Tuy rằng không biết câu nói của bá tước đại nhân mang đến cho hắn bao nhiêu ích lợi, nhưng ít ra nghe lời này tâm tình của hắn tạm thời được buông lỏng , thở dài ra một hơi.
Vậy là hơn một tháng hành trình, đã khiến hắn trên cơ bản hấp thu ký ức của Antonio. Hắn cũng biết tại thế giới cường giả vi tôn này , quyền thế của một bá tước nếu như thực sự muốn giết chết một tên nam tước thất thế như hắn , thật đúng là chỉ cần vài câu nói mà thôi. Mạnh Hàn phải lấy hết can đảm mới dám thỉnh cầu tay " bá tước " này, thật may mắn cuối cùng cũng thành công.
Được thả lỏng một hồi, khiến cước bộ của Mạnh Hàn mềm nhũng , thế nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ để không ngã quỵ , đến tận khi tên nhân viên thuế vụ mang sắc mặt bất thiện đưa ra chứng minh nạp thuế cho hắn, đại đội nhân mã lại xuất phát tiếp hắn bèn dựa vào một tảng đá lớn ngồi nghỉ.
"Uy , các ngươi đều không phải dong binh hay sao?" Theo sau đoàn xe ngựa đang xuất phát ,Mạnh Hàn đột nhiên kéo cái tên dong binh mà lần trước đưa lương khô cho hắn.
"Chúng ta đúng là dong binh!" Tên võ sĩ chỉ giãy dụa một chút, không dám cố sức , sợ quấy nhiễu đến cổ xe của bá tước đại nhân đã đi xa , chỉ có thể miễn cưỡng trả lời Mạnh Hàn.
"Ta thuê các ngươi hộ tống ta đến lãnh địa , thấy thế nào? " Mạnh Hàn nhìn tên dong binh , chăm chú đưa ra yêu cầu của bản thân .
"Ngươi ư?" Tên dong binh quan sát trên dưới Mạnh Hàn một lần , đột nhiên cười ha hả : " Thuê chúng ta, ngươi có tiền hay sao?"
"Tới lãnh địa của ta, ta sẽ trả tiền gấp đôi . " Mạnh Hàn dùng bộ dáng trịnh trọng cùng tên dong binh thương lượng.
"Cái gì? Tới lãnh địa rồi mới trả tiền? Trả gấp đôi?" Dong binh nhìn Mạnh Hàn như chưa từng gặp qua hắn, ngạc nhiên một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng cười rộ lên : " Ha ha ha ha! Các huynh đệ, người này nói muốn thuê chúng ta đến lãnh địa của song bào thai còn trả giá gấp đôi !"
Oanh , các dong binh cùng nhau ào ào cười to, lúc này mọi người cũng bất chấp, không cần sợ hãi quấy nhiễu đến bá tước đại nhân , chuyện buồn cười như vậy muốn nhịn cũng nhịn không được.
"Nếu như trên lãnh địa của ngươi có thể cướp đoạt một chút tiền bạc, ta sẽ đem bản thân mình bán cho người , ha ha ha ! " Cười một cách điên cuồng , tên dong binh chỉ vào Mạnh Hàn, không chút khách khí trước màn pha trò của Mạnh Hàn.
Đến tận lúc này, Mạnh Hàn còn không có hiểu rõ vì sao những người này lại có ý nghĩa như vậy. Tốt xấu gì bản thân mình cũng là lĩnh chủ của một cái thôn trấn , coi như bản thân cũng không sưu cao thuế nặng , nhưng ít ra sinh hoạt cũng được bảo đảm cơ mà ? Nguyên lai trong trí nhớ của Antonio, căn bản không có thông tin gì về lãnh địa mà hắn mới được nhận .
" Được rồi yên tâm đi, dọc trên đường đi không có tên cường đạo nào chiếu cố đến ngươi, ta xác nhận, một tên cũng chẳng có." Cười được một hồi , tên dong binh hướng về Mạnh Hàn bỏ lại một câu nói , sau đó cùng các dong binh khác trực tiếp nhanh chóng đuổi theo đội ngũ không thèm nhìn Mạnh Hàn lấy một cái , mãi đến xa xa mới bỏ lại một câu : " Chúc ngươi sớm ngày phát tài, Nam tước đại nhân tôn kính . "
Nhìn theo những người đó nghênh ngang dần dần đi xa, Mạnh Hàn cũng không còn biện pháp nào nữa. Trong lúc nhất thời , Mạnh Hàn đột nhiên nghĩ tới áp lực nãy giờ , nhịn không được hướng về đoàn người xa xa hô to một tiếng: " Mẹ nó có cái gì đặc biệt hơn ta! Thiên lôi sẽ dòm ngó bọn khốn tụi mày!" ( Câu này ta chế đấy ho ho ho)
Vừa mới dứt lời, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên vang lên một tiếng sét đánh , răng rắc một tiếng , đội ngũ phía trước ào ào chạy gà bay chó sủa . Mạnh Hàn kinh hãi, vội vàng tìm một chỗ tránh đi, hi vọng lời cầu khẩn ngàn vạn lần đừng giáng xuống đầu hắn.
Thoáng qua một hồi sau , bầu trời lại trở yên tĩnh , tựu chỉ còn lại một mình Mạnh Hàn . Đột nhiên đang đi theo một nhóm người bây giờ chỉ còn lại một mình , chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới này , nhất thời Mạnh Hàn luống cuống một hồi lâu . Mặc kệ kiếp trước hay thế giới này, Mạnh Hàn đều ít khi trải qua một mình nơi hoang vu dã ngoại như thế này, nhìn xung quanh vắng vẻ khiến hắn một trận sợ hãi không thôi.
Cái địa phương quỷ quái chết tiệt , ngay cả đường lộ chính thức cũng không có , vừa nãy còn đang đi trên con đường lớn, bây giờ phương hướng phía trước ngay cả một thứ gọi là đường đi cũng không có. Lại nói tiếp, phải xác thật rằng tuy có vết tích có người từng đi qua nơi này, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể gọi là một cái đường đi được.
Vầng thái dương trên bầu trời nóng ran cả người, nếu không phải chỉ có một mặt trời , thì lúc trước Mạnh Hàn có lẽ đã học theo Hậu Nghệ rồi. Một tầng mây đang phiêu dạt trôi, nhưng thủy chung không ở trên đỉnh đầu Mạnh Hàn, muốn tìm một chỗ hóng mát cũng không có.
" Nếu như đám mây kia có thể che khuất ánh mặt trời thì tốt rồi." Mạnh Hàn âm thầm nghĩ, sau đó chỉnh lại y phục trên người một chút, hướng về phương hướng lãnh địa đi.
Đã không có hai trăm kim tệ, Mạnh hàn thực sự di chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ thân thể đến tinh thần, toàn bộ đều thả lỏng . Đầu tiên đã không còn gánh nặng , hơn nữa cũng không sợ bị người khác đánh cướp , đi trên đường cũng an tâm nhiều hơn.
Lúc Mạnh Hành thực sự hạ quyết tâm bản thân phải đi đến lãnh địa , đám mây đưa hồ nghe được tâm tình của Mạnh Hàn, trực tiếp bay trên đỉnh đầu của hắn , được một bóng râm che mát , hắn không nhanh không chậm tiêu sái đi, phảng phất như sự khốn cùng hiện tai cũng không phải của hắn vậy.
"Vậy tính toán cái gì nữa?" Mạnh Hàn vừa đi vừa suy nghĩ : " Lẽ nào đối với ta tìm kiếm một công việc cũng trắc trở hay sao? Chỉ cần vượt qua một đoạn thời gian , chỉ cần tới lãnh địa rồi, tất cả đều đâu vào đó. "
Với ý nghĩa kì lạ của Mạnh Hàn, một tháng đi bộ cũng khiến Mạnh Hàn lý giải rõ ràng rất nhiều chuyện tình. Thế giới này so với chỗ thế giới của hắn còn lạc hậu nhiều lắm. Ngoại trừ hệ thống ma pháp cùng hệ thống đấu khí có khác thường một chút , phương diện khoa học kỹ thuật quả thực bọn họ rối tinh rối mù. Phỏng chừng hắn tùy tiện nghĩ ra mấy chủ ý là có thể kiếm được một số lượng lớn kim tệ.
Đây cũng là nguyên nhân mà Mạnh Hàn đánh bạo lá gan hướng bá tước đại nhân muốn lấy chứng minh nộp thuế, cho nên bây giờ hắn cũng hướng lãnh địa mà đi mà không cần suy nghĩ nhiều.
Mà cũng kỳ quái, trong đầu nguyên bản Antonio một điểm cũng không có chút thông tin nào lãnh địa mà mình mới thu này, nhưng chứng khiến bộ dáng dong binh cùng bá tước, nghĩ đến điều này thì chắc địa phương kia cũng không phải thứ tốt lành gì cho lắm.Về điểm này, Mạnh Hàn đã chuẩn bị tâm lý.
Trên người cũng còn chút lương khô, không đến mức khiến Mạnh Hàn trên đường đói bụng, bất quá liên tục sống một mình thời gian dài, Mạnh Hàn chưa từng trải qua. Nhất là vào buổi tối, Mạnh Hàn hận không thể tìm một chỗ nào trống trãi mà chui xuống. Đáng tiếc mặt đất quá cứng , nếu muốn chui xuống dưới thì vô phương.
Duy nhất Mạnh Hàn thấy may mắn chính là dọc đường đi căn bản chẳng thấy một người nào. Đừng nói người, ngày cả động vật cũng không gặp qua. Đường đi này hoang vu và lãnh lẽo đến đáng sợ, thật không biết cái lãnh địa kia dáng dấp còn hoang vu đến độ nào nữa.
Mặc dù Mạnh Hàn cũng đả chuẩn bị tâm lý , nhưng đến khi chân chính nhìn thấy bóng dáng của nó, Mạnh Hàn một trận khiếp sợ há to miệng mãi cũng không khép lại. Trên tay vẫn chống cây ma pháp trường cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.