Chẳng lẽ là Phi Ưng đội tới cứu? Tuy Phong Linh đã kịp thông qua đồng hồ ma pháp kêu gọi hỗ trợ, nhưng cũng không thể nhanh như thế được. Thêm nữa, chú ngữ vừa rồi rõ ràng là kim cương địa mâu, nếu không phải là thổ hệ tinh hồn ma sư, tuyệt đối không đủ khả năng thi triển. Trong Phi Ưng tầm bảo đội, không hề có một gã ma pháp sư nào như vậy.
Mang theo nghi vấn, hai người vòng qua xác Tử Vân Tuyết Hùng, bước ra ngoài cửa động.
Lúc này, trước cửa động đã có hơn ba chục người, tất cả đứng thành hình vòng cung, đều đang chăm chú nhìn vào Tiểu Phong cùng Phong Linh. Hiển nhiên, bởi vì việc đột ngột xuất hiện hai nhân loại đi ra từ hang ổ ma thú vương mà cảnh giác.
“Xin hỏi, hai vị cùng đầu Tử Vân Tuyết Hùng này có liên quan gì không?”
Một gã trung niên cao gầy, khoác bộ trường bào ma pháp sư màu thổ hoàng đứng ở chính giữa cất tiếng hỏi. Khuôn mặt hắn thủy chung vẫn khuất trong mũ trùm,chỉ lộ ra vài lọn tóc đen rũ rượi. Nhìn qua cây ma pháp trượng trên tay, cùng màu sắc đặc hữu của bộ ma pháp bào, có đến chín phần mười chú ngữ vừa rồi là do hắn phát ra.
“Không có, chúng ta chỉ đi vào đây xem xét, đúng lúc đầu Tuyết Hùng này về tới. Xin hỏi, mọi người là?”
Xác định không phải là Phi Ưng đội, Tiểu Phong có chút cảnh giác, âm thầm đứng lui lại sau, cố gắng hồi phục tinh thần lực. Mà người cất tiếng hỏi là Phong Linh nữ bán ải nhân.
Vị ma pháp sư cao gầy rất nhanh liếc nhìn khẩu hỏa tiễn pháo trong tay Phong Linh, ánh mắt sau mũ trùm lóe ra chút ngạc nhiên, nhưng cũng cực nhanh tiêu mất, khoát tay giới thiệu:
“Không giấu gì hai vị, chúng tôi là Hắc Liên tầm bảo đội, đang trên đường làm nhiệm vụ. Đầu Tử Vân Tuyết Hùng này, là do chúng tôi đã hơn một tuần phục kích, rất vất vả mới có thể đánh trọng thương nó, rồi lần theo dấu vết đến đây. Ô, đằng sau hai vị chẳng phải là...?”
Đang nói, đột nhiên hoàng bào nhân chỉ tay ra sau hai người, bộ dáng ngạc nhiên. Theo tay hắn chỉ, Tiểu Phong cùng Phong Linh bất giác quay đầu lại. Lúc này, nếu có mắt sau lưng, chắc hẳn cả hai sẽ cực kỳ kinh sợ.
Bởi cùng lúc hai người quay đầu đi, ánh mắt hoàng bào nhân lóe lên sát khí, mà ba chục người sau lưng hắn cũng đồng thời động thân.
“Duy Long, các ngươi muốn làm gì?”
Một đạo thanh âm cực kỳ hùng hậu vang lên, khiến hai người bọn Tiểu Phong quay lại, đồng thời khiến nhân mã Hắc Liên đội lập tức thu liễm. Giọng nói đó, không phải ai khác chính là của đội trưởng Mã Thiên Vân, đang đẫn đầu nhóm người Phi Ưng tầm bảo đội kịp thời phi tới.
Nhưng tiếp cận hai người nhanh nhất, lại là thích khách giả Tiết Lôi, như ảo ảnh đột ngột chắn trước người Tiểu Phong. Đồng thời, Tiết Lôi cũng khẩn trương truyền âm cho hai người:
“Hai người cẩn thận, lũ Hắc Liên tầm bảo đội trước mặt tuyệt đối không có thành ý. Cũng may chúng ta đến kịp, nếu không e rằng gã Duy Long kia đã ra tay giết người diệt khẩu rồi.”
Duy Long, là gã mặc thổ hoàng sắc ma pháp bào, thổ hệ tinh hồn ma sư, đồng thời cũng là đội trưởng Hắc Liên tầm bảo đội.
Lúc này, hắn đã lột bỏ mũ trùm đầu, hiện ra khuôn mặt trắng bệch, có chút nhăn nheo vì tức giận. Một vết sẹo dài kéo qua mắt phải xuống đến gò má, khiến khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn. Âm mưu bất thành, Duy Long cao giọng:
“Mã Thiên Vân, chúng ta và các ngươi nước giếng không phạm nước sông. Đầu Tử Vân Tuyết Hùng này, là do chúng ta săn được, các ngươi đừng nên tham gia vào.”
Phong Linh lúc này đã hiểu ra mình vừa suýt chút nữa mắc bẫy, căm hận chỉ vào mặt Duy Long:
“Ngươi nói thối lắm. Đành rằng Tử Vân Tuyết Hùng lúc trở về đã bị thương, nhưng cũng là do ta và Phong đệ hạ gục, các ngươi lấy gì mà muốn giành hết phần?”
“Hạ gục? Nực cười, bằng vào một ải nhân xạ thủ cùng một thằng nhóc cũng nghĩ đến việc hạ một đầu Tử Vân Tuyết Hùng ư? Rõ ràng đầu tuyết hùng vương này bị chúng ta đánh trọng thương chạy tới đây thì gục xuống, cũng chính là ma pháp của ta dứt điểm. Không cần nói nhiều nữa, các ngươi có thể tùy tiện mang người đi, nhưng xác mẫu hùng và hai tiểu hùng kia, thì phải để lại.”
Mã Thiên Vân cùng mọi người đã tới bên bảo hộ cho hai người, nãy giờ im lặng nghe cuộc đối thoại, cũng phần nào rõ ràng nguyên nhân xung đột, âm trầm cất tiếng:
“Bằng vào cái gì hai người bọn họ lại không thể đây? Mà cho dù theo lời ngươi kể, mẫu hùng do các ngươi phát hiện, vậy hai đầu tiểu hùng ngược lại là do bọn họ tìm được.”
Căm giận nhìn Thiên Vân, Duy Long nắm chặt tay thành quyền. Theo bản tính của hắn, bình thường không cần giảng đạo lý, ám toán thất bại thì cũng lôi thủ hạ lao lên giết người đoạt bảo rồi. Nhưng trước mặt là toàn bộ Phi Ưng tầm bảo đội a. Tuy số lượng Hắc Liên tầm bảo đội thành viên vượt trội, nhưng xét về chiến lực thì còn chưa biết ai sẽ chiếm thế thượng phong.
“Hảo, không phải tiểu ải nhân xạ thủ của các ngươi nói rằng nó và thằng nhóc kia hạ gục Tử Vân Tuyết Hùng sao? Ta muốn lĩnh giáo một chút bản lĩnh của hai người bọn chúng. Nếu quả thực cầm cự được ta nửa canh giờ, hai đầu tiểu hùng Thiên Vân ngươi có thể giữ.”
Cảm thấy không thể nuốt trôi miếng xương cứng, Duy Long lúc này muốn trút giận lên đầu hai người Tiểu Phong. Hắn dù sao cũng là cấp bậc tinh hồn đại ma sư, đối phó hai tiểu nha đầu trước mắt nửa canh giờ hiển nhiên quá đơn giản.
Nghe điều kiện quá vô lý, Thiên Vân đang muốn phản bác, trong đầu đã vang lên một giọng tinh thần truyền âm:
“Thiên Vân ca, để đệ đối phó hắn, lần này làm ơn tin tưởng vào đệ.”
Đồng thời, Tiểu Phong đã bước lên trước, cao giọng nói:
“Để mình ta tiếp ngươi.”
Duy Long có mơ cũng không nghĩ Tiểu Phong dám ăn gan hùm một mình chấp nhận lời khiêu khích của hắn, giễu cợt hỏi:
“Ta là Duy Long, địa hệ tinh hồn đại ma sư. Nhóc con, ngươi tu luyện là...?”
“Ta tên Tiểu Phong, còn chưa có thông qua xếp hạng chiến lực. Ta chấp nhận thách thức của ngươi, đương nhiên kèm với hai điều kiện.”