- Không có cách nào, không có cách nào đâu.
Dương Thiên Sở lắc đầu:
- Đổi lại là người khác còn có thể khắc phục, chứ nếu là cô nương thì hết cách rồi.
Cô gái có chút thất vọng:
- Tại sao vậy?
- Hì hì, một cô nương xinh xắn như cô thì dù có hóa trang thế nào, cũng không che hết vẻ đáng yêu của mình được.
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, dù tinh nghịch điêu ngoa thế nào chăng nữa, nhưng một cô gái nhỏ được đại nam nhân công khai người khen mình xinh đẹp quả hết sức xấu hổ. Cũng may là có vẻ như cô bé này có ‘lý lịch đen’ vừa thấy nàng mọi người lánh qua một bên, ngay cả chủ quán kia nhận bạc xong cũng biến mất trong quán, khiến cô bé đỡ bối rồi phần nào.
Đang lúng túng không biết tiếp tục câu chuyện thế nào thì có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là hai đại hán vạm vỡ đeo yêu đao dáng vẻ vội vã chạy qua.
Cô gái nhỏ thấy hai người này, kiếm được cớ thoát khỏi tình cảnh xấu hổ, vội gọi với theo:
- Ê, này này, Vương bộ đầu, chạy đi đâu mà như ma đuổi thế.
Họ Vương là trung niên nam tử chừng hơn ba mươi, thân hình khôi ngô, mặt vuông, mắt to lông mày rậm. Y thấy cô bé thì dừng lại, chắp tay thi lễ, giọng sang sảng:
- Tiểu thư!
Nhìn trang phục Dương Thiên Sở ngay lập tức nhận ra người này bộ khoái của nha môn, nơi này gần huyện Nhân Hòa, chắc là nha dịch của huyện Nhân Hoa rồi. Dương Thiên Sở tiến lên, thi lễ xong rồi nói:
- Xin hỏi, huynh đệ là người của nha môn huyện Nhân Hòa.
Vương bộ đầu, nhìn thanh niên một lượt. Tuy trang phục không có gì nổi bật, nhưng gương mặt tuấn lãng, nụ cười ung dung tự tin, không dám coi thường. Khách khí đáp lễ:
- Đúng thế, xin hỏi công tử hỏi có chuyện gì?
- Tại hạ Dương Thiên Sở không biết Vương bộ đầu đã nghe nói chưa?
Vương bộ khoái đã nghe tri huyện đại nhân dặn hôm nay có sư gia mới tới nhậm chức, thật không ngờ lại còn trẻ như vậy. Thảo nào khí thế thật không tầm thường:
- Thì ra là Dương sư gia đã tới. Thuộc hạ Vương Dịch xin ra mắt sư gia.
Cô bé tròn mắt nhìn Dương Thiên Sở, biết Vương Dịch không phải là người nói đùa, bản thân cũng nghe qua có sư gia mới tới, chỉ là không biết tên tuổi thế nào thôi. Không ngờ lại là người này, vỗ tay cười nói theo giọng điệu dân giang hồ:
- Đúng là hào kiệt không đánh không quen nhau! Vậy thì chúng ta là người một nhà rồi. Ấy, Sau này có chuyện khám sát hiện trường, nhớ dẫn ta đi với nhé?
Nữ nhân, nữ nhân vừa rồi hung dữ là thế vậy mà đổi mặt như không có chuyện gì ngay được. Dương Thiên Sở nghe cô bé nói vậy thì hỏi lại:
- Người một nhà?
Vương bộ đầu vội giới thiệu:
- Dương sư gia, ngài mới tới nên chưa biết. Để thuộc hạ giới thiêu, đây là thiên kim của Tống tri huyện huyện Nhân Hoa chúng ta.
Cô bé trừng mắt nhìn Vương bộ đầu:
- Cái gì mà thiên kim với không thiên kim, chua lét khó nghe dễ sợ.
Nói xong nàng quay sang Dương Thiên Sở, đon đả:
- Ta tên là Tống Vân Nhi, ngươi gọi ta là Vân nhi là được. Đã nói rõ rồi nghe, sau này có mệnh án phải nhớ dẫn ta theo!
Phải biết rằng thời đại đó, phương danh của nữ nhân không thể tùy tiện nói ra cho người ngoài, đặc biệt là các tiểu thư khuê các càng giữ gìn. Nhiều đấng lang quân tới đêm tân hôn mới biết đầy đủ họ tên của nương tử, trước đó họ chỉ biết là Tống tam tiểu thư, hay Tống tứ tiểu thư mà thôi. Nói bô bô ra tên của mình như cô nàng Vân Nhi đây đúng là dị loại. Có điều đối với người tới từ thời hiện đại như Dương Thiên Sở, sự thẳng thắn không cầu nệ không kiểu cách của của cô bé làm hắn thêm hảo cảm. Dương Thiên Sở chắp tay khách sáo mấy câu.
Vương bộ khoái vỗ vỗ đầu, như nhớ ra việc gì:
- Gặp được Dương sư gia ở đây thật may quá. Vừa rồi phát sinh án mạng, thuộc hạ đi tìm lão ngỗ tác nhưng lão lại ốm nặng không bò khỏi giường được, vị sư gia trước của bản huyện ngày hôm qua cáo từ về quê mất rồi. May mà ngài đến đúng lúc, thật quá tốt rồi. Tri phủ đại nhân cũng đã có mặt ở hiện trường, mời sư gia đến gặp tri phủ luôn.
Dương Thiên Sở thầm cao hứng, mình đúng là số đỏ, nhưng không biết hình danh sư gia kia vì sao lại cáo từ về quê, là do tri huyện đối xử không tốt, trong nhà có việc hay không đảm đương được chức trách, có điều vấn đề này không tiện hỏi. Chỉ nói:
- Được, vậy phiền Vương bộ đầu dẫn đường.
Tống Vân Nhi nghe thấy thế, mừng rỡ chen vào:
- Ta cũng muốn đi!
Lôi bộ đầu hơi bối rối:
- Cái này, cái này không được đâu, cha của tiểu thư sẽ trách tội chúng tôi đấy.
- Ta không cần biết! Ta cứ muốn đi!
Tống Vân Nhi cương quyết nói.
Dương Thu Trì hỏi:
- Cô là một nữ hài tử, đi đến hiện trường xảy ra án mạng sát nhân để làm gì?
Tống Vân Nhi nghênh ngáo:
- Người quản làm gì! Ngươi cứ mang ta theo là được!
Dương Thiên Sở nói:
- Cha của cô là huyện thái lão gia, cô muốn đến ai dám cản cô chứ?
- Cha ta? Cha ta không cho ta đến đó đâu, do đó bọn họ đều không dám đưa ta đến đó. Ngươi không phải cũng không dám đưa ta đến đó chứ?
Tống Vân Nhi nheo mắt nhìn Dương Thiên Sở.
- Cô đừng có nói khích ta! Làm gì có chuyện không dám chứ, ta dẫn cô đến đó là được!
Vương bộ đầu thấy có người gánh tránh nhiệm, mừng húm, vội nói:
- Tiểu thư, cô cứ cẩn thận theo sau Dương sư gia, đứng xa xa xem náo nhiệt là được. Đừng gây phiền phức cho Dương sư gia làm việc.
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lề mề quá thiệt là phiền!
Tống Vân Nhi sợ người ta đổi ý vội chấp nhận..
Dưới sự thúc giục của Tống Vân Nhi, Họ cùng đi đến một đại trạch viện ở phía đông huyện thành, đã có mấy bộ khoái dẫn đầu mười mấy tráng đinh cảnh giới ở trước cửa, rất nhiều người dân đang tụ tập trước cửa viện, chỉ chỉ trỏ trỏ chờ xem náo nhiệt.
Mọi người tiến vào trong đại viện. Nha dịch cảnh giới bên trong dẫn mọi người đi xuyên qua hàng dãy hành lang gấp khúc và những khoảng sân nhỏ đi sâu vào bên trong. Vài người trong bộ dạng gia nô bước lên nghênh tiếp, dẫn Dương Thiên Sở, Ngọc Sương chuyển qua chuyển lại vài tòa nhà, cuối cùng mới đến một căn nhà nhỏ từ xa xa đã thấy một đám người đang vây quanh, bận bịu tấp nập. Bên dưới một cây đại thụ nằm sát nhà, một lão đầu râu tóc hoa râm ngồi trên ghế thái sư lớn, thân mặc quan bào, một tay vuốt chòm râu dê, đang ngồi uống trà.
Sau lưng lão già mặc quan bào này là đám tùy tùng cùng một vị công tử trẻ tuổi áo quần hoa lệ. Vị cẩm y công tử này vừa gạt lệ, vừa cúi đầu nói điều gì đó. Cách đó vài bước có một đôi vợ chồng cao tuổi ngồi trên ghế dài, ông lão thì cầm quài trượng thở dài không ngớt, phu nhân ngồi kế bên không ngừng gạt lệ. Mấy ả nha hoàn cũng mang bộ dạng buồn rầu ủ dột, đứng hầu sau lưng họ.
Vương bộ đầu tiến lên trước thi lễ với lão già kia rồi ghé tai thì thầm gì đó. Lão già đứng dậy đi tới trước mặt Dương Thiên Sở, nhìn một lượt rồi cười khà khà nói:
- Vãn sinh sinh Tống Chiêu, là huyện lệnh bổn huyện, dám dám hỏi các hạ có phải là Dương Thiên Sở, Dương tiên sinh.
Thì ra Tống tri huyện là người nói lắp, nhưng nói lắp không nặng lắm nên cũng không quá khó nghe.
Dương Thiên Sở vừa nghe lòng liền yên tâm, Tần Dật Vân quả nhiên không nói khoác, nghe ngữ khí của tri huyện Tống Chiêu, chức hình danh sư gia này không còn vấn đề gì nữa rồi, vội khom người nói:
- Không dám, vãn sinh Dương Thiên Sở, ra mắt tri huyện đại nhân, Tống đại nhân.
Trước đây hắn đã nghe nói, quan hệ giữa tri huyện và sư gia là quan hệ thuê mướn, bời vì sư gia đều là người có tài học và chuyên môn, là tri huyện mới tới giúp mình xử lý các chính vụ, cho nên tri huyện đối với sư gia đều rất khách khí, hai bên thường lấy bối phận ngang hàng luận giao, dưới nhiều tình huống, tri huyện còn tự cho mình ở vị trí thấp hơn. Vị Tống tri huyện Tống Chiêu này là được nhà họ Tần nâng đỡ mới trúng được chức tri huyện, mà Dương Thiên Sở lại là do Tần gia tiến cử, cho nên Tống Chiêu tự xưng là vãn sinh, đương nhiên Dương Thiên Sở không dám tự đại, cũng xưng là vãn sinh, có ý tôn kính lẫn nhau.
Tống tri huyện mới Dương Thiên Sở ngồi chiếc ghế ngang hàng với mình, nói:
- Dương tiên sinh vất vả vả rồi, theo lý lý thuyết mà nói phải tổ chức tửu yến tẩy trần cho tiên sinh, nhưng hiện giờ nha nha môn có chuyện, nên không tiện, đành di bổ sau.
Dương Thiên Sở khách khí mấy câu, nói:
- Vãn sinh đã nhận lễ của đại nhân, đại nhân có gì sai bảo xin cứ tùy tiện.
Tống tri huyện mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Dựa theo lý lý thuyết, tiên sinh đi đường đường vất vất vả, phải nghi ngơi vài ngày. Nhưng hiện giờ có có chuyện, vãn sinh không có cách nào xử trí trí. Trong thư của Tần chưởng quầy có viết, tiên sinh một ngày phá liền hai vụ án, hiện giờ lão ngỗ tác lại không tới được, việc này sợ là lại phải phiền tiên sinh tự thân xuất mã rồi.
Tống tri huyện đã xem phong thư của Tần Dật Vân viết bổ xung quá trình Dương Thiên Sở phá án Tần phu nhân bị hại. Vừa nhắc tới nhà họ Tần không khỏi thời dài một tiếng, nhớ lại năm đó nhà mình gia cảnh bần hàn, toàn dựa vào Tần gia mới có tiền ăn học sau trúng cử nhân đi trên con đường quan hoạn. Lòng cảm khái vô cùng.
Dương Thiên Sở nói:
- Vãn sinh cũng vừa nghe thấy Vương bộ đầu nói là xảy ra án mạng.
- Đúng, đúng vậy. Ài người bị hại hại là con dâu và tiểu di của Ân gia. Đây là Ân lão gia gia, Ân lão phu nhân nhân và Ân công tử.
Rồi quay lại chỉ một vị trung niên nam tử cao gầy, đứng phe phẩy quạt sau lưng mình:
- Vị này là Tiền Cốc sư gia, Kim sư gia.
Trong các ‘chuyên gia tư vấn’ hay được gọi là các trưởng tùy được huyện lão gia mời về giúp đỡ xử lý công việc thì, Hình danh trưởng tùy chuyên môn giúp huyện lão gia thẩm lý án kiện và Tiền cốc trưởng tùy chuyên chủ quản tài chính và thu nhập là có vai trò trọng yếu nhất. Hai chức vị này trong nha huyện có địa vị ngang nhau. Ngoài những người này, còn có người chuyên môn phụ trách bảo quản và sử dụng ấn tín của huyện lão thái gia - gọi là Tư ấn trưởng tùy; phụ trách giám ngục (thực chất là coi sóc trụ sở) gọi là Tư giám trưởng tùy; coi cửa đại môn gọi là Môn tử trưởng tùy; chuyên môn phụ trách liên lạc tiếp đãi khách khứa gọi là Cân ban trưởng tùy...
Trong nhà xảy ra án mạng, mấy người họ Ân chỉ chiếu theo lệ thi lễ với Dương Thiên Sở. Còn thái độ Kim sư gia hết sức khách khí.
Trong nhà xảy ra án mạng, mấy người họ Ân chỉ chiếu theo lệ thi lễ với Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở đứng dậy nói:
- Nếu đã xảy ra mệnh án nghiêm trọng như vây thì không nên chậm trễ nữa, vãn sinh cần tới hiện trường ngay lập tức.
- Phiền tiên sinh quá, Vương bộ đầu dẫn đường cho Dương sư gia.
Vương bộ đầu vâng vâng dạ dạ, dẫn Dương Thiên Sở định đi, thì vị cẩm y công tử đang gạt lệ đứng sau lưng Tống tri huyện đó chợt lên tiếng:
- Để tại hạ dẫn bọn họ đi.
Dương Thiên Sở vừa dợm bước, chợt nhớ tới Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, nói:
- Vãn sinh quên mất, tiện nội…
Tống tri huyện nói ngay:
- Dương phu nhân nhân đã tới trước cả tiên sinh rồi, vãn sinh đã bảo tiện nội sắp xếp nơi ở trong nội nha để phu nhân tiên sinh nghỉ ngơi.
Gia sư bình thường đều ở trong nha môn giúp tri huyện lão gia xử lý chính vụ, trọng vọng như khách quý, nên cũng ở trong nội nha cùng tri huyện lão gia.
Xem ra Tống tri huyện thực sự coi trọng mình. Dương Thiên Sở gọi một tên nha dịch lại sai hắn đưa bánh bao mình mua về cho Hạ Phượng Nghi, nhờ nha dịch gửi lại dặn dò bảo nàng mới tới, chú ý sức khỏe có việc gì nặng đợi hắn về làm, rồi mới yên tâm theo Ân công tử.