“Á á á á…,” xỉu cũng không xong. Đang ngất chàng buộc giật nẩy mình thét lên những âm thanh đau đớn đến cùng cực. Giờ bồi hồi tỉnh dậy, mới thấy khắp thân mình là những con kiến to tướng đang vừa bò vừa cắn. Cũng chả biết đây là giống quái vật nào, nhưng nỗi đau chúng gây nên đã khiến nạn nhân muốn chết sướng còn hơn là phải sống và tiếp tục chịu đựng.
Chết ư? Một lần nữa cái chết hiển hiện và chàng không hề cam tâm. Vô Tình không thể chết trong cảnh này được, huyết hải thâm thù còn chưa trả được thì làm sao có thể chết, nếu chết đi biết nói sao với những oan hồn huynh đệ đã khuất nhằm duy trì mạng sống cho mình, điều họ mong chờ nhất chính là ngày chàng phục thù chứ không phải là bỏ mạng nơi đây.
[luutinhblog.wordpress.com]
Điều này còn đau đớn hơn gấp trăm lần mà nỗi đau thân xác đang phải chịu đựng. Chàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhận ra tất cả ý nghĩ hy vọng lóe lên chỉ là sự mơ tưởng. Vô Tâm Cốc dễ vào khó ra, ngoài chủ cốc thì tất cả người được đưa đến đây đều trong tình trạng bị bịt mắt hoặc ngất xỉu không một ai có thể an toàn trốn thoát khỏi nơi này cả. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc: đây chính là mồ chôn cho những kẻ như chàng.
Tuyệt vọng! Hy vọng vụt tắt không còn gì, đầu óc Vô Tình giờ đây hoàn toàn mù mịt. Chàng chỉ còn biết nhớ, nhớ những quá khứ đã từng làm mình vui, nhớ lần cuối đến mối tình đầu gặp phải trong đời. Cô ấy tên là gì? Một cô gái có cái tên rất đẹp nhưng dường như chàng đang dần quên, chàng tạm thời chưa nhớ ra nhưng có một điều không thể tha thứ cho bản thân đó chính là: chính tay chàng đã làm tổn thương và bỏ rơi người ấy để chạy theo một mối thù xa tầm tay.
Nước mắt rơi. Có một chàng trai khốn khổ đã khóc như thế. Từng giọt nước mắt thấm mi cay tuôn dài xuống nền đất tạo thành một vũng ẩm của sự tiếc thương.
-o0o--
Lá đào vẫn tiếp tục rơi.
Thời gian bây giờ là bao lâu Vô Tình không biết. Ngoài những nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn ra, bất chợt chàng cảm giác như thân thể mình đang từ từ hạ thấp dần xuống?
Cố thử mở mắt ra, đã thấy đó đều là thật chứ chả phải mơ. Ở phía trước mặt dường như có một ai đó đang đứng quay lưng, tóc bạc hoa râm, thân khoác bộ y phục đậm màu sẫm, dáng dẻ cực oai phong, tay phải nắm thanh kiếm to tướng đen tuyền, tay trái dường như đã không còn chỉ trơ ra lất phất vạt áo bay.
“Huynh là ai? Chính huynh đã cứu tôi?” Vô Tình cố nói với giọng yếu ớt. Nghe đến đây người kia mới quay lưng lại nhìn thẳng xuống mắt chàng. Nhờ đó ta có thể chiêm ngưỡng được dung nhan của người này. Một khuôn mặt hễ bất kỳ ai trông thấy đều phải thốt lên hai từ “đại hiệp”, với phần tóc trước rẽ đôi và phía sau cột chặt lại theo kiểu đuôi gà.
Không biết cao thủ này là ai? Vì sao lại lọt được vào “Vô Tâm Cốc”? Liệu người này có phải là đồng bọn của Lão quái không? Nhưng dù sao đã cứu chàng khỏi sự dày vò thân xác của lũ kiến, không đợi người đó đáp, Vô Tình nói thêm: “cám ơn… huynh, khạc.”
Lời chưa xong đã ho ra một ngụm máu tươi.
Vứt
“Uống đi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên kèm lọ thuốc đã rơi xuống trước mặt Vô Tình, không suy nghĩ nhiều chàng run rẩy vớ lấy làm theo.
“Ực.”
“’Kiến đen bảy bảy bốn chín ngày’, không ngờ lão ta vẫn tàn độc như xưa,” người tóc bạc hoa râm nói tiếp vậy.
Vô Tình sau khi uống xong viên hoàn đã cảm thấy thân thể bớt đau đớn, đầu óc thôi choáng voáng dần trở về trạng thái ổn định, chàng khúc mắc: “huynh dường như không phải là đồng bọn của lão? Hay chăng cũng mới vừa bị lừa vào đây? Dường như huynh rất am hiểu nơi này?”
“Ha ha ha,” chỉ còn thấy người đó cười khổ, rồi đột nhiên kèm theo đó là tràng căm hận, với hai hàm răng nghiến ken két: “ không ngờ số phận của ta và ngươi giống nhau đến vậy, ta cũng như ngươi, đều từng được lão cứu về đây, đều mang ơn lão và đều chung một lòng quyết trả thù lão.”
“Ta là Đoạn Loãng. Không dấu dếm gì, cách đây ba năm, ta tuy không được xếp vào hàng cao thủ nhưng cũng là một tay kiếm tài ba bất cứ kẻ xấu nào hễ khi chạm đến đều phải e dè. Có lần, trong lúc đánh nhau với một ma đầu gian ác tên Đại Ưng để cứu lấy bá tánh vô tội, do sơ ý nên đã thảm bại may được Vô Tâm Lão Quái đi ngang cứu mạng. “
“Sao? Rồi sau đó sao nữa?” Vô Tình ngạc nhiên thốt lên.
Người áo sẫm tiếp: “những tưởng đó là ơn cứu mạng, nhưng cũng như các nạn nhân xấu số khác. Tất cả đều là kịch bản do lão già điên khùng này sắp đặt ngay từ đầu để dày vò tinh thần nạn nhân nhằm thõa dục tính trong con người lão. Khi trò đùa kết thúc cũng chính là lúc nạn nhân buộc phải chết một cách khó coi nhất.”
Nói đoạn, quơ ngang trọng kiếm qua người Vô Tình. Cuồng lực được tạo ra mạnh đến nỗi cuốn văng hết tất cả lũ kiến đen bám trụ trên người chàng bay đi đâu mất tiêu.
Bầm
Lại thêm một kiếm nữa phả xuống mặt đất để kết thúc chúng. Người tóc hoa râm thu kiếm về, lại kể: “hình phạt ngươi đang phải gánh chịu chính là ‘kiến đen bảy bảy bốn chín ngày,’ kiến đen tuy loài vô độc, nhưng mục đích chính của chúng là dày vò và không ngừng tiêm chích dinh dưỡng qua đường lưỡi vào con mồi, khiến nạn nhân đau đớn cùng cực nhưng oán hận không thể chết ngay đi được. Và sau đúng bốn chín ngày, toàn bộ thân thể vật bị ký sinh sẽ đột ngột thối rữa ra. Đây cũng chính là nơi sinh sản đẻ trứng duy trì nòi giống lý tưởng của chúng.”
“ Khốn kiếp! KHỐN KIẾPPP,” Vô Tình tức tối hét lớn lên. Nhưng sau đó lại chuyển hướng sang người cứu mạng mình mà khúc mắc: “ân nhân, vậy huynh cũng đã từng bị lão dùng cực hình, sao có thể thoát ra được? Và bây giờ tại sao còn ở nơi đây? “
“Ha ha,” người tóc hoa râm cười, đáp: “ ta khác ngươi. Năm xưa để đối phó với ta, lão đã phế hết võ công trước khi áp dụng hình phạt ‘Tứ Chi Tách Rời’…”
“Tứ chi tách rời? Có phải chặt hết gân chân tay?” Vô Tình hoảng hồn chen ngang.
Người áo sẫm đáp: “đúng vậy. Nhưng rất may ngoài một tay bị mất đi, ta có cơ may chạy thoát do lúc ấy bệnh nhức đầu của lão bất ngờ tái phát, ta cứ chạy chạy mãi cho đến khi ngất xỉu mới biết là mình đã thoát từ khi nào không hay. Ta trở lại đây cốt để tính chuyện ân oán với lão, không ngờ lại gặp ngươi.”
Nghe qua lời kể, Vô Tình cũng đã dần hiểu ra sự tình. Nhưng Vô Tâm Lão Quái ngoài võ công còn vô số những thủ đoạn không dễ gì đối phó. Nghĩ tới đó đâm ra lo lắng, định hỏi thêm nữa bỗng giật mình nghe thấy vô số âm “vụt” vang lên.
Vụt Vụt Vụt
Người áo sẫm cũng nghe thấy âm vang này. Rất nhanh, Đoạn Loãng lạnh lùng xoay người vung trọng kiếm lên đánh văng hai luồng đao khí, riêng luồng khí cuối cùng vận thêm lực trả vật hoàn cố chủ.
Véooo…
Kẻ ra tay chém lén chính là Vô Tâm Lão Quái. Thấy người lạ mặt này có thể dễ dàng hóa giải đao pháp và còn phản đòn như vậy, sắc mặt tức thì lộ lên vài nét biến. Lão nhanh chóng né sang một bên tránh luồng đại đao. Nhưng nào xong, hết đòn này lại đến thế khác, một kiếm từ trên không đã được Đoạn Loãng giáng xuống ngay đầu địch thủ, Lão quái không nói không rằng vung đao lên đỡ.
Kengg…
Tiếng binh khí chạm nhau. Âm ghì rất nặng. Tiếp theo đó là…
KENGGGGGGGGGGG….
Hai chân Vô Tâm Lão Quái đã luống sâu vào đất, biết nội công kẻ lạ mặt này thâm hậu, cũng chưa nhận ra hắn là ai, lão ta gắng chịu đựng và thốt lên: “ngươi thật ra là ai? Sao biết đường vào đây? Lão đây nào đâu có đắc tội gì với ngươi?”
Đoạn Loãng đang tập trung hết toàn lực để đè kiếm chôn sống cừu nhân nên tuyệt nhiên không thể phát âm nào.
“ Gr…gr….gr…”
Hây
BẦMMMMMMMMMMM
Với thân pháp nhanh nhẹn, Vô Tâm Lão Quái đã kịp thu người lùi thật nhanh về đằng sau. Đó chính là lúc vạt đất bị vỡ nát bởi luồng kiếm khí lạnh lùng.
Biết gặp phải cao thủ có số má trong thiên hạ, cũng không cần phải hỏi thêm kẻ lạ mặt này là ai, giữ mạng sống là trên hết. Nghĩ vậy dị nhân thu đao quay lưng khinh công thật nhanh hòng tìm đường trốn.
[chemgiophong.forumvi.com]
Tất nhiên Đoạn Loãng nào để cho cừu nhân của mình thoát một cách dễ dàng, hắn đuổi theo ngay. Tất cả diễn biến đều được ghi nhận trong mắt Đoạn Vô Tình, chàng “ồ” lên thán phục kiếm nghệ cao thâm của ân nhân cứu mình. Nhưng đồng thời lại không đồng tình với hành động đuổi theo truy sát Vô Tâm Lão Quái, bởi ngoài võ công ra bản lĩnh chính của lão là dùng độc. Thuyết có lưu, Vô Tâm Lão Quái nổi tiếng trên giang hồ bởi có thể dùng thủ đoạn đả bại phần lớn các kiếm khách hàng đầu trong thiên hạ chắc không chỉ hư danh.
Tâm lý bất an, Vô tình bèn chạy theo dấu vết để lại của hai người này. Nhưng khi đi tìm chưa được bao lâu, đã thấy Đoạn Loãng đang lao nhanh về phía mình với sắc mặt tím tái xanh mét. Vô Tình lo lắng hét lên:
“Ân nhân. Huynh sao vậy?”
“Lão thọ thương cũng không kém ta. Ta không yên tâm khi để ngươi lại nơi này. Theo ta.” nói đoạn, đã lao đến cắp lấy Vô Tình lướt thật nhanh về một phương nào đó.