Tại băng lâm, lửa trại thường được đốt suốt đêm. Một phần để tránh tiểu ma thú quấy rầy, một phần để xua đi khí lạnh. Đã nửa đêm, khung cảnh cực kỳ tịch mịch, phảng phất chỉ nghe thấy tiếng củi khô cháy lách tách. Giữa bốn căn lều trại, ngọn lửa nhảy múa, hắt xuống đất một bóng người ngồi im lìm.
Đã hai ngày kể từ sau trận chiến với Hắc Liên tầm bảo đội, Tiểu Phong không ngủ được.
Nếu nói về chiến đấu, đây không phải là cuộc chiến đầu tiên của Tiểu Phong. Trước đây, trong thời gian chu du cùng cha, hắn đã sớm trải qua nhiều cuộc chiến với dã thú. Sang đến Tinh Vũ đại lục, tuy ma thú có khả năng chiến đấu cao hơn, nhưng hắn cũng đã chạm trán không ít.
Nhưng thực sự đối chiến với nhân loại, lại là đối thủ có thực lực vượt xa bản thân, đây là lần đầu tiên.
Dưới áp lực, cơ thể người có thể có rất nhiều phản ứng khác nhau. Có thể sợ hãi, lo lắng, có thể chán nản bỏ cuộc. Những võ giả bẩm sinh, đa phần đều cảm thấy kích thích, hưng phấn.
Đối mặt với địch nhân đầu tiên trong đời, Tiểu Phong ngoài giận dữ ra, còn cảm thấy vô cùng sáng suốt. Phảng phất như có thể nắm được cả chiến cuộc trong tay, cảm giác như trận chiến này hắn đã đánh đi đánh lại cả trăm lần. Hoàn toàn tự tin. Loại phản ứng này, hầu như chỉ xuất hiện ở những thiên tài võ học.
Đương nhiên Tiểu Phong biết, thắng lợi của hắn đa phần cũng nhờ vận khí. Những trận chiến sau, chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế. Muốn sinh tồn trong thế giới này, thực lực mới là quyết định.
Tiểu Phong bất chợt thở dài.
Trận đấu chỉ là một phần lý do làm Tiểu Phong suy nghĩ. Vuốt ve bộ lông mềm mại của hai đầu tiểu bạch hùng trong tay, Tiểu Phong hắn lại nhớ đến ánh mắt của mọi người nhìn mình sau đó. Có kinh ngạc, nhưng cũng có hoảng sợ. Mặc dù sau đó mọi người vẫn đối xử với hắn cực kỳ tốt, nhưng Tiểu Phong vẫn cảm thấy có một chút gượng gạo.
Lúc này, một bàn tay khẽ đặt lên vai Tiểu Phong. Một bóng người khôi vĩ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, cúi người nhặt một nhánh củi khô thả vào ngọn lửa.
Hôm nay triệu hoán sư Lữ Thạch gác đêm. Vị đại hán trọc đầu vốn ăn to nói lớn, lúc này lại ngồi im lặng, cùng Tiểu Phong ngắm nhìn từng đốm tàn lửa tan vào bóng tối sâu thẳm của băng lâm.
Suốt một lúc lâu, bất chợt Lữ Thạch cất tiếng, âm thanh âm trầm như tự nói với bản thân:
“Tiểu Phong, để ta kể cho đệ một chuyện xưa. Về cuộc nhân ma đại chiến cách đây một ngàn năm...”
Tiểu Phong nhất thời hướng mắt nhìn Lữ Thạch.
“Một ngàn năm trước, nhân loại cùng ma thú tồn tại trên Tinh Vũ đại lục, còn ma quỷ tồn tại trên Vô Thần đại lục, cả hai không phải vì được Hỗn Loạn chi hải phân cách, mà là cách nhau một tầng thần chi ma pháp tương truyền được chí cao thần bày ra.
Trong khi Vô Thần đại lục hoàn cảnh phi thường khắc nghiệt, thì Tinh Vũ đại lục lại cực kỳ phồn vinh. Ngoài các chủng tộc đặc biệt, nhân loại trên Tinh Vũ đại lục cầm đầu bởi bốn đại thế lực lớn, liệt kê là Lực Kiên tông, Linh Đức tháp, Hoan An phái cùng Huyết Đồ tộc.
Vốn vách ngăn của thần từ phía ma quỷ chi gia cực kỳ kiên cố, ma quỷ của Vô Thần đại lục không có cách nào vượt qua, nhưng từ hướng nhân loại đại lục lại khá mỏng manh. Dĩ nhiên, chẳng ai nghĩ đến việc ngu xuẩn tiến vào Vô Thần đại lục cằn cỗi, nên cân bằng của hai phiến đại lục vẫn được giữ vững. Cho đến một ngày, vì một chút xung đột, bốn thế lực sinh ra xích mích. Chính cuộc nội chiến này mang lại tai họa hủy diệt, chút nữa phá hủy cả thế giới.
Lực Kiên tông liên kết cùng Linh Đức tháp đàn áp hai thế lực kia. Hoan An phái bị diệt sát, xóa sổ khỏi lịch sử. Mà Huyết Đồ tộc rốt cục lựa chọn một giải pháp ngu xuẩn: kêu gọi thế lực tà ác từ ma quỷ chi gia trợ giúp.
Huyết Đồ tộc dựa vào ma pháp gia tộc bí ẩn, khai mở một khe hở trên vách ngăn của thần, Từ vết rách đó, ma quỷ tràn sang Tinh Vũ đại lục, trước hết là hủy diệt chính Huyết Đồ gia tộc, sau đó dồn ngược lại hoàn toàn phá tan thần chi ngăn cách.
Kết quả của nhân ma đại chiến ai cũng biết, nhưng sự phản bội của Huyết Đồ gia tộc cơ hồ chỉ có hậu nhân còn sót lại của Lực Kiên tông và Linh Đức tháp tường tận.
Huyết Đồ gia tộc, vốn phương thức chiến đấu là sử dụng ma pháp trận được khắc họa bằng máu tươi. Cũng vì thế, bọn họ còn được gọi là huyết ma pháp sư.“
Tiểu Phong vẫn chăm chú nghe, lúc này mới rõ ràng tại sao mọi người lại nhìn mình bằng con mắt như thế. Ngũ quan cấm chế, cách sử dụng chẳng phải giống hệt như những huyết ma pháp sư kia sao?
“Lữ Thạch ca ca, đệ không có liên quan đến Huyết Đồ gia tộc, huynh phải tin vào đệ.”
Giọng nói của Tiểu Phong đã bắt đầu có chút khẩn trương. Hai năm nay, Phi Ưng tầm bảo đội trong lòng hắn đã gần như trở thành gia đình thứ hai. Hắn tuyệt đối không muốn vì một chút hiểu lầm mà phải mất đi những người thân yêu một lần nữa. Vội vàng giải thích sơ qua tác dụng của ngũ quan cấm chế.
“Đồ ngốc, dĩ nhiên ta tin đệ không phải, mọi người trong đội cũng sẽ tin đệ. Nhưng lòng người khó dò, sau này khi tiếp xúc với thế giới, nếu không phải lúc khẩn cấp, đệ cũng nên hạn chế sử dụng chiêu kia.”
Đưa tay xoa đầu Tiểu Phong, Lữ Thạch thở dài:
“Kỳ thực, có là hậu duệ của Huyết Đồ gia tộc thì đã sao? Cả ngàn năm rồi, những gì thuộc về quá khứ, cũng không nên để hậu nhân gánh chịu...”