“Không ổn, là Tử Vân Tuyết Hùng, Tiểu Phong, mau lùi lại.”
Từ lúc bắt đầu đi tới băng lâm, đội trưởng Thiên Vân đã kể qua cho Tiểu Phong những loại ma thú nguy hiểm không nên lại gần. Thứ nhất là địa long, thứ nhì là tuyết hùng, khi trưởng thành đều là B cấp ma thú. Không có tổ nhóm phối hợp, tuyệt đối không phải đối thủ.
Mà Tử Vân Tuyết Hùng, chính là tuyết hùng vương giả.
Đầu tuyết hùng này phi thường to lớn, tuy bạo ngược nhưng vẫn thập phần xinh đẹp. Bộ lông trắng như tuyết cộng thêm những đường vân tử sắc bao quanh bốn chân khiến nó trông như đang đạp lên mây. Đáng tiếc, đôi mắt mẫu hùng lúc này đã trở nên đỏ sẫm hận thù chằm chằm nhìn hai người, trước ngực nó là một vết thương kinh khủng khiến máu thấm đẫm một tảng lông lớn. Hiển nhiên, bởi vết thương này mà mẫu hùng chậm trễ trở về hang.
“Phong Linh tỷ không thông thạo cận chiến, ở sau yểm trợ cho đệ đi”
Cảm nhận được sát khí từ đầu đại hùng, Tiểu Phong không do dự phi thân chắn trước người Phong Linh.
“Tiểu Phong, dùng tạm đao này, cố gắng cầm cự.”
Là một xạ thủ, Phong Linh hiểu rõ dù nàng có đối chiến với đầu tuyết hùng này cũng không đỡ nổi một chiêu của nó. Lúc này, tin tưởng vào đồng đội, ở sau yểm trợ hắn, đồng thời tìm cách liên lạc gọi tiếp viện mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tiếp lấy thiết trụ Phong Linh ném sang, Tiểu Phong vội ấn nút cơ quan. Một loạt tiếng lách cách cực nhỏ vang lên, khối thiết trụ đã tái sắp xếp lại thành một thanh cương đao hoàn chỉnh.
Mà lúc này, đầu Tử Vân Tuyết Hùng đã lao tới, gầm lên một tiếng, hùng chưởng đã nhằm đầu Tiểu Phong vỗ xuống.
Cho dù là bị trọng thương, nhưng dù gì Tử Vân Tuyết Hùng cũng là A cấp ma thú, một chưởng này của nó tuyệt đối có thể đánh nát một khối cương thiết cứng rắn.
Mắt thấy hùng chưởng vỗ đến, Tiểu Phong không hề loạn, hai chân cực nhanh lùi ra sau ba bước, cả người xoay ngang, đồng thời nhằm chân cự hùng bổ xuống một đao. Miêu Liễu bộ, tuy không phải đệ nhất tốc độ khinh công, nhưng tuyệt đối đứng đầu trong xảo diệu né tránh.
Một đao chém xuống, Tiểu Phong đã dùng toàn lực, nhưng phảng phất như chém vào đá tảng, trượt theo bộ lông tuyết hùng, hiển nhiên không khiến nó trầy xước chút nào. Tử Vong Tuyết Hùng nổi danh chính là khả năng phòng ngự công kích vật lý cùng ma pháp cực mạnh.
Chưởng đầu đánh trượt, cự hùng đương nhiên vô cùng tức giận. Đang khi nó chuẩn bị lao tới lần nữa, Phong Linh đã ra tay.
Liên tiếp hai quả tiểu tên lửa phóng tới, tính toán cực chuẩn nhằm lúc Tiểu Phong nhảy sang một bên mà bắn ra. Tiểu hình hỏa tiễn pháo là vũ khí có lực sát thương lớn nhất của Phong Linh lúc này. Đáng tiếc, mỗi lần chỉ có thể bắn tối đa 2 viên, mà thời gian nạp đạn cùng làm nguội nhanh nhất cũng phải bốn canh giờ.
Quả tên lửa đầu tiên bị cự hùng đẩy văng lên nóc động, nhưng quả thứ hai đã chính xác nổ trúng ngực nó. Hai tiếng nổ vang nối tiếp, khói bụi cùng đá vụn trên trần hang rơi xuống, cả động khẩu dường như cũng rung động.
Trong lớp thạch bụi, có thể nghe thấy rõ ràng đầu tuyết hùng vương thở nặng nhọc. Bị bắn trúng vết thương cũ mà còn gượng dậy nổi, lực phòng ngự của cự hùng này quả thực quá ghê gớm.
Rất nhanh, khói bụi tan hết, hiện ra thân ảnh run rẩy của cự hùng. Vết thương trước ngực nó lúc này rách toạc, máu chảy ra nhuộm đỏ cả nền đất trước mặt. Ngửa cổ rống giận một tiếng như không cam lòng, cự hùng lại lao tới lần thứ ba. Tuy cực mạnh, nhưng trong lúc bất cẩn nó bị một toán tầm bảo nhân phục kích đả thương một ngày trước. Thụ thương nặng, đầu tuyết hùng vương vẫn cố lết về tới đây. Nào ngờ, vẫn bị hai nhân loại chặn giết.
Thu hết tàn lực, Tử Vân Tuyết Hùng vương chồm lên, hai chân trước phong kín cả động. Quyết tâm một chưởng tiêu diệt hai nhân loại đáng chết trước mặt.
Mà giờ đây, Tiểu Phong đã không có đường lui. Tránh không được, ngạnh đỡ càng không thể.
“Gru gru gru.”
Đúng lúc này, hai đầu tiểu tuyết hùng từ sau chân Phong Linh chạy vượt lên, ngơ ngác kêu gọi mụ mụ.
Trên thế giới, tình mẫu tử luôn luôn là thiêng liêng nhất. Nhân loại cũng vậy, ma thú cũng vậy. Nhìn thấy hai con, đầu Tử Vân Tuyết Hùng đột nhiên chững lại.
Cùng lúc, hai mắt của Tiểu Phong tinh quang bạo phóng. Đồng tử bắn ra hai đạo tinh quang kì dị trực tiếp xuyên vào não cự hùng.
Bách Tâm Tả phối hợp Dạ Nhãn, đạt đến đệ nhị tầng có thể thi triển Dạ Mộng, hiệu quả khiến đối thủ lập tức trầm mê.
Vốn Tử Vân Cự Hùng cũng có tinh thần lực cực cao, nhưng trải qua hai trận chiến khiến thể lực tiêu hao gần hết, lại nhất thời bị phân tâm, không còn lực phản kháng. Cả thân thể cự đại mất khống chế đổ xuống.
“Tiểu Phong, đầu Tử Vân Tuyết Hùng kia thực sự chết rồi sao?”
Phong Linh giọng nói có chút run rẩy, nhìn hai đầu tiểu hùng thương tâm gào khóc chạy đến bên thân mụ mụ của chúng.
“Còn không có, đệ vừa rồi chỉ là tập trung tinh thần lực phản công khiến nó chìm vào hôn mê mà thôi”
Vừa trả lời vừa thở dốc, Tiểu Phong dựa vào vách động, một chiêu vừa rồi do sinh tử áp lực khiến hắn đột phá đệ nhị tầng, nhưng cũng khiến tinh thần lực tiêu hao gần hết.
“Nhân danh đại địa rộng lớn, ẩn tàng nơi sâu thẳm, nghe ta triệu gọi, xuất hiện đi kim cương địa mâu!”
Phía ngoài cửa động bỗng nhiên vang lên một câu chú ngữ, cùng lúc mặt đất rung động, một cây địa thứ cực nhọn đột ngột trồi lên, đâm xuyên qua thân thể bất động của đầu Tử Vân Tuyết Hùng vương. Một kích này, mới chính thức đem tới tử vong cho đầu mẫu hùng.