Bởi vì phải đợi làm thuốc viên cho Tạ Thẩm Ngôn, cho nên chúng ta phải lưu tại cái thành trấn lưu luyến thêm hai ngày. Trừ khi có đôi lúc Tiễn Nhãn đả kích ngấm ngầm hay công khai chuyện của ta thì phần còn lại chúng ta chơi đùa rất vui vẻ. Buổi sáng chúng ta cùng nhau đi dạo phố, thời tiết khá là nóng, ta và Hạnh Hoa cùng nhau cải nam trang, đi đường cũng không mang nón, chỉ có Tạ Thẩm Ngôn vẫn y như cũ, lúc nào cũng băng kín mít, trên đường đi, hắn gây 1 sự chú ý đáng kể. Hắn một thân hắc y, lúc nào cũng đội nón có khăn che mặt, trông rất là thần bí.
Chúng ta dừng lại mua lương khô cùng vài thứ vậy dụng cần thiết, sắn đặt thêm người ta may thêm quần áo, mua thêm vài đôi giày, tất và mất thứ đồ vật này nọ. Tiễn Nhãn đại diện chúng ta ra mặt, cùng người bán cò kè mặc cả, thật sự là đã cho ta được mở rộng tầm mắt.
Tới một phố bán tất, tất cả những người bán hàng đều khoảng tầm 50 tuổi, trên mặt luôn nở nụ cười.
Tiễn Nhãn: “Này, tất bán như thế nào?”
Một người bán hàng nói: “Một lượng 3 đôi.”
Tiễn Nhãn: “A? ! Ngươi bán hàng như thế với cướp bóc thì có gì khác nhau đâu? !”
Người bán hàng: “Khách quan, tại sao lại nói ra lời ấy?”
Tiễn Nhãn: “Này nhé, sợi bông mua cũng chỉ tốn của ngươi một ít bạc, sau đó để hoàn thành một đôi tất bất quá cũng chỉ mất 1 buổi trưa, tính thêm tiền công, bất quá cũng mười xu một đôi, một lượng bạc ít nhất cũng phải mua được 8 đôi tất, ngươi lại bán có 3 đôi, thật sự là xem thường ta! Ngươi xem ta giống kẻ coi tiền như rác sao? Bộ dạng ta bộ kém thông minh lắm sao? Ngươi buôn bán với ta mà có thái độ lừa gạt như vậy, làm sao ta có thể tín nhiệm ngươi đây? ! Nếu ngươi chịu giảm giá thì chúng ta cùng nhau thương lượng!”
Người bán hàng: “Chúng ta là kẻ buôn bán nhỏ, khách quan không cần phải cay nghiệt như thế.”
Tiễn Nhãn: “Do ngươi buôn bán không thật thà, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết đừng có mong lừa ta. Chúng ta tính ra. . . . . . 1,2,3,4,5. . . . . . Muốn mua 15 đôi tất, nếu ngươi không cho chúng ta 1 cái giá thấp nhất thì chúng ta sẽ đi qua tiệm đối diện. . . . . .”
Người bán hàng: “Mười lăm đôi? ! Rất tốt rất tốt! Một lượng 4 đôi thì như thế nào?”
Tiễn Nhãn xoay người đối diện với Hạnh Hoa: “Hạnh Hoa nương tử, hôm nay ta cho ngươi biết, ngày sau gặp phải những người như vậy, ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn, ta vừa mới nói 1 lượng ít nhất cũng mua được 8 đôi, hắn lại bán cho chúng ta còn chưa đến một nửa, đây là không phải nói chúng ta không hề biết mua bán sao? Muốn đem chúng ta xoay vòng vòng sao?”
Người bán hàng: “Một lượng 5 đôi thì thế nào?”
Tiễn Nhãn trở lại nhìn ta: “Tri âm, ta nguyên lai vẫn còn oán hận ngươi xem thường ta, hiện tại xem ra, ngươi vẫn là có tôn trọng ta. Chúng ta đi thôi! Ta chịu không nổi nữa rồi, thật sự là làm tổn thương tự tôn của ta!” Nói xong rồi ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Người bán: “Khách quan! Một lượng 6 đôi thì như thế nào? ! Nhà của chúng ta nghèo lắm, chỉ trông cậy vào cái việc buôn bán này để kiếm tiền mưa thức ăn, trên ta còn có mẹ già 80 tuổi, dưới có còn vợ già vợ trẻ, tổng lại hơn ba mươi nhân khẩu, ngươi thương tình mà cho chúng ta 1 con đường sống đi! . . . . .”
Ta nói với Tiễn Nhãn: “Tiễn Nhãn, đem tiền đưa cho hắn đi, hắn rất đáng thương . . . . .”
Tiễn Nhãn: “Ngươi đúng là phá gia chi tử! Đại đồ đần! Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, đúng là đồ ngốc! Mới nghe hắn nói có mấy câu, ta nói cho ngươi biết, vụ buôn bán này hắn ta lời cũng phải cả lượng bạc! So với ngươi, hắn còn kiếm được nhiều tiền hơn! Hạnh Hoa nương tử, ngươi mỗi ngày đi theo nàng, như thế nào mà không có bị tức chết? !”
Người bán hàng: “Vị tiểu thư này thật hảo tâm. . . . .”
Tiễn Nhãn: “Ta là người cầm tiền, những chuyện nàng nói, không được tính!”
Ta: “Ngươi nói cái gì, ta mới là. . . . .”
Tiễn Nhãn ho khụ khụ 1 tiếng, liếc mắt nhìn sang phía sau, nơi mà Tạ Thẩm Ngôn đang yên lặng đứng đó, sau đó đưa mắt trở về nhìn ta nói: “Muốn ta nói cái gì sao?”
Ta khoát tay chặn lại: “Quên đi, ta với ngươi không chấp nhặt!”
Tiễn Nhãn nhìn sang người bán hàng: “Mười lăm đôi 2 lượng 2! Giá cuối cùng rồi, bán hay không? !”
Ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng thật sự là bao nhiêu tiền một đôi? Người bán hàng nghe nói như vậy cũng khẽ gật gật đầu. Tiễn Nhãn thở dài : “Ta đúng là oan khuất tới chết mà , Lý bá, trả tiền! Đi với các ngươi thực uất ức quá! Ôi, tiền ơi là tiền. . . . .”
Tiễn Nhãn mặt đầy vẻ lo lắng đau khổ mà dẫn đám người chúng ta ra ngoài, người bán hàng ở lại vẻ mặt đầy bi thương.
Đi qua góc đường, Tiễn Nhãn nhìn trước nhìn sau không thấy ai, lập tức hoa chân múa tay vui sướng: “Rất đáng giá! Ta lần trước mua cũng mất một lượng cũng chỉ được có 7 đôi! Chúng ta buôn bán rất lời!”
Ta nói: “Tiễn Nhãn, ta sắp bị ngươi bức đến điên rồi, ngươi làm vậy ta cảm thấy như là chúng ta đang cướp bạc của người ta vậy đó”
Tiễn Nhãn trừng hai đôi mắt nhỏ gian tà nhìn ta: “Khó trách ngươi sợ hãi rụt rè như vậy! Đây là sự chuyên nghiệp, ngươi hiểu không? Hại ta suýt chút nữa là…( ta run run, miệng cũng không dám nói) nửa đường đổi ý rồi.” Sau đó hắn quay sang phía Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, phu quân của ngươi chính là người như vậy, ta một khi đã muốn có ngươi, khẳng định là ta nhất quyết sẽ cưới được ngươi!”
Hạnh Hoa mắng: “Ai muốn lấy ngươi? !”
Hắn nói xong, ta nhìn về phía Tạ Thẩm Ngôn, sau đó lại quay sang Tiễn Nhãn, lúc này đối với Tiễn Nhãn ta thật rất là hâm mộ, so với hắn thì tương lai ta đúng là một mảnh tuyệt vọng. Tức giận ta bèn quay mặt về phía Tiễn Nhãn, dùng ánh mắt công kích, nhất quyết ta cũng không mở miệng.
Xế chiều, chúng ta mới đến nhà hàng ăn cơm. Sau đó ta cùng Hạnh Hoa về lữ quán tắm rửa, nam tử bọn hắn thì rủ nhau đi cạo mặt.
Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối, ta cùng Hạnh Hoa đi tới phía trước ăn cơm chiều, lúc chúng ta xuống đến nơi thì ở bàn chỉ có Tiễn Nhãn và Lý bá. Ta thật sự ngạc nhiên. Phải biết rằng từ lúc chúng ta ra đi, Tạ Thẩm Ngôn không hề nói năng tiếng nào, lẳng lặng đi theo bọn ta cho nên khiến ta tưởng rằng Lý bá luôn xem hắn bằng thân phận phủ nô, không cho phép một mình hành động. Nhưng sau đó ta lại phát hiện chính là hắn tự nguyện lẳng lặng theo sát Lý bá, không hề có ý định bỏ trốn. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn không cùng chúng ta ăn cơm.
Ta mang vẻ mặt nghiêm túc, khẽ ngồi xuống. Lý bá không dám nhìn ta, thấp giọng nói: “Tạ công tử vẫn đang nằm ở trên giường, ta gọi hắn, hắn cũng không nói lời nào, đại khái hình như thân thể không khoẻ, không thể dùng cơm .”
Tiễn Nhãn vừa định đùa giỡn cái gì đó, ta lập tức ngăn hắn lại: “Tiễn Nhãn, ngươi không thể cứ hay nói giỡn như vậy! Ngươi không thương ta nhưng cũng nên thương đến người khác.” Ta khẽ nháy mắt bảo Hạnh Hoa, Hạnh Hoa thấy vậy cũng đại khái nói nói một chút, kể sơ sơ cho hắn nghe về những chuyện lúc trước, chừng đó cũng khiến cho Tiễn Nhãn sợ xanh mặt.
Ta thở dài: “Tiễn Nhãn, ngươi đã rõ chưa? Ta thật sự không muốn làm cho hắn khó xử khi nhìn thấy ta. Hắn mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của ta liền sẽ nhớ tới chuyện trước kia, ai cũng chịu không nổi khi nhìn thấy hắn đau khổ vì sự tra tấn của chính mình.”
Tiễn Nhãn thở dài, nhìn Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa nương tử, tiểu thư thật sự của ngươi đúng là rất độc ác. Sau này, phu quân ta sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ngươi.”
Hạnh Hoa không nói gì, khẽ nhìn hắn một chút, thở dài.
Ta lại nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ngươi có biết là ngươi mới là người đứng đầu, từ giờ trở đi, không cần tiếp tục bắt Tạ công tử phải nhất nhất nghe theo lời ta!”
Lý bá nhìn ta liếc mắt một cái, cũng thở dài nói: “Ta nghĩ là Tạ công tử đối với ngươi. . . . . .”
Ta nói: “Ngươi không phải là không biết chuyện của tiểu thư ngươi! Ai có thể chịu nổi sự tra tấn như vậy chứ? Hắn ngày đó lúc ta ở trên ngựa đã không từ nan cứu ta, chỉ chừng đó thôi đối với ta cũng đã là đủ rồi.”
Lý bá không cam lòng thuyết: “Hắn đã sớm biết ngươi không phải tiểu thư a. Ta nhớ lần đầu gặp ngươi, lần đó khi ta sử dụng kiếm chỉ vào ngươi thì hắn từ trên giường đứng dậy, hướng ta lắc lắc đầu, ta thu kiếm lại hắn mới an tâm ngã xuống. Ta sau đó lại phát hiện, khi đó hắn đau đến mức không thể động đậy nhưng lại cứ như thế cố gắng đứng lên một chút, có lẽ lúc đó hắn đã dùng toàn bộ sức lực. . . . . .” Nói xong Lý bá lại thở dài. Đám người chúng ta ngồi đây cùng nhau hit vào thở ra, mất hết nửa ngày.
Cuối cùng, ta cũng thở dài nói: “Tạ công tử là người thiện lương, bằng không cũng sẽ không thay ta kéo lại dây cương ngựa, chỉ là dường như không hợp với những chuyện vui đùa của chúng ta. Hắn làm việc bằng chính lương tâm của mình, nhưng các ngươi cứ nói mãi những chuyện như vậy, sẽ không làm cho hắn chán ngán chứ . . . . . .”
Hạnh Hoa ngẩng đầu, vội ho nhẹ một tiếng, nhìn ra phía sau ta. Ta lập tức ngừng lại, hắn thật sự âm thầm nghe ta nói hình như đã thành thói quen . Lý bá quay đầu lại nói: “Tạ công tử, mời ngồi.”
Tạ Thẩm Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Lý bá ngồi xuống. Ta lặng lẽ ngắm hắn một chút, hắn lần đầu tiên không mang nón, ánh mặt trời lúc hoàng hôn cùng với ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt hắn, thật sự tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt thảm đạm tĩnh mịch, mới được làm sạch, có chút tái nhợt, ánh mắt rũ xuống càng làm cho khuôn mặt hắn thêm phần mỹ lệ, môi khép hờ giống như đang ngủ.
Tiễn Nhãn nhìn hắn say sưa, ta lúc này mới chợt nhớ ra Tiễn Nhãn trước giờ chưa từng thấy qua khuôn mặt của Tạ Thẩm Ngôn. Tiễn Nhãn nhìn ta, trong ánh mắt rất lạnh, không có nét cười. Mọi người chúng ta yên lặng, trầm mặc cùng nhau ăn cơm chiều. Tạ Thẩm Ngôn ăn rất chậm, một chút đồ ăn trong miệng hắn thật lâu sau mới nuốt xuống.
Ngày hôm sau khi gặp lại Tạ Thẩm Ngôn thì đã thấy hắn một lần nữa đội nón. Chúng ta dường như cũng không có hứng thú trò chuyện nữa. Lát sau, khi đi đến ngã tư đường, Tiễn Nhãn vẫn như cũ, chuyên nghiệp bắt đầu cò kè mặc cả, chiến đấu một lúc, không khí mới dịu xuống, chúng ta lại bắt đầu nói nhốn nháo. Tiễn Nhãn một lần nữa lâm vào thế bị động, bởi vì hắn không bao giờ … có thể thấy được cảnh Tạ Thẩm Ngôn vui cười, chỉ có thể nhè vào ta mà xâu xé, chọc ghẹo. Nhưng về phương diện khác, Hạnh Hoa cũng bắt đầu quen dần với cách gọi “Hạnh Hoa nương tử” của Tiễn Nhãn, cũng không có gây sự với hắn nữa. Cho nên, nếu đem hai sự việ lên cùng 1 cái cân, Tiễn Nhãn vẫn là buôn bán lời.
Theo như những gì hôm đó Tiễn Nhãn nói, hắn cùng với Lý bá và Tạ Thẩm Ngôn cùng ở chung, không thuê thêm phòng cho nên tiết kiệm được 1 ít bạc.