Bò đen? Sao tự nhiên ở đâu ra con bò đen?
Thấy mọi người nhìn nhau với vẻ hoang mang, Dương Thiên Sở cười cười nói:
- Ý ta là con chó này ấy mà.
Tại vì Uy Vũ tướng quân là con chó rất to, lông đen, hơn nữa cái mặt cực ngu ( mọi người có thể hình dung bằng nghĩ tới con chó bun của Đức hoặc chó Ngao), dáng vẻ hung bạo, nhưng Dương Thiên Sở biết con chó này chỉ có cái vẻ ngoài thôi, vừa rồi nó chạy xộc vào nhà người ta ăn mất con Hoàng Yến càng chứng minh bản chất của nó, vì thế Dương Thiên Sở đặt cho nó một cái biệt hiệu là ‘bò đen’.
Mọi người nghe thế càng chả hiểu ra sao. Dựa vào một con chó đi bắt hung thủ ư? Đây đúng là điều mà lần đầu tiên họ nghe thấy.
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Bắt thế nào? Uy Vũ tướng quân biết nói à? Sao nó biết hung thủ ở đâu?
Dương Thiên Sở háy mắt nói:
- Cứ chờ xem.
Rồi cúi xuống đất lượm lên mảnh vỡ của chung trà nằm lăn lốc trên mặt đất, rồi đến bên thi thể Bạch Tiểu Muội ở trên giường, lấy nước trà còn lại vẫy chút ít lên trên chỗ tinh dịch đã khô trên người nàng, rồi dùng mảnh vỡ này cọ quẹt một hồi. Xong, hắn quay lại bảo Tống Vân Nhi gọi Uy Vũ tướng quân tới. Tống Vân Nhi vuốt ve bảo Uy Vũ tướng quân nghe lệnh hắn, con ‘bò đen’ hùng hục chạy tới. Dương Thiên Sở đưa hỗn hợp chất lỏng kia cho nó ngửi.
Bấy giờ Tống Vân Nhi vỗ tay reo lên:
- A, ta hiểu rồi ngươi đợi chút xíu nghe!
Nói xong chạy biến đi như một làn gió. Dương Thiên Sở chẳng hiểu hiểu mô tê gì cả, Ài, thôi kệ, cô nhóc này đầu óc có dấu hiệu không bình thường, ai lo việc nấy vậy.
‘Bò đen’ ngửi ngửi hít hít một hồi, rồi ngẩng đều lên nhìn Dương Thiên Sở như hỏi ý của hắn, cái mặt nó ngu không chịu nổi.
Con bò đen hết hít lại ngửi một hồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Sở, rồi sau đó cúi đầu xuống ngửi tiếp. Tim Dương Thiên Sở chợt đập lên thình thịch. Dù gì thì con ‘bò đen’ này cũng chưa bao giờ kinh qua huấn luyện chuyên môn về truy tìm dấu vết. Tuy trông nó không như những con chó cỏ bình thường, nhưng có biết đánh hơi không chưa nói, đến nó có hiểu ý mình không cũng là một vấn đề, hắn không tự tin chút nào. Cứ thử xem vậy, Dương Thiên Sở ngồi xuống vỗ vỗ mông nói vài nói, nói nhỏ:
- Ê bò đen, tìm đi, tìm đi. Hiểu không? Đi tìm đi.
Uy Vũ tướng quân thấy chủ nhân của mình tỏ vẻ thân thiết với người này nên không còn địch ý như ban đầu, thái độ đã thay đổi đáng kể, oẳng một tiếng, sau đó lần ra phía ngoài. Dương Thiên Sở thở phào, ít nhất nó cũng hiểu ý, xem ra Tống Vân Nhi dạy dỗ không tệ. Nhưng mà mình nói mà nó cũng nghe, đúng là đồ ‘con bò’. Dương Thiên Sở đứng dậy sau đó đi theo sau Uy Vũ. Tống tri huyện, Ân Đức, Vương bộ đầu cùng những người khác thấy Dương Thiên Sở có bộ dạng thần bí như vậy, cũng im lặng đi theo.
Uy Vũ tướng quân chạy rất nhanh, gần như nó không dừng lại đánh hơi chút nào, Dương Thiên Sở bắt đầu nghi hoặc, nhưng vẫn bám sát nó.
Uy Vũ tướng quân chạy vào một mảnh vườn, dừng lại một chút ngửi ngửi rồi chạy tới một gốc cây, hai chân trươc cào cào bới đất. Một lúc sau nó moi lên một xương lớn, ngậm lấy, chạy tới trước mặt Dương Thiên Sở thả xuống, sau đó nghểnh đầu sủa một tiếng, đuôi vẫy loạn lên, tỏ vẻ rất hí hửng, như chờ được khen thưởng.
Dương Thiên Sở cười méo xệch, cố gắng kiềm chế kích động muốn đá cho nó một phát. Cuối cùng gian nan lắm mới kìm chế được, thở hắt ra một tiếng, ngồi xuống xoa đầu nó, khen ngợi:
- Ừ, giỏi! Giỏi lắm!
Lúc đó, những người phía sau cũng đã tới nơi. Trong đó có một tên gia đinh nhìn thấy khúc xương lớn, kêu lên:
- Thì ra chính là mày, lúc nãy mấy người trong nhà bếp còn xuýt nữa cãi nhau vì nghĩ rằng có người lén lấy đi nhắm rượu rồi.
Tống tri huyện, ôm bụng thở đứt quãng, hỏi:
- Tiên tiên… sinh, chuyện này là là sao?
Dương Thiên Sở chẳng biết giải thích ra làm sao, đành nói:
- Đại nhân, xem ra vụ án này hôm nay chỉ làm được đến đây thôi. Giờ vãn sinh trở về hiện trường viết thi cách, sau đó đại nhân cho người chuyển thi thể về liệm phòng. Ngày mai chúng ta xem xét kỹ hơn vậy.
Mọi người đầu đầy sương mù. Nhưng hình danh sư gia đã nói thế rồi, cứ án chiếu theo đó mà làm vậy.
Thế là đoàn người lại rổng rắn đi về hiện trường, Uy Vũ tướng quân lúc nãy được Dương Thiên Sở khen ngợi nên giờ lúc này có vẻ thân thiết với hắn, đi theo sát bên cạnh, tất nhiên không thiếu ‘chiến lợi phẩm’ kia rồi.
Về tới hiện trường, mực giấy đã được Ân gia chuẩn bị trước, nha dịch cũng mang thi cách tới. Dương Thiên Sở bắt tay vào viết báo cáo hiện trường. Về phương thức viết báo cáo cũng không khác thời hiện đại là bao, hơn nữa trong thi cách đã có từng mục rõ ràng, Dương Thiên Sở theo đó điền vào, không làm khó được hắn.
Hắn đang chăm chú viết ‘báo cáo hiện trường’, thì ngoài cửa lại một trận ồn ào, nhìn ra thì thấy Tống Vân Nhi đã trở lại, còn mang theo một con chó khác. Con chó này cũng một màu đen tuyền, cao ngang ngửa Uy Vũ tướng quân, nhưng không kềnh càng xồ xề như con ‘bò đen’ kia mà rất gọn gàng, bốn chân cao chắc nịch, mõm dài, chỉ có đôi mắt hung dữ là giống hệt nhau. Nếu so sánh cho dễ hình dung thì Uy Vũ tướng quân giống một con bò mộng hung tợn, thì con chó này giống một con báo đen, ngập tràn sức mạnh bùng nổ và sự nguy hiểm tiềm ẩn.
Dương Thiên Sở đặt bút xuống, còn chưa kịp nói gì, Tống Vân Nhi đã hỏi:
- Uy Vũ tướng quân làm ăn thế nào rồi?
Dương Thiên Sở cười chỉ vào con ‘bò đen’ với khúc xương bên cạnh. Con bò đen thấy cô chủ tới, đã gặm khúc xương lên ve vẩy đuổi chạy đến tâng công. Tống Vân Nhi vỗ vỗ đầu nói khen ngợi. Nói với Dương Thiên Sở:
- Khi chúng ta chơi trò tìm kiếm, Uy Vũ chẳng bao giờ tìm được đúng thứ cả, nhiều khi nó còn chạy vào một xó ngủ khì nữa.
Rồi chỉ con cho mới đem đến:
- Đây là Trấn Viễn tướng quân, nó tìm đồ rất giỏi đấy.
Hết Uy Vũ tướng quân lại còn Trấn Viễn tướng quân, toàn những cái tên hoành tráng. Dương Thiên Sở đùa:
- Không biết trong nhà của quý tiểu thư còn mấy vị tướng quân nữa?
Tống Vân Nhi gập ngón tay kể, giọng tỉnh rụi:
- Chỉ còn Chinh Đông, Phạt Bắc, Bình Tây và An Nam tứ tướng quân nữa thôi.
Dương Thiên Sở trố mắt nhìn Tống Vân Nhi, “chỉ” có thể thôi à? Vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên mặt. Tông Vân Nhi bị Dương Thiên Sở nhìn trân trân, hơi xấu hổ, lí nhí nói:
- Đùa ngươi thôi, người ta vẫn còn là nữ tử mà, sao có thể suốt ngày chơi những trò như vậy được chứ.
Cô còn nhớ mình là nữ nhân cơ à? Điêu! Dương Thiên Sở lắc lắc đầu, nếu Tống Vân Nhi đã nói thế thì thử lại lần nữa xem sao. Liền lại lấy dung dịch kia ra cho Trấn Viễn tướng quân ngửi, lần này Tống Vân Nhi biết hắn định làm gì, không cần hắn nói đã bảo con chó:
- Trấn Viễn, đi tìm đi. Tìm được sẽ có thưởng.
Trấn Viễn cẩn thận hít kỹ một hồi thứ dung dịch kia, sau đó hít hít ngửi ngửi trên mặt đất, rồi quay lại oảng một tiếng, rồi chạy ra ngoài ý bảo theo nó. Dương Thiên Sở thấy con chó này có vẻ ‘chuyên nghiệp’ lại khấp khởi hi vọng, chạy theo nó. Tống Vân Nhi cũng theo sát.
Mọi người chẳng hiểu hai người làm gì, có người nghĩ đôi trai gái này đang chơi đùa gì đó, có chút bất mãn. Nhưng một người là thiên kim của tri huyện đại nhân, rất mực chiều chuộng. Một người lại là sư gia được kính trọng nên chỉ để trong lòng không dám nói ra.
Tống tri huyện biết tính con gái mình nghich ngợm, nhưng biết lỹ lẽ, tuyệt không đùa bỡn trong trường hợp này. Tuy không hiểu gì nhưng cũng phất tay bảo đám bộ khoái theo sau.
Trấn Viễn đi rất nhanh, thỉnh thoảng dừng lại ngửi, sau đó lại tiếp tục tiến lên. Chẳng mấy chốc, nó ra khỏi cửa sau của Ân gia đại viện, vừa hít ngửi vừa đi dọc theo con đường.
Đại khái đi được nửa giờ, thì bọn họ theo con chó đến một căn nhà trệt nằm không xa cổng thành phía nam. Căn nhà có cửa đóng kín mít, Trấn Viễn tướng quân cứ chồm lên đó sủa loạn.
- Hung phạm rất có khả năng ở bên trong đó!
Dương Thiên Sở quay người lại nói với Tống tri huyện cùng mọi người:
- Mau bao vây căn nhà này lại!
Tống tri huyện tuy không tin con chó này có thể bắt hung phạm, nhưng cái đạo lý thà tin còn hơn không lão rất biết rõ, do đó liền phất tay, Vương bộ đầu cùng hơn chục bộ khoái khác liền vây kín căn nhà.
Lúc này, có vẻ vì nghe thấy tiếng chó sủa, một trung niên nam tử mở cửa bước ra, miệng lầm bầm nói:
- Chó hoang ở đâu mà ra...
Đột nhiên y thấy có rất nhiều bộ khoái bao vây mình, chợt giật mình, vô thức lùi một bước.
Ân Đức nhìn thấy hán tử này, cả kinh hô lên:
- Hồ Tam! Sao ngươi lại ở đây?
Tên Hồ Tam này là quản gia của nhà Ân Đức, không hiểu sao lại xuất hiện chỗ này. Hồ Tam không hề trả lời, biến hẳn sắc mặt, chuyển thân chạy vào trong nhà.
Trấn Viễn lao theo như một tia chớp, ngoạm chặt bắp chân của Hồ Tam níu lại. Bắp chuối của Hồ Tam bị cắn, khiến hắn muốn phát khóc. Hắn vừa dùng lực vùng ra, vừa dùng chân còn lại đá Trấn Viễn. Rất tiếc, Trấn Viễn cứ cắn chặt bắp chân của Hồ Tam, thà chết cũng không nhả.
Diêu Tường thấy tình trạng đó, trong lòng đã rõ được mấy phần, tên Hồ Tam này rất có khả năng là hung thủ gian sát Bạch Tiểu Muội, liền lớn tiếng quát:
- Bắt hắn lại!
Vương bộ đầu cùng mọi người xông lên, dùng xiềng xích trói thúc kéo Hồ Tam lại. Những bộ khoái còn lại tiến vào nhà tra xét, lôi thêm một người đàn bà từ trong phòng ra. Thiếu phụ này ước khoảng ba mươi, tướng mạo có vài phần duyên dáng. Khi thiếu phụ này bị lôi ra ngoài sân, thấy Hồ Tam đã bị xiềng xích trói chặt, liền sợ đến mặt mày trắng bạch, toàn thân run rẩy, quỵ ngay xuống sân.
Ân gia chính là nhà giàu có tiếng của Quảng Đức huyện. Vào những ngày đầu Tống tri huyện đến đây nhậm chức, đã được những tên trưởng tùy rành rẽ về địa phương báo cáo tường tận mọi nhân vật tai to mặt lớn ở địa phương. Ân gia nếu có dịp lễ lộc vui mừng đặc biệt nào, đều không quên mời Tống tri huyện đến làm khách. Do đó, đối với vị Hồ tam quản gia của Ân gia này, Tống tri huyên đương nhiên nhận ra.
Tống tri huyện bước đến trước mặt Hồ Tam, sắc mặt trầm xuống:
- Hồ Tam, là, là ngươi giết, giết Bạch Tiểu Muội phải không?
Tên Hồ Tam này tuy là quản gia của phú hộ lớn, nhưng vừa phạm xong án là đã bị bắt, Tống tri huyện lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, nên cho là chuyện của mình đã bại lộ hoàn toàn, liền kinh khủng kêu lên:
- Bạch tiểu thư chết rồi sao? Ta không có dùng lực bóp nàng... Tại sao lại chết rồi chứ?...
Trong lời đáp vừa rồi, rõ ràng là hắn thừa nhận bản thân đã có hành động bạo lực với Bạch Tiểu Muội. Tống tri huyện nghe vậy, lòng liền dãn ra. Tìm được hung thủ rồi!
Đối với hung sát đại án có liên quan đến gia quyến của thượng cấp, Tống tri huyện cứ nhất mực cảm thấy bất an, sợ phá không được án ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Thật không ngờ, án này chỉ nhoáng cái là phá xong trong ngày. Đấy chính là một sự kiện cực kỳ ấn tượng, đối với con đường hoạn lộ mai sau có ảnh hưởng rõ ràng.
Kim sư gia nhanh nhảu đi tới, cung tay:
- Chúc mừng đại nhân đã phá xong án này!