Thời gian dần trôi.
Trôi nhanh hơn những ngày thường. Bởi nơi đây hai kẻ cô đơn nhờ cơ duyên trời ban đã tìm thấy nhau, và cảm thấy rất hợp. Mặc dù tính cách hai người cơ bản đối lập, nhưng tình cảm dành cho nhau hoàn toàn tương đồng.
Đoạn Loãng, sau khi cứu Vô Tình rời khỏi “Vô Tâm Cốc” đã di chuyển đến một hẻm núi hoang vu. Hắn quyết định dừng chân trị thương tại đây. Vốn bản chất lạnh lùng, phần đời còn lại quyết sống cô quạnh, nhưng khi tiếp xúc với một người phải nói là kiểu “nợ mang theo”, tâm lý hắn đã có những thay đổi nhất định.
[luutinhblog.wordpress.com]
Vào một đêm khuya gió thổi lạnh buốt, bên đống lửa ấm áp. Cả hai tình cờ có một buổi tâm tư cùng nhau. Và chủ đề không ngoài gì hơn là thân phận của mỗi người.
“Do hoàn cảnh bất hạnh, sống trong gia đình không có hạnh phúc, đệ đã bỏ nhà ra đi khi còn rất nhỏ. Sau đó phiêu bạt khắp nơi để kiếm sống, cho đến một năm về trước có lập nên “Huynh Đệ Hội” để quy tụ những huynh đệ có cùng thân phận cô độc như mình giúp đỡ lẫn nhau.”
Đoạn Loãng vẫn ngồi yên nghe, sắc mặt không biểu hiện cảm xúc nào. Vô Tình tiếp: “không ngờ ngay cả chuyện này cũng chả xong. Huynh đệ trong hội ai nấy đều tốt, nhưng do thói quen hành hiệp trượng nghĩa đã bị xem là tranh giành địa bàn với một hội lớn chuyên bảo kê ở đây, gọi là Hắc Ma Hội. Cuối cùng tất cả bằng hữu đều hy sinh, chỉ có mình đệ may mắn chạy thoát.”
“Vì sao ngươi lạc vào Vô Tâm Cốc?“ Đoạn Loãng bình thản hỏi vậy.
Vô Tình nhìn người này cười với vẻ hiền từ, sau đó như nhớ lại quá khứ khuôn mặt hắn đã trở nên đau khổ, buồn bã đáp: “đệ thật không xứng đáng tồn tại. Ngay cái đêm hôm bị một cao thủ bịt mặt của Hắc Ma Hội truy sát, may mắn sao đệ đã được một cô nương cứu mạng. Và cô gái ấy cũng chính là mối tình đầu tiên của đệ…”
“Một cô gái sao có thể cứu mạng được ngươi?”
Nghe Đoạn Loãng nói vậy. Vô Tình cười và giải tỏa hồ nghi: “ngay cả chuyện này đệ cũng không được rõ lắm. Chỉ biết rằng khi bắt gặp cô gái này, Hắc y nhân bịt mặt kia bỗng nhiên có những biểu lộ hết sức kỳ quặc, hắn ngừng tay thu đao và quay mặt sang hướng khác, dường như không muốn để cho cô gái này nhận ra hành tung của mình. Hắn khinh công bỏ đi.”
“Cô gái ấy. A, đệ nhớ ra rồi. Cô gái ấy tên là Liễu Thủy Nguyệt, trong mắt đệ đó chính là người đẹp nhất, tính tình hiền hậu đoan trang, cổ đã chăm sóc thương tích và tán dóc với đệ cả đêm trong ngôi miếu hoang nhưng…,” lặng ngừng giây lát, Vô Tình thở dài: “ …nhưng cũng vì thế mà đệ đã quên mất và không còn ý chí trả thù, đêm hôm đó đệ đã cố ý làm tổn thương cô ấy, khiến cổ phải rời bỏ kẻ không tương lai như mình. Ngay sáng hôm sau lại thật ngốc khi đến bản danh của Hắc Ma Hội để trả thù. Kết quả là được Vô Tâm Lão Quái cứu rồi sau đó gặp huynh.”
Đoạn Loãng nghe xong câu chuyện tình yêu lẫn thù hận của người này lại đâm ra buồn. Hắn dường như qua đó phần nào nhớ đến chuyện tình ái bi thảm của mình. Vô Tình dường như đã phát hiện ra bầu tâm trạng này, liền hối thúc: “đoạn huynh, còn huynh thì sao? Hãy kể câu chuyện của huynh?”
Người tóc bạc hoa râm vẫn buồn bã và đâm ra trầm tư kinh niên. Sau đó chỉ buông dài một câu: “chuyện đã qua. Không nên khơi lại.”
Một lát sau hỏi sang chuyện khác: “năm xưa rời khỏi Vô Tâm Cốc ta cũng như ngươi: khát khao trả thù. Có muốn học ‘Trọng Lực Kiếm Pháp’ không?”
Vô Tình nghe vậy đâm nhớ ra thứ kiếm pháp mà người này đã dùng để đối phó với Vô Tâm Lão Quái, chàng mừng rỡ thốt lên: “thật chứ, ân nhân.”
Đoạn Loãng chỉ gật đầu. Ném que củi đang cầm trong tay vào đống lửa đã tàn, hắn đứng dậy bỏ đi đâu đó.
Vô Tình ngồi đợi lâu nhưng không thấy con người lạnh lùng này quay trở lại. Chàng tò mò và đi tìm thử xem, kết quả đã thấy hắn ngồi khóc khẽ bên cạnh một dòng suối, miệng luôn mồm lẩm nhẩm mãi câu: “Như Kính… Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng. Như Kính… Phạm Như Kính…”
-o0o--
Thời gian tiếp tục trôi.
Dưới sự chỉ bảo tận tình của Đoạn Loãng. Vô Tình đã học được 5/7 thức của “Trọng Lực Kiếm Pháp.” Đó quả là một phép màu phi thường.
Điều này đã được người áo sẫm ngạc nhiên rất nhiều, vì ngay đến hắn ta để làm được như vậy đã mất gần cả năm, trong khi người vận áo trắng đục này chỉ mất có hơn một tháng.
Vút
Tiếng xé gió vang lên, kèm hai từ: “chụp lấy.”
Vô Tình ngoảnh mặt nhìn về hướng người chàng xưng là huynh, đã thấy thanh kiếm đen tuyền to tướng lao đến rất gần.
Chụp… hự..ự ự ự
Mặc dù đã nắm được trọng kiếm nhưng sức nặng của nó là không phải nói đùa, đến cả ngàn cân, khiến kẻ chụp được cũng phải mất thăng bằng và cắm ngay xuống đất, miệng thở từng tràng hơi nặng nề: “hộc, hộc…”
Miệng nhẻn cười trước cảnh này, Đoạn Loãng chỉ buông lấy một câu rồi bỏ đi: “trong vòng hai ngày hãy sử dụng nó cho thật linh hoạt. Sau đó ta sẽ đưa ngươi tới nơi này.”
“Vâng, Đoạn huynh.”
Hai ngày trôi qua.
“ Ngươi khá lắm, có thể nắm được nó và vận dụng linh hoạt như thế này đã là kỳ tích. Năm xưa ta cũng chưa thể làm được nhiều việc như ngươi bây giờ.”
Lại được khen, Vô Tình gãi gãi đầu cười ngại. Đoạn Loãng tiếp: “hai thức kiếm cuối, sao ngươi không rèn nốt. Đối với một kỳ tài võ học, ta không tin là không thể tiếp thu?”
“Đệ đã cố, nhưng vẫn là không thể. Nhưng không sao, 5/7 thức của “Trọng Lực Kiếm Pháp” đủ để Vô Tình này trả thù và hành hiệp giang hồ rồi. Xin huynh yên tâm,” chàng tự tin đáp lại.
Đoạn Loãng thấy vậy cơ hồ không nói gì, chỉ làm động tác giơ cánh tay duy nhất ra. Như hiểu ý, Vô Tình liền phóng “Huyền Kiếm” về phía chủ nhân đích thực của nó.
Chụp.
Lạ kỳ thay, đối với thanh kiếm trọng lượng lên tới ngàn cân này người tóc bạc chỉ quơ tay nhẹ nhàng chụp lấy. Sau đó vứt lên trời, phi thiên ngự kiếm lộn ngược người đâm kiếm hướng đất. Tốc độ rất nhanh, kiếm to là thế, nhưng khi lao đến rất gần đất bỗng tách ra hóa thành năm thanh kiếm ảo vung qua vung lại rồi cuối cùng thỏa hết sát thương xuống mặt đất.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM
“WOA, hay quá,” Vô Tình thốt lên.
“Đó là thức thứ sáu: ‘TÌNH TAY NĂM’,” Đoạn Loãng buồn bã đáp, nói thêm: “ta cũng không được rõ, nhưng thức kiếm này khiến ta nhớ đến cảnh năm người trai gái chung một tình yêu, cuối cùng đau khổ và vỡ tan như những hạt bụi đất này.”
Vừa nói vừa hướng về phía hố sát thương tan tác trước mắt. Vô Tình nghe vậy dường như đã hiểu thấu luôn ý nghĩa của thức kiếm được xây dựng trên nguyên lý “thất tình’này. Chàng tạm dẹp khúc mắc, nói câu này trước: “Đoạn huynh, hãy thi triển thức kiếm cuối cùng.”
“KẾt THÚC CUỘC…,” Đoạn Loãng hét lớn, tay nắm chặt trọng kiếm, dồn hết tất cả tình cảm ưu sầu vào đây. Kiếm nâng lên cao và dần hình thành quanh nó là một quang kiếm ảo cực lớn.
“…TÌNH,” âm này xong toàn bộ lưỡi kiếm khổng lồ đã chém thẳng xuống một đường sáng lòa, làm nát tan luôn cả vách núi đá cao chơi vơi trước mắt.
“WOA, thức kiếm cuối cùng uy lực quả phi thường, nhưng tại sao tên của nó là ‘KẾT THÚC CUỘC TÌNH?’” Vô Tình phấn khởi hỏi.
Đoạn Loãng buồn bã hồi lâu không đáp, chắc lại nhớ đến kết thúc bi thảm mối tình đầu của hắn và tất nhiên một phổ kiếm với toàn ý nghĩa thất tình sẽ luôn làm một người vốn thất tình đau đớn. Hồi lâu sau khi đã cố lấy lại được bình tĩnh, người áo sẫm đáp: “có thể duyên trời định.”
[chemgiophong.forumvi.com]
“Duyên trời định?” Vô Tình ngạc nhiên, Đoạn Loãng gật gật đầu chấp nhận sự thật phũ phàng: “đúng vậy, sau khi rời khỏi Vô Tâm Cốc, tỉnh dậy ta thấy mình đang nằm trên một đỉnh núi cao ngất trời, ở đó có thể nhìn quanh khắp cảnh vật trên thế gian này. Rồi tình cờ ta phát hiện ra một cái động, bên trong có một cái xác khô và vò rượu, ta đã uống cạn vò rượu và bái lạy các xác đó làm sư phụ trước khi chôn cất. Sau đó tự mày mò học các thức của thứ kiếm pháp này được khắc công phu theo kiểu tượng hình trên vách động.”
Vô Tình trố mắt: “có nơi đó thật sao?”
Đoạn Loãng đáp: “ta vốn có ý định dẫn ngươi đến đó,” lời xong hắn đạp đá khinh công lên đỉnh một mạch.
“Này này, đợi đệ với,” vừa hét, Vô tình cũng chóng đuổi theo. Bởi dĩ chàng ta muốn tìm hiểu nơi khai nguồn của thứ “Thất Tình Kiếm” này.