Ngẫm lại cô gái mà bọn họ truy đuổi khá là xinh đẹp, nghĩ đến đây, trong người bọn họ là một mảnh lửa nóng toàn thân!
- Vì đế quốc tận trung!
Mấy tên kia cùng nhau hô to, rồi nhanh chóng theo một con đường nhỏ xông vào rừng rậm,nhờ Tiểu Linh nhìn xem vị trí của Bọn họ một chút, một lúc sau Lâm Thiên mới ra khỏi chỗ ẩn nấp!
- Thật là kỳ quái, ta cứ có cảm giác có người đang nhìn chúng ta chằm chằm, sao không thấy ai đi ra nhỉ?
Tên Sơn Quân kia nhỏ giọng nói.
- Đi, đi thôi, lập tức truy tìm, không thể để ả ta chạy thoát được!
Lúc này đây, bọn họ đã thực sự lên núi!
Năm Phút sau, cuối cùng bọn Ngụy Phong cũng tỉnh dậy, nhưng vẫn cảm giác mờ mịt, họ không biết tại sao lại té xuống đất! Lâm Thiên lúc này đã trở về, nhìn thấy nhiều thịt heo thế, Ngụy Phong đã buông nghi ngờ trong lòng, cười to nói;
- Thật là tốt nha, hôm nay chúng ta được bữa no say rồi!!
- Không nên lãng phí nhé!
Vừa nói hắn vừa đem chiến lợi phẩm đặt lên một tấm nylon.
Tuy rằng mọi người có chút nghi hoặc nhưng mà lúc nhìn thấy thịt thì một lần nữa lại cười nói vui vẻ, có đôi khi mất đi một ít kí ức cũng là chuyện tốt, nếu biết bọn Nhật Bản muốn giết bọn họ, thì không biết bây giờ họ sẽ như thế nào, nhưng tuyệt là sẽ không còn tâm tình vui sướng như này nữa!
Ngụy Phong kéo Lâm Thiên sang một bên, thấp giọng nói:
- Lão tam, ngươi có biết chuyện gì hay không, ta có cảm giác như vừa bị người khác cưỡng ép làm mất một đoạn ký ức!
Lâm Thiên nhìn những người khác còn đang vui cười, trầm giọng nói;
- Ta biết, nhưng ngươi không cần biết, ta sẽ giải quyết, đợi bọn họ ăn xong, nói với Vân Lão sư, buổi tối không nên ở nơi này này cắm trại, nên trực tiếp quay về trường học!
- Có nguy hiểm?
Ngụy Phong nói,
- Lão tam, ngươi chỉ là một người, ở chỗ này không được, nếu không thì chúng ta cùng nhau lưu lại!
Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Phong rồi nói:
Lão Ngụy, đợi thực lực ngươi được nâng cao chúng ta sẽ cùng kề vai nhau chiến đấu, nhưng hôm nay thì không được, trở về cùng nhau nướng thịt thôi!
Lâm Thiên đứng dậy đi tới trước mặt Vân Nhu nói:
- Vân Lão Sư, sau khi ăn thịt nướng xong sợ là chúng ta phải quay trở về trường thôi!
- Làm sao vậy?
Vân Nhu kinh ngạc nói :
- Đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Lâm Thiên trầm giọng nói:
- Không nên hỏi vì sao, có một số việc không nên tò mò, nên đi sớm thôi, lâu dần sợ là sẽ gặp nguy hiểm!
- Ngươi không phải có võ công hay sao? Chẳng lẽ cũng không thể bảo vệ chúng ta hay sao?
Lý Duy nói. Đối phương có nhiều người hơn nữa còn có súng, Lâm Thiên đương nhiên có khả năng tự bảo vệ mình nhưng bảo vệ nhiều người tự nhiên là không đượ rồi, Lâm Thiên lắc đầu nói:
“ Đúng vậy, ta cũng không thể bảo vệ được, bởi vậy nên muốn mọi người lập tực rời đi khỏi nơi này ngay bây giờ!
Thấy Lâm Thiên nói cõ vẻ nghiêm trọng như vậy, Vân Nhu gật đầu;
- Vậy được rồi, chúng ta lập tức quay trở về trường học, hơn nữa lúc nãy hình như có chút không bình thường!
Vân Nhu sau đó rất nhanh thông báo cho mọi người lập tức trở lại trường học, rất nhiều người không muốn, nhưng mà lúc này lời của giáo viên chủ nhiệm ai dám không nghe, nên nhanh chóng chuẩn bị trở về:
- Lâm Thiên, ngươi không đi hay sao?
Vân Nhu thấy mọi người đang chuẩn bị rời đi, mà Lâm Thiên vẫn ngồi bên đống lửa, nên vội vàng hỏi.
Lâm Thiên gật đầu:
- Ta ở chỗ này còn có chút việc, mọi người về trước đi, Ngụy Phong ngươi cũng không được lén ở lại đâu đấy!
Đối với mảnh tâm tư này của Ngụy Phong Lâm Thiên làm sao không biết cơ chứ, nên phải nói ngay lập tức chặt đứt ý nghĩ này của hắn. Ngụy Phong bất đắc dĩ nói:
- Vân Lão Sư chúng ta đi thôi, lão tam còn có việc lưu lại, chúng ta ở chỗ này chỉ thêm vướng chân vướng tay thôi!
- Lâm Thiên, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy!
Vân Nhu dặn dò, Lâm Thiên gật đầu:
- Yên tâm, ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn rồi.!
Rất nhanh, Tất cả mọi người đã rời đi, dưới chân núi có tiếng khởi động của xe buýt, một lòng lo lắng của Lâm Thiên cuối cùng cũng được bỏ xuống! lửa trại còn chưa tắt, hắn tiếp tục cắt một khối thịt lên nướng, thầm nghĩ:
- Nướng thịt rồi ăn một mình có cảm giác rất đặc biệt.
Ăn xong một miếng thịt đã có cảm giác no hơn rồi, trong mắt Lâm Thiên có hiện lên một đạo sát khí,
- Hừ, người Nhật Bản, mà còn dám ở trong đất trung quốc quậy phá còn có tư tưởng giết người hay sao!
Hừ lạnh một tiếng, Lâm Thiên phóng thật nnhanh vào rừng, hướng đỉnh núi đi lên bọn Nhật kia đi đúng cái đường mà lúc trước hắn đi săn, chắc người chúng cần tìm chính là kẻ đã để lại vết máu trên đường kia, chỉ cần tìm được người kia thì chỉ cần chờ chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến được!
Hắn đi nhanh trong rừng rậm, có sự chỉ điểm của tiểu linh, nhầm đường đối với Lâm Thiên là không thể!
Tầm năm phút sau, chắc là đã trong vòng 2000 mét rồi, Tiểu linh trong đầu nói với Lâm Thiên:
- Chủ nhân, cách đây hai nghìn mét có một người con gái phi thường xinh đẹp!
- Tiểu Linh từ lúc nào, ngươi chú ý tới người ta xinh đẹp hay không vậy!
Lâm Thiên cười đáp,
- Hai nghìn mét chắc là nhanh sẽ đến nơi thôi, Tiểu Linh, đối phương có di chuyển hay không?
- Không có. Cô ấy bị thương nên đang ở trong sơn động bang bó vết thương, chủ nhân, đám nhật bản kia, các đó chưa đến 1km.
Tiểu Linh nói.
- 1km trong rừng nếu không có phương hướng xác định thì cũng không chắc sẽ dễ tìm, ta nhất định sẽ đến đó trước rồi!
Vừa nói hắn vừa tăng tốc độ của Lăng Ba Vi Bộ lên, giống như quỷ mỵ hoạt động trong rừng vậy
Khoảng cách hai nghìn mét không thể làm khó được hắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi, tuy tốc độ không bằng lúc đi trên đường băng nhưng tốc độ bình thường cũng không thể nào so sánh được! Nhìn cửa sơn động trước mặt, Lâm Thiên lại tiếp tục hỏi Tiểu Linh:
- Tiểu Linh, cô ta có còn ở bên trong không?
- Vẫn còn trong đó, nhưng mà nếu ngươi thấy cô ấy cũng không nên nhìn ngây người đấy nhé, như vậy sẽ mất mặt lắm.
Tiểu Linh nói.
- Chủ nhân ta dạng mĩ nữ nào mà chưa từng thấy Dao Nhi còn có Dương Thi Dương Tuyết các nàng đều là đại mỹ nữ đấy!
Lâm Thiên nói.
- Không giống như vậy, nếu nói mấy người kia là tinh linh của trần gian thì cô gái kia chính là tiên nữ giáng trần, Chu Dao mấy người còn phải thua kém một bậc.
Tiểu Linh nói.
“Ai vậy?” trong động truyền đến một tiếng kêu khẽ, thanh âm như chuông bạc uyển chuyển kêu lên, làm Lâm Thiên cũng rất ngạc nhiên đến độ ngẩn ngơ, không nói bề ngoài như thế nào, thanh âm này thật sự rất dễ nghe!
Ổn định lại tâm thần, Lâm Thiên nói:
- Ta thấy trên mặt đất có nhiều máu, nên tìm tới đây, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?
- Không cần!
Vừa nói xong hai chữ này, thì ngay lập tức, tiếng của mấy tên nhật bản kia lại truyền đến.
- Cẩn thận tìm kiếm cho ra, trên đất còn có vết máu chưa khô, cô nàng kia nhất định là đang ở gần đây, trúng phải nhuyễn cốt tán, thì thực lực mạnh đến đâu cũng không thể chịu được, ta không tin có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, mọi người cố gắng tỉ mỉ tìm kiếm, xong việc sẽ được tổ chức trọng thưởng!
Lâm Thiên vừa nghe thì đã nhận ra tiếng của tên sơn quân kia.
- Ngươi ở đây chờ, ta đi giải quyết bọn chúng!
Lâm Thiên nói xong ánh mắt hiện lên sát khí, trong tay bổng nhiên xuất hiện một thanh loan đao sáng như tuyết.