng mới cố ý thách uống rượu với Cô Tùng lão, chàng muốn say.
Nhưng bây giờ chàng đang mở mắt thao láo, trong trí lại nghĩ đến những chuyện đó! Những chuyện đáng quên tại sao không quên được, những chuyện muốn nhớ, tại sao không nhớ nổi?
Lục Tiểu Phụng khẽ thở dài, rón rén ngồi dậy, chừng như sợ làm thức giấc người bên cạnh.
Bên cạnh chàng nào có ai? Có phải chàng sợ kinh động chính mình?
Đúng lúc đó, chàng bỗng nghe một tiếng thở dài nhè nhẹ, bên cạnh chàng không có ai, nhưng trong phòng lại có người. Trong bóng tối, có thể thấy được một bóng người mờ mờ, đang ngồi bất động trên chiếc ghế đối diện, chẳng biết đến từ lúc nào, đã ngồi đó bao lâu.
Người này cất tiếng nói :
- Người ta nói nhập cõi say sẽ thấy đường khó đi hóa dễ, đất gồ ghề biến ra bằng phẳng, nhưng đi mãi con đường này cũng chán lắm.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười :
- Thực không ngờ các hạ cũng hiểu rộng như thế.
- Không dám, chẳng qua xúc cảnh ngẫu hứng, không dằn được mới thốt ra mấy lời.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Các hạ đương đêm đến đây, chỉ để nói mấy câu như vậy cho ta nghe sao?
- Còn mấy lời nữa.
- Ta nhất định phải nghe?
- Xem ra bắt buộc phải nghe.
Thái độ của y tuy ôn hòa, nhưng giọng nói có vẻ khiêu khích.
Lục Tiểu Phụng nghe xong ngã ngửa ra, nói :
- Bị bắt nghe chuyện, ắt chẳng phải chuyện tốt lành gì, có thể nằm nghe được, cũng còn đỡ hơn phải ngồi nghe.
Người kia nói :
- Nằm xuống nghe, chẳng phải xem thường khách chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ không giống khách của ta, thậm chí mặt mũi các hạ ra sao ta cũng chưa hề thấy.