“Gruh gruh”
Khoan khoái vì được sưởi ấm, hai đầu tiểu tuyết hùng lơ mơ ngủ, khẽ rên lên những tiếng thỏa mãn. Tiếng kêu tuy nhỏ, nhưng trong cảnh tĩnh mịch của nửa đêm về sáng, cũng khiến cả hai người đang lâm và trầm tư chú ý.
“Phải rồi, từ trận chiến hôm trước, ta còn chưa hỏi đệ định xử lý hai đầu tiểu gia hỏa này ra sao nữa.”
Hai ngày nay, quả thực Tiểu Phong cũng chưa nghĩ đến việc xếp đặt cho hai đầu tiểu tuyết hùng này thế nào. Tuy hai đầu tiểu tuyết hùng còn rất nhỏ, tử sắc vân lộ nơi chân còn chưa thấy hiện ra, nhưng kể cả nhận hai đầu tuyết hùng bình thường làm sủng vật, cũng đã làm ngoại nhân chú ý rồi. Đồng hồ không gian ma pháp không thể chứa sinh vật sống, còn mang theo hai đầu A cấp tiểu ma thú mà không có thực lực bảo vệ chúng thì đúng là một hành động ngu xuẩn.
“Đệ không cần phải suy nghĩ, đừng quên ta là một triệu hồi sư, loại sự tình này, cách giải quyết vốn là rất đơn giản. Ma thú và nhân loại, kỳ thực có một loại cộng sinh phương thức, gọi là ma thú khế ước.”
Nghe Lữ Thạch nói, Tiểu Phong nhất thời thông suốt. Ma thú khế ước, còn gọi là chủ tớ khế ước, là một loại ấn chú giữa nhân loại và ma thú, cho phép ma thú cộng sinh trong tinh thần hải của con người. Khế ước này, ngoài điều kiện ma thú phải còn nhỏ, hoàn toàn tự nguyện chấp nhận tuyệt đối phục tùng chủ nhân, thì chủ nhân cũng phải có tinh thần lực nhất định. Không những thế, nếu tinh thần lực của chủ nhân phát triển, thì ma thú cũng được hưởng lợi ích tiến hóa rất lớn. Ngược lại nếu chủ nhân chết đi, ma thú cũng chết theo.
Nên nhớ, ma thú sinh trưởng kỳ lâu hơn nhân loại cả chục lần. Việc tiến hóa tự nhiên là vô cùng khó khăn. Tuy khế ước này hưởng lợi là nhân loại, nhưng đối với ma thú cũng không phải không có chỗ tốt.
Từ lời kể của Phong Linh, lại chính mắt quan sát cuộc chiến của Tiểu Phong, Lữ Thạch có thể đoan chắc tinh thần lực của Tiểu Phong không kém. Về phía hai tiểu ma thú cũng không thành vấn đề. Từ lúc mẫu hùng chết đi, chúng chỉ quấn lấy Tiểu Phong, ngoại trừ Phong Linh còn có thể vuốt ve chúng nó một chút, những người khác hễ chạm vào là xác định sẽ phải thu tay về với hai dấu răng nho nhỏ.
“Cách thực hiện ma thú khế ước cũng không khó, đệ chỉ cần thả lỏng tinh thần, nhỏ một giọt máu lên trán ma thú, đặt tay lên người chúng, đem một phần tinh thần lực dồn sang. Nếu tiểu ma thú chấp nhận, chúng sẽ được tinh thần hóa, thu vào cơ thể đệ, không chỉ sau này có thể gọi ra chiến đấu, mà cơ thể cũng sẽ được cải tạo đáng kể theo tố chất của ma thú đó. Còn nữa, trừ phi hai ma thú hoàn toàn tương đồng, ma thú khế ước chỉ nên thực hiện một lần, nếu không sẽ xảy ra tinh thần lực xung đột, hậu quả rất khó lường.”
Triệu hồi sư, chính là chủ nhân của ma thú khế ước. Song đầu hắc báo ma thú duy nhất của Lữ Thạch là một B cấp ma thú. Tuy tốc độ của Lữ Thạch trong đội còn thua kém Tiết Lôi, nhưng luận về khả năng gia tốc cùng sự dẻo dai của cơ thể, Tiết Lôi chắc chắn không bằng hắn.
Hai đầu tuyết hùng ma thú là một đôi huynh đệ, dĩ nhiên việc huyết mạch tương liên sẽ không gặp trở ngại khi thu phục cùng lúc. Cắn tay nhỏ một giọt máu lên trán cả hai, Tiểu Phong chậm rãi dồn tinh thần lực vào cơ thể chúng. Cảm giác được luồng tinh thần lực nhu hòa bao phủ, hai đầu tiểu hùng khẽ run lên. Từ từ trở nên mờ mịt, chậm rãi thu vào lòng bàn tay Tiểu Phong.
Khế ước thuận lợi thành công.
“Ấm áp quá, ca ca, ở trong này không khác gì nằm trong lòng mụ mụ cả”
Nhắm mắt cảm thụ tinh thần hải, lúc này đã có thêm hai tiểu linh hồn, Tiểu Phong giật mình khi nghe chúng cất tiếng. Cảm giác rõ ràng linh hồn tương thông, Tiểu Phong nhẹ nhàng truyền âm:
“Ta tên là Tiểu Phong, hai huynh đệ các ngươi tên gọi là gì?”
“Ca ca, muội cũng không biết, từ lúc có ý thức, mụ mụ còn chưa có kịp đặt tên cho hai huynh muội chúng ta nữa.”
Giọng nói non nớt vang lên, là của tiểu tuyết hùng em.
“Phong ca, đệ cũng không nhớ, mụ mụ chỉ toàn gọi chúng ta là lũ nhỏ. Đệ chỉ nhớ hàng đêm, mụ mụ thường hóa thành nhân hình, ngồi trước của hang lẩm nhẩm hai chữ Lôi Vân thôi. Đại ca, huynh phải giúp chúng ta giết chết tên mặt sẹo kia, báo thù cho mụ mụ nha”
Nhớ đến mẫu thân, linh hồn hai đầu tiểu hùng lại rung động như muốn khóc. Mà Tiểu Phong lại thấy kinh ngạc. Có thể hóa thân thành hình người chính là tiêu chuẩn của S cấp ma thú. Nhưng thực lực của Tử Vân Tuyết Hùng kia thậm chí so với A cấp ma thú bình thường còn yếu hơn một chút. Kìm nén nghi hoặc, Tiểu Phong vỗ về hai đầu tiểu tuyết hùng:
“Đã vậy, cứ gọi hai ngươi là Tiểu Lôi cùng Tiểu Vân. Ngoan nào, cả hai cứ nghỉ đi, ca ca hứa nếu có cơ hội, sẽ tìm tên kia trả thù cho mẫu thân các ngươi.”
Tiểu Lôi cùng Tiểu Vân ngoan ngoãn nghe lời, cuộn tròn hưởng thụ tinh thần lực ấm áp trong linh hồn Tiểu Phong, chìm sâu vào giấc ngủ.
Nén một tiếng thở dài, Tiểu Phong cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Tuy mình không phải trực tiếp ra tay giết chết mẹ của Tiểu Lôi và Tiểu Vân, nhưng cũng chưa hề nghĩ đến hậu quả của việc giết chóc ma thú. Xem ra, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng nên hạn chế sát sinh.
Sắc trời đã bắt đầu sáng. Tiêu hao một lượng tinh thần lực, Tiểu Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bắt đầu chìm vào minh tư.
Cùng lúc, tại sâu trong Hỗn Loạn chi hải, trong một phiến hải vực điên cuồng lôi điện, từ dưới nước bỗng từ từ trồi lên một thân ảnh cự thú cực kỳ khổng lồ. Trong phương viên trăm thước, sấm sét như càng điên cuồng, bị thu hút đánh tới trên người nó. Đôi mắt tử sắc mở ra, mờ mịt dõi về phía xa, quang mang ẩn chứa vài phần nghi hoặc, lại có vài phần nhớ thương.