Thời tiết dần dần từ mùa xuân chuyển sang mùa hè, không thể nói ra được là vì sao lại như thế, chỉ biết suốt đoạn đường chúng ta đi tràn ngập lá cây từ màu xanh non cho đến xanh biếc rồi lại đến xanh sẫm, mặt đất cũng được bao trùm màu xanh biếc của cỏ cây, ánh nắng cũng rực rỡ hơn, cho nên quần áo của chúng ta cũng chỉ mặc được có 1 lớp vải mỏng manh.
Ngày ngày, ta thường mặc y phục bằng vải thô màu xám, đầu đội nón, ngực cũng bị quấn lại khiến cho ta cảm thấy rất buồn bực khó chịu. Chúng ta mới sáng sớm liền khởi hành đi cho mát, nhưng đi được một lúc ta đã thấy mệt mỏi. Bình thường là Tiễn Nhãn sẽ cưỡi ngựa đi phía trước, ta cùng Hạnh Hoa sóng vai đi ở phía sau hắn, Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn đi phía sau cùng. Ta nhìn Tiễn Nhãn đang đi phía trước, nói vọng đến: “Tiễn Nhãn, trời nóng quá, chúng ta dừng lại trong chốc lát để nghỉ ngơi đi.”
Tiễn Nhãn đi chậm lại, đứng ở phía trước chờ chúng ta, sau đó cưỡi ngựa song song với ta, bắt đầu lải nhải: “Tri âm, ngươi như thế nào lại kém như vậy? Hạnh Hoa nói vị tiểu thư kia cũng từng là người luyện võ, ngươi không nên như vậy yếu đuối như vậy chứ”.
Ta nói: “Ngươi không biết tinh thần thống trị thân thể sao? Ý chí mới là yếu tố quyết định sự thành bại. Ta hết ăn lại nằm, sợ khổ sợ mệt cho nên hiện tại chính là thấy rất mệt mỏi, thấy rất khó chịu, hiểu chưa, không phải chỉ là cơ thể mệt mỏi, mà là tinh thần cũng rất mệt mỏi, trong người cực kì mệt!”
Tiễn Nhãn thở dài: “Nữ nhân đúng là khó chiều. Mệt thì là mệt, lại còn phân ra 2 loại mệt tâm lý và mệt cơ thể?”
Ta mắng: “Đương nhiên! Thân thể mệt mỏi, chỉ cần ngủ một giấc thì tốt rồi. Nhưng mà tâm trí ta mệt mỏi, cho nên có ngủ cũng vô ích .”
Tiễn Nhãn nói: “Ngươi chung qui vẫn là nói ra những lời ai oán đó, ta như thế nào cũng sẽ không hiểu được đâu?”
Ta ngạc nhiên nói: “Tiễn Nhãn, ngươi từ nhỏ ăn xin, cũng là chịu rất nhiều khổ cực, thực sự là chưa từng cảm thấy uể oải sao?”
Tiễn Nhãn khẽ nhíu một lát: “Cũng có!”
Hạnh Hoa cũng cảm thấy hứng thú : “Tiễn Nhãn, đừng nói là chuyện đó có liên quan đến tiền nha!”
Tiễn Nhãn phiền muộn thuyết: “Không phải là chuyện về tiền. Trước đây, có một gia đình mở tiệc từ thiện, mời rất nhiều khất cái (người ăn xin) đến dự. Họ không phải chỉ mở tiệc cho có lệ, cho chúng ta ăn chay, thật là có thịt viên! Ta đến nay như cũ vẫn cảm thấy hối hận, hận không gắp được viên thịt cuối cùng!”
Ta ngạc nhiên nói: “Vì sao không gắp được?”
Hắn nói: “Trên đũa ta lúc đó cũng đã gắp 1 viên”
Ta nói: “Vậy đem viên đó cho vào miệng là được.”
Tiền mắt: “Miệng cũng có một viên.”
Ta: “Vậy thì nhanh chóng nuốt xuống họng!
Tiền Nhãn thở dài: “Trong họng cũng có một viên”
Ta: “Vậy thì nuối xuống dạ dày……….”
Tiễn Nhãn: “Từ dạ dày cho đến miệng, tất cả đều là thịt viên . . .”
Ta cười rộ lên nói: “Lòng tham không đãy, cho đến bây giờ còn nhớ đến viên thịt gắp hụt kia?”
Tiễn Nhãn kêu trời nói: “Ta hàng năm đều được đi đến dự tiệc rượu, khách mời toàn là khất cái, món ăn cũng toàn thịt viên, thấy bọn hắn ăn được thoả mãn, hơn nữa ăn cho đến viên thịt cuối cùng, trong ánh mắt bọn họ đều có tia vui sướng, ta ít nhiều cũng cảm thấy được bù đắp đôi chút, nhưng ta không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu”
Ta không cười, quay mặt nhìn Tiễn Nhãn trong chốc lát, nói: “Tiễn Nhãn, xem ra ta cũng không nhìn nhầm ngươi.”
Tiễn Nhãn cười gian, nói: “Ta biết. Nhưng ta chỉ muốn Hạnh Hoa nương tử không nhìn nhầm ta là được.” Hạnh Hoa nghe vậy nhưng cũng không lên tiếng.
Ta quay đầu nói với Hạnh Hoa: “Hạnh hoa, ta muốn dạy cho hắn chút đạo lý. Về sau, ta cũng sẽ không thu hắn bạc nữa. Chính ngươi tự suy nghĩ đi.”
Hạnh Hoa không thể cố tình không nghe thấy bèn nói lớn: “Ai muốn hắn!”
Tiễn Nhãn lớn tiếng nói: “Hạnh Hoa nương tử, ngươi đang nói cái gì? Ta không có nghe thấy!”
Hạnh Hoa một mình ở bên cạnh ngựa của ta lớn tiếng nói: “Ai muốn ngươi!”
Tiễn Nhãn nói: “Vẫn đề này rất đơn giản! Đương nhiên là ngươi muốn ta!”
Hạnh Hoa: “Ta không cần.”
Tiễn Nhãn: “Ngươi không cần ta nhưng ta lại muốn ngươi!”
Hạnh Hoa: “Ta không cần ngươi muốn ta!”
Tiễn Nhãnt: “Ta muốn ngươi muốn ta muốn ngươi. . . . . .” (BB: đọc câu này xong bị khùng luôn a…. >”<)
Ta ở giữa hai người bọn họ trong lúc đó lớn tiếng cười rộ lên: “Ta chịu không nổi các ngươi nữa rồi….. cứ như vậy hô muốn a….muốn a . . . . .”
Hạnh Hoa khóc lớn lên: “Tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy? !
Ta bỗng nhiên nhớ tới phía sau còn Tạ Thẩm Ngôn, biết không nên vui đùa quá trớn, vội dịu lại, cười khẽ nói: “Được rồi, được rồi, Hạnh Hoa, thực xin lỗi, ta không nói nữa là được. . . . . .” Hạnh Hoa sửng sốt, vội nói: “Tiểu thư, ta chỉ là nói cho vui, người đừng như vậy. . . . . .”
Ta cười nói: “Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không nói nữa”
Tiễn Nhãn nói: “Ngươi là tiểu thư, làm sao có thể tùy tiện nói xin lỗi với nàng?”
Ta cười nói: “Tiễn Nhãn, lỡ sau này có chuyện gì, ngươi có dám nói xin lỗi với Hạnh Hoa không?”
Tiễn Nhãn nhăn nhó đứng lên: “Đương nhiên là. . . . . .”
Ta nói nói : “Ta cho ngươi biết một tuyệt chiêu, Tiễn Nhãn, hạnh phúc trong hôn nhân được tóm lại trong 9 từ: ta yêu ngươi, thật xin lỗi, hãy yên tâm. Ngươi đem 9 từ này ngày ngày niệm 3 lần, ta bảo đảm với ngươi rằng ngươi sẽ bạch đầu giai lão, khoái hoạt nhân duyên! Ngươi chỉ cần làm được như thế, Hạnh Hoa nhất định sẽ động lòng, sẽ đối xử với ngươi rất tốt, ngươi chỉ cần mở miệng là có được sự vui vẻ của lão bà (vợ), ngươi không phải là buôn bán rất lời sao?”
Hạnh Hoa khóc lóc đứng lên: “Tiểu thư! Ngươi nói cái gì vậy! Đã muốn đem ta trở thành lão bà của hắn sao!”
Tiễn Nhãn hai mắt sáng rỡ ánh hào quang: “Tri âm, ngươi nếu là nam nhân, có lẽ sẽ làm tất cả các nữ tử chết mê chết mệt?”
Ta hừ một tiếng: “Ai muốn làm nam? Ta thích làm nữ .”
Hạnh Hoa nói: “Nữ tử không tốt, có rất nhiều thứ phiền toái, còn bị người ta khi dễ. . . . . .”
Ta nói: “Chỉ nữ tử mới có thể làm mẹ! Nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn được là nữ tử, bởi vì ta nếu có thể được làm mẹ, ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói xong ta đột nhiên cảm thấy một trận vạn tiễn xuyên tâm, rất thống khổ, nhíu mày, tay vô thức đưa lên ôm ngực, Hạnh Hoa vội vàng hỏi : “Tiểu thư làm sao vậy?”
Ta thở sâu một chút nói: “Không có gì, chắc là do mệt mỏi.” Ta không thể mở miệng giải thích, cũng không muốn nói (nhắc) lại, khé lắng tai nghe Tiễn Nhãn lại bắt đầu khiêu khích Hạnh Hoa: “Hạnh Hoa nương tử của ta cũng sẽ là một bà mẹ tốt. . . . . .”
Ta chợt nghĩ đến Tạ Thẩm Ngôn, hắn từ nay sẽ không có thể làm cho một nữ tử nào trở thành mẫu thân được rồi, là do ta, ta đoạt mất của hắn tương lai và một gia đình hạnh phúc, cuối cùng cũng chỉ co thể được đi ở trước mặt của hắn.
Lần đầu tiên ta nghĩ đến chuyện này, tự nhiên nước mắt chảy ra. Thật sự là quá tàn nhẫn với hắn……