Lúc này, Lỵ Toa còn đang đem tất cả chú ý lực, tập trung thao túng cương thi chiến sĩ . Hàn Thạc đột nhiên biến đổi phương hướng, trực nhằm phía nàng chạy tới, Lỵ Toa có chút ngây người, chợt kinh hoảng thất thố, nhanh thao túng cương thi chiến sĩ đuổi theo Hàn Thạc, nàng thở nhẹ một tiếng, rồi hướng bên cạnh tránh qua.
Hàn Thạc đang cúi đầu, Lỵ Toa nhìn không ra vẻ mặt, chỉ bất quá, Hàn Thạc tuy thân thể sàn nhược, nhưng lúc chạy trốn một cổ khí thế sắc bén như kiếm phong đột nhiên triển hiện, cổ khí thế này và biểu hiện từ trước tới nay của Hàn Thạc hoàn toàn không phù hợp, làm Lỵ Toa cảm thấy kinh hoảng.
Dù cương thi chiến sĩ chặn lại, nhưng hắn tốc độ lại không có đuổi kịp Hàn Thạc, trong khoản thời gian ngắng xem bộ dáng không cách nào trợ giúp Lỵ Toa, Lỵ Toa lúc này khó duy trì thong dong như lúc đầu, vẻ mặt kinh hoảng, trốn trái tránh phải.
Bây giờ, thí luyện tràng liền xuất hiện rồi một tràng cảnh kỳ lạ, cương thi chiến sĩ cầm mộc côn trong tay,” hừ xích hừ xích” đuổi theo Hàn Thạc, Hàn Thạc cũng không nói chuyện, chỉ là cắm đầu cắm cổ đuổi theo Lỵ Toa, Lỵ Toa lại chạy vòng quanh thí luyện tràng , chật vật trốn đông trốn tây, thậm chí quên việc cùng cương thi chiến sĩ hợp lực, đối phó Hàn Thạc.
“ Bố Lai Ân, ngươi điên rồi sao? cũng dám đuổi theo ta?” Lỵ Toa vừa bào vừa hét, thanh âm có chút bối rối.
Thân là ngừoi đuổi theo, lúc này trong đầu Hàn Thạc hồn hồn ngạc ngạc, chỉ có thanh âm ” ..Ma giả tùy tâm sở dục.. ” “..” , tựa hồ “định cư ” luôn trong tâm trong đầu hắn.
Hàn Thạc tự mình biết rõ , vạn vạn lần không thể cùng Lỵ Toa sinh ra đại xung đột, nếu không hắn chẳng những chịu trừng phạt của Ba Na Luân ma võ học viện, thậm chí còn phải bị sự trả thù của gia tộc Lỵ Toa, dĩ Hàn Thạc chỉ là thân phận tạp dịch, dùng là phương nào, đều cũng sẽ làm hắn khó mà sống được.
Chỉ bất quá, lý trí là lý trí, ham muốn là ham muốn, cho dù biết là không nên, nhưng là Hàn Thạc đang bị “quỷ sai thần khiến” , giống như là uống nhầm thuốc, vẫn bám riết Lỵ Toa không tha, chính thức phù hợp ” Ma giả tùy tâm sở dục” .
Đột nhiên, Lỵ Toa kêu ” A” một tiếng, trợt chân té ngã. Lúc này, Hàn Thạc sắp đuổi theo được Lỵ Toa, nhân cơ hội này , dụng thêm lực liền tiến tới bên cạnh Lỵ Toa.
“ a, Bố Lai Ân, ngươi muốn làm gì? Ngươi nếu dám khi dễ ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Lỵ Toa còn không kịp đứng dậy, liền thấy Hàn Thạc đã đứng ở bên cạnh của nàng, đang giơ chân trái lến, hướng nàng đá tới, dưới sự kinh hoảng ,không tự chủ được buộc miệng uy hiếp.
Hàn Thạc lúc này, vẻ mặt phi thường kỳ quái, chân mày nhíu chặt, tựa hồ không ngừng do dự cùng cưỡng chế thân thế. Lý trí không cho hắn đá cước này tới Lỵ Toa, nhưng Lỵ Toa một câu” Ta nhất định sẽ giết ngươi”, vẻ mặt hắn đột nhiên thoáng xuất một tia hung lệ, chân trái cũng không dừng lại, hướng kiều đồn mượt mà của Lỵ Toa kích tới.
“bịch” một tiếng này,là âm vang một cước của Hàn Thạc đã trúng mục tiêu, Hàn Thạc cảm giác được chân trái, giống như đá vào một cái “tiểu bì cầu” vô cùng mềm nộn, còn rất co dãn.
“ a......”
Trúng cước này ,Lỵ Toa, không ngoài dự liệu, phát ra một tiếng giống như heo bị giết , trong miệng càng không ngừng mắng Hàn Thạc.
Đồng thời, trên ngực Hàn Thạc, ma nguyên đang bao trụ đấu khí màu xanh nhạt của Khắc Lao Đức, đột nhiên lưu động cấp tốc . Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm giác được, màu xanh nhạt đấu khí của Khắc Lao Đức trong lúc ma nguyên cấp tốc lưu chuyển , từng chút hóa thành một tia năng lượng quái dị, dong nhập trong dòng chảy của ma nguyên.
Trong khoảnh khắc đó, đấu khí màu xanh nhạt còn tồn trong cơ thể Hàn Thạc, đã biến mất vô ảnh vô tung, mà ma nguyên, lại lớn mạnh hơn một chút, điều này làm cho Hàn Thạc hiểu được đấu khí kia hảng phất đã bị ma nguyên “tiêu hóa” rồi.
Lúc này, ma nguyên ở ngực lưu động tới khắp nơi trong cơ thể, Hàn Thạc cảm giác được thể lực vừa mới tiêu hao đột nhiên khôi phục, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, giống như ăn phải đại bổ linh dược gì đó.
Tới lúc này, Hàn Thạc phảng phất rõ ràng chính thức ý tứ” Ma giả tùy tâm sở dục” là nghĩa gì, phảng phất chỉ cần hắn dựa theo nội tâm bản ý mà làm việc, ma nguyên tốc độ lưu chuyển sẽ nhanh hơn, càng có thể đem đấu khí còn lại trong cơ thể hấp thu chuyển hóa, trở thành “dinh dưỡng” nuôi ma nguyên ngày càng lớn mạnh.
“ ma giả tùy tâm sở dục, ma giả tổn nhân lợi kỷ, ngay cả tu luyện cũng cần phải như vậy a!” Hàn Thạc vẻ mặt quái dị, trong lòng âm thầm nghĩ.
“ ô ô..a.a.., đau quá a, đáng chết Bố Lai Ân, ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi làm ta đau rồi!” dưới chân Hàn Thạc, Lỵ Toa vừa đang xoa xoa tiểu viên đồn, vừa đang hô to gọi nhỏ, xuất ngôn uy hiếp Hàn Thạc, trong đôi mắt nàng mơ hồ thoáng hiện nước mắt, xem bộ dáng vừa mới bị trúng cước kia của Hàn Thạc, quả nhiên là không nhẹ.
Trong trầm tư bị cắt đứt, Hàn Thạc vừa nhìn xuống Lỵ Toa, thầm kêu một tiếng “nguy rồi “,tính tình Lỵ Toa Hàn Thạc rất rõ ràng, đó là nổi danh ‘có thù tất báo ‘, lần này đá nàng một cước, nàng khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhất là Lỵ Toa lại đang khóc, xem bộ dáng đồn bộ nàng tựa hồ bị thương không nhẹ, chuyện này nếu như bị ban kỷ luật biết, Hàn Thạc là khẳng định là xong rồi.
Ngay lúc này, cương thi chiến sĩ cầm mộc côn trong tay, rốt cục từ xa xa đi tới trước mặt Hàn Thạc, theo Lỵ Toa khống chế, trực tiếp một côn hướng trên đầu Hàn Thạc đập xuống.
Quay đầu lại vừa nhìn thấy mộc côn đang hạ xuống, Hàn Thạc trong lòng cả kinh, nhưng là đột nhiên cảm giác mộc côn đó tốc độ đánh xuống có chút thong thả, Hàn Thạc hai chân vừa động, dễ dàng né qua.
” Di” , Hàn Thạc có chút kinh ngạc, mắt thấy mộc côn kia hạ xuống, thân thể chỉ hơi nghiêng một chút liền dễ dàng thoát được, sau đó, Hàn Thạc hiểu không là cương thi chiến sĩ động tác biến chậm lại , mà là hắn tự mình tốc độ cùng nhãn lực đã tiến triển lên một bậc mới.
“ hắc hắc, đánh không tới!” cười quái dị một tiếng, Hàn Thạc buông lỏng tâm tư, không quá để ý cương thi chiến sĩ tập kích, mỗi lần di chuyển, Hàn Thạc đều cảm giác được thân thể càng ngày càng linh hoạt, dĩ nhiên còn có thời gian xuất ngôn bình luận.
Tiểu ma nữ Lỵ Toa, vốn khống chế cương thi chiến sĩ, muốn thế mình báo thù tuyết hận, nào biết,tên ghê tởm Hàn Thạc đột nhiên linh hoạt như một tiểu hầu tử, né trái tránh phải đều tránh được mộc côn công kích của cương thi chiến sĩ, còn vô sỉ há mồm chê bai nàng vô năng vi lực.
“ đáng chết Bố Lai Ân, ta nhất định sẽ không tha ngươi.” Lỵ Toa mắt thấy cương thi chiến sĩ đối với Hàn Thạc không thể làm gì được, mà kiều đồn nàng còn đang bị đau, tinh thần cũng là có chút quẫn, uy hiếp một chút, liền đem cương thi chiến sĩ triệu về dị thời không.
Hơn thế, đồng thời, Lỵ Toa đứng lên, nào biết cái mông bị Hàn Thạc đá một cước, dĩ nhiên đau đến lợi hại,” ai u” một tiếng, chân mềm nhũn ra lại ngồi xuống đất.
Cương thi chiến sĩ biến mất, Hàn Thạc cũng không còn áp lực, ngược lại là vẻ mặt cười khúc khích , đi tới bên cạnh Lỵ Toa, hề hề vươn tay trái khô gầy, hàm hàm nói:” ta giúp ngươi đi phòng chữa thương nghen.”
“ không cần ngươi quản, ngươi là tên người điên đáng chết.” lệ ngân còn đang chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lỵ Toa, cảm giác được trên mông đau đớn, hướng Hàn Thạc hung hăng nói.
Những lời này vừa ra, Hàn Thạc tựa hồ có chút ngốc lăng, sau đó giữa hai tròng mắt xuất một tia quang mang tà ác, vươn tay trái, hướng nhanh tới đồn bộ nộn hoạt căng tròn của Lỵ Toa, ngây ngốc nói:” vậy, ta giúp ngươi xoa xoa một chút nha!”
Tiểu ma nữ Lỵ Toa này, mặc dù tính tình cực xấu, nhưng là một tiểu mỹ nữ thuộc hàng cực phẩm, mặc dù bộ ngực còn không chưa bão mãn , nhưng đồn bộ lại đầy đặn dị thường, Hàn Thạc một tay sờ tới, lập tức trong lòng rung động, cảm giác thấy cực kỳ mềm mại lại săn chắc.
“ a, Bố Lai Ân ngươi đi tìm chết cho ta, không nên tới gần ta!” Lỵ Toa trên mặt còn vươn lệ ngân, cảm giác được đồn bộ bị Hàn Thạc xoa nắn, tức điên kêu to lên, không biết lấy khí lực từ đâu, tay chân loạn đả,” phách lý ba lạp” đánh túi bụi vào người Hàn Thạc.
Lỵ Toa đạp mạnh một cước, trúng cổ chân Hàn Thạc, Hàn Thạc mất đà, hướng chồm tới đối diện Lỵ Toa, nhưng tay trái vẫn còn đặt ở trên đồn bộ Lỵ Toa.
Một cổ mùi thơm thấm nhập vào mũi Hàn Thạc, mùi thơm này đến từ trên người Lỵ Toa, được Hàn Thạc ngữi thấy , trong lòng rất rung động. Tay trái đặt trên đồn bộ mềm mại của Lỵ Toa còn bóp chặt , Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm giác được sự mềm ấm từ Lỵ Toa.
Trong lúc này, Lỵ Toa như dính phải một đòn nghiêm trọng, cả người sửng sờ, đối mặt với Hàn Thạc mắt mở to trừng trừng.
Nhưng là, Lỵ Toa chỉ là ngốc lăng một chút, sau đó, cũng không hề hô to gọi nhỏ nữa, hai tay đột nhiên giơ lên cao, vẻ mặt băng hàn, niệm khởi chú ngữ:” vô tận hắc ám a, hóa thành cốt tiễn, theo ý chí của ta, phá hủy......”
Hàn Thạc cả kinh, biết đây là chú ngữ vong linh ma pháp - cốt tiễn, khoảng cách gần như vậy, nếu cốt tiễn phóng tới, Hàn Thạc ngay cả tránh cũng không có biện pháp nào, chỉ không chừng, mỗi địa phương trên thân thể đều bị cốt tiễn xuyên qua, việc này không phải là chuyện có đùa được. Hơn nữa, Lỵ Toa bây giờ vẻ mặt lạnh như băng , rõ ràng không phải nói giỡn, tựa hồ thật sự định đẩy Hàn Thạc tới tử địa.
Trong óc tật quang điện thiểm, không đợi Lỵ Toa đem chú ngữ toàn bộ niệm xong, Hàn Thạc nhấc thân, hai tay đè chặt lại cánh tay ngọc của Lỵ Toa đang hươ hươ trên cao , đem nàng cả người ôm chặc lấy, lập tức, mạnh mẽ hướng Lỵ Toa, cuống quít há mồm hôn chặt lên đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn Lỵ Toa.
“ phá hủy trước mặt...... ô ô......” Lỵ Toa chú ngữ liền bị cắt đứt, rốt cục không có hoàn toàn niệm xuất.
Hai miệng cùng áp , một cổ cảm giác mềm mại, du duyệt, ướt át, nhập vào tâm Hàn Thạc. Hàn Thạc cả người hồn hồn ngạc ngạc, trong nháy mắt như bay cao lên mây, cả người phiêu phiêu đãng đãng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Cho dù không có mượn xác Bố Lai Ân ,lúc trước Hàn Thạc cũng không có cùng nữ tử nào khác hôn qua, loại này cảm giác môi hôn môi này chỉ là tồn tại trong tưởng tượng của Hắn. Hôm nay chính thức áp dụng rồi, là lần đầu của hắn, thoáng chốc cũng là nhập mộng rồi, chỉ là cảm giác tận trong thâm tâm này tựa hồ so với tưởng tượng còn muốn tuyệt vời hơn.
Lỵ Toa vẻ mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập , hai mắt mê mang, cả người giống như Hàn Thạc đều ngơ ngơ, hồn nhiên chưa phát giác ra mình đang bị Hàn Thạc xâm phạm .
Một hồi sau, Lỵ Toa đột nhiên đẩy Hàn Thạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay chỉ vào Hàn Thạc nói:” bổn đản Bố Lai Ân, tại sao trong quần ngươi luôn cất giấu loạn thất bát tao gì đó, lần trước là hòn đá, lần này cũng là khúc côn.”
Hàn Thạc:”......”