Vị trí Ngọc gia chiếm được chỉ cách Thần Lăng động đúng một dặm. Gần 500 đệ tử chia thành 3 nhóm khác nhau: 1 nhóm dựng lều, 1 nhóm chuẩn bị vũ khí, bí trục, 1 nhóm lại chăm chú tập luyện. Những người này đều là tinh anh đệ tử của Ngọc gia, được triệu tập về từ các đô thành khác nhau. Vũ khí mà Ngọc gia đệ tử sử dụng phần lớn đều là linh khí, tuy nhiên cũng có một số tinh anh đệ tử nổi trội được gia tộc cấp cho thánh khí. Ngọc Thiên Lăng là nhi tử duy nhất của gia chủ Ngọc Quân Vũ, dĩ nhiên trong người hắn có không ít bảo vật. So với đám tinh anh đệ tử phần lớn đều đã đạt đến Tứ, Ngũ Tước này, tu vi của Ngọc Thiên Lăng quả thật có phần kém hơn nhiều.
Khi ba người xuất hiện ở địa phận của Ngọc gia, trời cũng đã bắt đầu chập tối. Những tinh anh đệ tử mặc dù có tu vi cao hơn hẳn Thiên Lăng nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn cúi đầu gọi một tiếng “Thiếu chủ”.
Ngọc Thiên Lăng vừa đặt chân vào vị trí trung tâm của địa phận liền bị một mũi ám khí với tốc độ như sét đánh bay thẳng về phía mặt. Thực chất nếu so sánh với tốc độ sét đánh thì mũi ám khí này có khi còn nhanh hơn nhiều. Hơn nữa lực đạo cũng phải nhẹ, tiếng xé gió của ám khí này so với tiếng hét của Thiên Linh còn lớn hơn gấp mấy lần. Hắn không kịp vận chuyển thiên lực hộ thể, đành đưa tay trái lên đỡ.
“KENGGGG…..”
Tiếng kim loại va chạm với nhau đinh tai nhức óc vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Tay trái Thiên Lăng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một miếng giáp nhưng vì bị che khuất bởi y phục nên không thấy rõ được hình dạng của nó. Nhưng phần giáp bị lộ ra ở mu bàn tay có trạm chổ những hoa văn hết sức cầu kỳ, lại chỉ mang độc nhất một màu đen tuyền.
Mặc dù cản được ám khí nhưng hắn cũng bị đẩy ra phía sau tới hơn năm bước, nhăn nhó lẩm bẩm:
- Lại nữa à…
Cùng lúc này, trước mặt ba người bọn họ xuất hiện thêm một phu nhân diễm lệ.
- Trốn biệt dạng một năm nay mà tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Nhị Tước!? Mà còn là trung cấp Nhị Tước? Ngọc Thiên Lăng, con thực sự có phải nhi tử của ta không vậy?
Ngọc Thiên Lăng lúc nãy bị lực đạo của ám khí đẩy ra xa bây giờ mới chật vật đứng dậy, bất mãn lên tiếng:
- Người đã đạt đến Ngũ Linh rồi, cũng không biết xấu hổ mà tấn công một Nhị Tước tu chân giả!?
Mỹ phụ nghe vậy chỉ “hừ” một tiếng, tiếp tục nói:
- Tinh anh đệ tử tiến vào Thần Lăng động lần này, tên yếu nhất là Tứ Tước, mạnh nhất đã là Cửu Tước. Nhìn xung quanh xem có ai yếu hơn con không? Ngay cả Thiên Linh cũng đã đạt đến Tứ Tước rồi. Minh Nguyệt thậm chí còn vừa đột phá Nhất Linh.
Mỹ phụ nói đến đây hơi cảm khái một chút rồi lắc đầu:
- Đúng là không còn mặt mũi nhìn ai mà…
Thiên Lăng vốn không để ý đến lời nói của bà. Dù sao mấy câu nói này, hắn cũng nghe đến mức thuộc lòng rồi. Nhưng khi nghe đến đoạn Minh Nguyệt đột phá Nhất Linh, hắn bỗng chốc trở nên vui vẻ:
- Nàng đột phá Nhất Linh rồi!?
Mạc Y đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, chứng kiến sức mạnh hãi nhân của mỹ phụ thì kinh hãi không thôi. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thiên Lăng, nàng hơi khựng lại. Nụ cười ấy của hắn là lần đầu tiên nàng thấy được, nụ cười xuất phát từ thâm tâm.
Mỹ phụ thấy hắn vui vẻ như vậy lại nhướn mày:
- Người ta đạt đến Nhất Linh, hơn tiểu tử ngươi gần một cấp mà vẫn còn vui vẻ như vậy!? Haiz, đúng là bông hoa nhài cắm bãi c** trâu.
Thiên Linh từ nãy đến giờ không nói câu nào, chỉ đứng ngoài xem cuộc vui bây giờ bỗng nhiên hắng giọng:
- Mẫu thân, mẫu thân,….
Vừa nói ánh mắt vừa đánh về phía Mạc Y.
Mỹ phụ lúc này cũng mới để ý đến sự hiện diện của Mạc Y. Thiên Linh không quen nữ tử này, vậy tất nhiên nó là người quen của tên tiểu tử kia.
Nếu bạn có một người con trai, sau một năm nó bỏ đi liền dẫn theo một cô gái về, bạn sẽ nghĩ như thế nào?
Giọng nói mỹ phụ bỗng chốc trầm xuống:
- Tiểu tử, không giải thích rõ ràng cẩn thận ta đánh gãy tay ngươi.
Cảm nhận được sát khí đằng đằng phát ra từ mẫu thân, hắn đành cười gượng:
- Thiên Linh, muội dẫn cô ta đi trước.
Thiên Linh bĩu môi nhưng vẫn dẫn theo Mạc Y đi.
Thiên Lăng cúi mặt xuống, đang định điều chỉnh lại tâm trạng nghiêm túc nói chuyện với mẫu thân đại nhân liền phát hiện mẫu thân đang tiến sát về phía mình. Hắn theo phản xạ lùi lại về phía sau liền mấy bước, ngẩng mặt lên:
- Người làm gì t….
Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của mẫu thân dọa tới mức ngậm miệng lại. Thực tế, lúc trước bà bảo không giải thích rõ ràng liền đánh gãy tay hắn, câu này là thật đó nha. Hắn vẫn nhớ rõ ràng năm hắn mười bảy tuổi vì hiếu kỳ mà chạy vào kỹ viện chơi bị tỷ tỷ phát hiện được. Đầu tiên là được “hưởng” tận gần chục cái bạt tai từ tỷ tỷ, sau đó là “thưởng thức” công pháp của mẫu thân. Cũng may lần đó hắn bị thương không nặng lắm, sưng mặt một tháng, gãy ba xương sườn kèm theo tay phải, còn tay trái may mắn chỉ bị trật khớp… Phụ thân hắn không dám công khai giúp đỡ chỉ đành âm thầm gọi trị liệu sư.
- Đến một tiểu quốc gia giết Hỏa Thần, giả dạng hắn lạnh lùng lắm cơ mà? Bộ dạng coi trời bằng vung đó của ngươi đâu? Thể hiện ra cho mẫu thân xem chút?
Mỹ phụ vừa nói vừa cười nhưng lại tỏa ra hàn khí khiến người khác không nhịn được mà rét run.
- Là do dân chúng đồn nhau Hỏa Thần lạnh lùng, muốn giả dạng làm hắn con mới phải làm như…vậy….
Càng nói thanh âm của Ngọc Thiên Lăng càng nhỏ dần. Mẫu thân vẫn tiến tới, hắn cũng chỉ còn cách tiếp tục lùi về phía sau.
- Thế còn nữ tử ngươi dùng Chỉ Minh khiên đổi lấy kia? Sao thế? Nhìn thấy người đẹp, muốn mang về làm thiếp sao?
Không đợi hắn trả lời, mỹ phụ tiếp tục chất vấn:
- Ngươi cho rằng gia tộc giàu như vậy sao? Thích thì lấy thánh khí đổi lấy một nữ nhân!? Nếu ngươi là một đệ tử Ngọc gia bình thường, bằng vào ngươi, đến linh khí cũng không được cấp!
“Ngọc Thiên Linh, nhanh như vậy muội đã kể với mẫu thân?”
Với tính khí của mẫu thân, nếu hắn không nhanh đưa ra lời giải thích hợp lý, chắc chắn sẽ bị đánh. Mà nếu lần này bị đánh, khẳng định sẽ không chỉ gãy 3 xương sườn.
Ngay lúc này, một thân ảnh lướt đến chắn giữa Thiên Lăng với mẫu thân hắn:
- Sư mẫu, con nghĩ hay là người để Thiên Lăng bình tĩnh giải thích trước đã!? Biết đâu hắn có mục đích khác?
Thiên Lăng nhìn thấy người vừa đến là ai liền thở phào, gọi một tiếng “Tỷ phu”. Nhưng vừa gọi xong, ý nghĩ liền xoay chuyển.
“Tỷ phu ở đây. Vậy tỷ tỷ…”
Hắn vừa nghĩ đến đây lập tức cảm nhận được hai luồng khí tiến tới sau gáy, vội vận chuyển thiên lực nhảy sang một bên. Còn hai luồng khí kia, sau khi gần chạm đến người tỷ phu liền lập tức biến mất. Khuôn mặt hắn nhăn nhó nhìn mỹ nữ đang tiến tới từ phía sau.
“Tỷ tỷ mà thực sự giận lên, chắc tỷ phu cũng không dám bảo vệ mình.”
Mẫu thân hắn tên Thiên Kiều, là tam tiểu thư của Thiên gia – đệ ngũ gia tộc trong bảng thập lục đại gia tộc, xếp sau Ngọc gia 2 bậc. Còn tỷ tỷ hắn là Ngọc Thiên Tâm. Tỷ phu là Tây Môn Khắc, cũng là đại đệ tử của phụ thân hắn. Tu vi của Tây Môn Khắc, Ngọc Thiên Tâm không có gì khác biệt, đều đã đạt tới Bát Tước.
“Bát Tước với Ngũ Linh mà hợp công, lần này không chết cũng tàn phế đi!?”
Ngọc Thiên Lăng rất muốn mở miệng giải thích, nhưng khổ nỗi chuyện này đâu phải một, hai câu là xong được?
Ngay lúc hắn còn chưa biết làm thế nào đối phó với tình huống này, một thanh âm nhẹ nhàng mang theo sự ngạc nhiên vang lên:
- Thiên Lăng!?
Cả bốn người đồng loạt quay lại. Người vừa lên tiếng là một tuyệt sắc mỹ nữ. Nàng mặc một thân lam y, mái tóc được búi lên gọn gàng. Dung mạo hoàn mỹ tới mức làm cảnh vật trở nên thật ảm đạm. Nếu như Mạc Y mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá thì nữ tử trước mặt này lại mang vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng. Vẻ đẹp khiến người xung quanh luôn cảm thấy ấm áp. Ánh mắt dịu dàng nhìn về Ngọc Thiên Lăng.
Mỹ phụ nhìn thấy nữ tử này không khỏi sửng sốt.
“Không biết nó có nghe được đoạn lúc ta nói chuyện không”
Tâm trí thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười:
- Minh Nguyệt, con tới rồi à?
Thái độ này so với thái độ khi chất vấn nhi tử lúc nãy khác nhau một trời một vực!
Còn Ngọc Thiên Lăng nhân lúc mẫu thân và tỷ tỷ đang sửng sốt liền dùng Di Ảnh thuật lướt tới phía sau nữ tử được gọi là Minh Nguyệt kia. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ nàng, hắn không nhịn được bèn dùng hai tay ôm chặt lấy eo nàng.
“Vẫn mềm mại, ấm áp như trước…”
Trên miệng hắn bất giác nở lên một nụ cười. Hắn cười vì cuối cùng cũng được gặp lại, ôm nàng. Nhưng nụ cười của hắn, trong mắt mẫu thân và tỷ tỷ lại chẳng khác nào một lời thách thức. Mắt thấy tay mẫu thân nắm lại ngày càng chặt, hắn đành lựa lời nói với nàng:
- Minh Nguyệt, hay là ta với nàng sang chỗ của Thiên Linh tông trước đi?
Minh Nguyệt bị hắn ôm ngay trước mặt nhiều người như vậy cũng không đỏ mặt. Lúc đầu nàng còn xấu hổ nhưng qua mấy năm cũng dần quen với tình cảnh này. Nàng không đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Chàng lại gây ra chuyện gì rồi?
Thiên Linh tông cùng Ngọc gia có giao tình nhiều năm. Từ hồi còn nhỏ, mỗi lần Ngọc Thiên Lăng gây chuyện không dám nhìn mặt mẫu thân đều chạy sang Thiên Linh tông ở vài ngày, được chính tông chủ che chở bảo vệ, cuối cùng thành thói quen khó bỏ.