Ngọc Thiên Lăng đang cười cười đứng ở vị trí của khô lâu lúc trước, còn khô lâu đang bị Hộ Thể Chi Hùng tóm cổ nhấc bổng lên. Hắn đang định hướng về phía mẫu thân khoe khoang vài câu liền phát hiện mẫu thân đang cau mày nhìn con khô lâu kia.
“Lẽ ra mẫu thân nhìn thấy phải chế giễu vài câu mới đúng!? Sao bây giờ sắc mặt khó coi thế?”
- Nhị ca, huynh làm thế nào vậy?
Cuối cùng vẫn là Thiên Linh hiếu kỳ mở lời đầu tiên.
- Khả năng của tầng thứ tư: dịch chuyển không cần sử dụng thiên lực. Nhưng mà chỉ có thể hoán đổi với vị trí của khô lâu, không thể thực hiện với người sống.
Mẫu thân hắn rốt cuộc đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, hỏi:
- Vong Linh Tháp của con tiến hóa tới tầng thứ mấy rồi?
- Hình như là tầng thứ năm.
- Nói chuyện cứ úp úp mở mở, sao lại là “hình như”?
- Bên ngoài đã hiện rõ tầng thứ năm nhưng con dùng cách nào cũng không thể cho khô lâu tiến nhập vào trong.
Hai thanh âm gấp gáp đồng thời vang lên:
- Không được!
- Không được!
Người lên tiếng không ai khác là phụ mẫu của hắn.
Minh Phong tông chủ chứng kiến tâm trạng khác thường của Ngọc Quân Vũ và Thiên Kiều liền nhận ra hai người đó có điều cần nói với Thiên Lăng nên tìm cớ dẫn Minh Nguyệt rời đi. Tiếp đó đến tỷ tỷ, tỷ phu cùng muội muội cũng bị phụ mẫu đuổi ra ngoài.
Nhìn thần thái nghiêm trọng của họ, hắn cũng không cách nào cười đùa được nữa, đành ngồi xuống phía đối diện.
- Con mở được tầng thứ năm, vậy có phải hay không đã trích máu nhận chủ lưỡi hái đó rồi?
Giọng nói trầm ổn của phụ thân khiến hắn có chút giật mình:
- Sao phụ thân biết trong đó có một lưỡi hái?
- Trả lời ta!
Nét mặt Ngọc Quân Vũ đanh lại.
Thiên Lăng gật đầu:
- Con đã trích máu nhận chủ lưỡi hái đó.
- Phản ứng của lưỡi hái như thế nào?
- Đầu tiên chuyển đỏ, sau đó hiện ánh bạc, cuối cùng hòa vào thần hải của con.
Ngọc Quân Vũ nghe đến đoạn lưỡi hái “hòa vào thần hải” thì thở dài một hơi:
- Con triệu hồi lưỡi hái đó ra đây!
Hắn theo lời phụ thân triệu hồi lưỡi hái ra ngoài. Thân lưỡi hái được làm từ đá, hoa văn giống hệt với hoa văn trên miếng giáp bên tay trái của hắn, mang độc nhất màu đen tuyền. Phần lưỡi hái dài đến gần nửa mét, chia làm hai màu rõ rệt: đỏ - đen. Nhìn đi nhìn lại hắn vẫn không thấy lưỡi hái này có điểm gì khác biệt. Mấy lần thử dùng thiên lực truyền vào đều bị một nguồn lực vô hình đánh ngược trở lại. Điểm hữu dụng duy nhất của lưỡi hái là nó không hề bị biến dạng sau khi va chạm với thiên lực. Điều này cũng giống như miếng giáp tay của hắn.
Phụ mẫu hắn sau khi xem xét lưỡi hái một hồi, cuối cùng nhìn hắn khẳng định:
- Đây là vũ khí ngàn năm trước của Tử Thần.
Ngọc Thiên Lăng ngơ ngác nhìn hai người:
- Tử Thần? Ai thế?
Thiên Kiều nhìn nhi tử ngơ ngác hỏi Tử Thần là ai, lắc lắc đầu trách trượng phu:
- Đều tại huynh bảo không nên kể cho nó biết. Cũng may lần này được Lưỡi Hái chấp thuận. Nếu không muội cũng không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên Ngọc gia.
Càng nghe Thiên Lăng càng cảm thấy mơ hồ, không tự chủ được lẩm bẩm:
- Đánh con gãy tay nhiều lần như thế mà vẫn còn mặt mũi nhìn tổ tiên!?
Giác quan tu chân giả vốn nhạy cảm hơn người thường, nói gì đến Ngũ Linh tu chân giả?
Tiếp đó từ trại truyền ra tiếng hét thất thanh của Ngọc Thiên Lăng. May cho hắn là trước đó phụ thân đã tạo ra kết giới ngăn cản âm thanh ra vào, nếu không lần này đúng là mất mặt.
Ngọc Thiên Lăng gục xuống bàn ôm lấy cái tai vừa bị xách lên, tức tối nhìn mẫu thân.
- Một năm ra ngoài, lá gan của con cũng lớn lên không ít nhỉ? Đến mẫu thân cũng dám nói xấu?
- Đấy là sự thật!
- Còn dám cãi lại?
Nhìn hai người lời qua tiếng lại mãi vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, Ngọc Quân Vũ đành đứng lên xách lấy cổ áo của Thiên Lăng, trực tiếp ném ra ngoài trại!
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị vứt ra ngoài, khổ sở lăn trên đất vài vòng mới lấy lại được cân bằng mà đứng dậy. Tính cách của phụ thân và đại tỷ quả thật giống nhau!
Sau khi phủi hết bụi bẩn dính trên y phục, hắn mới quyết định về trại đi ngủ. Nhưng lúc này, một vấn đề khác phát sinh.
- Mẫu thân, trại của con ở đâu thế?
- Ngủ ở ngoài đi!
Hắn không nói được gì khác, ngây người ra tại chỗ.
……………..
Mới sáu giờ sáng nhưng những đệ tử cùng trại với hắn đều đã lục đục thức dậy chuẩn bị tập luyện. Bọn họ nhìn thấy thiếu chủ còn ngủ cũng không dám đánh thức, chỉ đành để hắn tiếp tục ngủ. Tu vi thiếu chủ dù kém một chút nhưng dù sao vẫn là người kế vị của gia chủ, vẫn là không nên làm mất lòng hắn.
Hơn 500 tinh anh đệ tử nhanh chóng tập trung rồi bắt đầu đối chiến tu luyện. Thiên Kiều giám sát bọn họ tập luyện, sau một lúc liền phát hiện không thấy mặt mũi nhi tử đâu. Thần thức ngay lập tức bao trùm lấy toàn bộ địa phận.
Ngọc Thiên Lăng đang ôm chăn ngủ ngon bỗng cảm thấy có người đá vào mông mình. Hắn xoay người, khó khăn mở mắt, nhìn thấy người đến là mẫu thân cũng không thèm quan tâm mà tiếp tục ngủ.
5 phút sau, mọi người thấy hắn có mặt ở sân tập.
Ngọc Thiên Lăng không hề có ý định tập luyện, chỉ đi dạo loanh quanh, đến chỗ tập trung nhiều nữ đệ tử của Ngọc gia thì dừng chân, tìm chỗ ngồi ngắm bọn họ luyện tập.
- Thiên Lăng.
Hắn theo phản xạ quay đầu lại. Thanh âm này chẳng phải của Mạc Y sao?
Mạc Y tiến gần tới chỗ hắn, không vòng vo mở lời:
- Phương pháp luyện chế Nghịch Thiên đan bị thiếu.
Hắn giật mình chăm chú nhìn nàng:
- Sao có thể như vậy?
Mạc Y đưa tờ giấy lúc trước hắn đưa nàng ra, chỉ vào đoạn ký tự cuối cùng.
- Nhìn lướt qua có vẻ như đến đây là hoàn thiện nhưng đọc kỹ lại mới phát hiện thiếu mất công đoạn cuối cùng. Hoàng cấp đan dược khác với đan dược cấp thấp ở chỗ chúng cần bổ sung thêm một lượng lớn linh khí, mà tờ giấy ngươi đưa ta không hề đề cập tới điểm này.
- Ta đưa cô đi xem bản gốc.
Ngọc Thiên Lăng dẫn Mạc Y đi gặp phụ thân hắn lấy tấm da dê. Tấm da dê rõ ràng có một mặt nhưng Mạc Y lại đang tập trung quan sát mặt không có chữ. Hắn sốt ruột hỏi:
- Phát hiện thêm gì không?
- Quá trình hoàn thiện cần 9 loại thần hải thuộc: thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, phong hệ, quang minh hệ, hắc ám hệ, tinh thần hệ, lôi hệ, băng hệ.
- Toàn bộ các hệ tồn tại!?
- Phải. Hơn nữa thần hải của hỏa hệ, tinh thần hệ phải đạt đến Tứ Linh. Các hệ còn lại đạt đến Tam Tước.
Thần thức hắn ngay lập tức quét qua Vong Linh tháp một vòng, cau mày nói:
- Mới chỉ có thủy hệ, thổ hệ, quang minh hệ, phong hệ. Vậy tức là cần thêm lôi hệ, băng hệ, hắc ám hệ cùng hỏa hệ, tinh thần hệ? – hắn hơi ngừng lại một chút – Cô cứ về tiếp tục nghiên cứu đi, việc này để ta giải quyết.
Mạc Y theo lời hắn quay trở về. Mà phụ thân hắn cũng lo lắng không kém:
- Con định làm thế nào?
- Con đi tìm mẫu thân đây.
Ngọc Thiên Lăng trả lời phụ thân xong dùng Di Ảnh thuật đi tìm mẫu thân. Đến nước này, ngoài giết người cướp thần hải còn cách nào khác sao? Phụ thân hắn chắc chắn không hạ mình đi giết mấy tên Tam Tước, mà tỷ tỷ lại mới chỉ đạt đến Bát Tước, không thể giết được mấy lão già Tứ Linh. Người đáng tin nhất lúc này đương nhiên là mẫu thân =))
Thiên Kiều tự dưng thấy nhi tử chạy tới ôm lấy cánh tay mình đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại cau mày hỏi:
- Muốn xin gì?
Ngọc Thiên Lăng cũng không ngại mình đang đứng trước hàng trăm đệ tử Ngọc gia, kéo mẫu thân đi sang chỗ khác. Hắn đem sự việc vừa rồi kể cho mẫu thân nghe. Mà mẫu thân hắn vừa nghe đến đoạn cần thần hải kia liền cắt lời hắn:
- Cho nên bây giờ ngươi muốn giết người, không thể nhờ ai khác mới đành tìm mẫu thân?
Hắn bị nói trúng tim đen, không hề xấu hổ mà ngược lại còn cười ngọt ngào ôm tay mẫu thân hắn lần nữa:
- Vẫn là mẫu thân hiểu ý con nhất.
Thiên Kiều ngẫm nghĩ một chút, bảo:
- Trước tiên sang Âm Huyền tông bắt 3 tên Tam Tước. Tứ Linh hỏa hệ có rất nhiều, nhưng tinh thần hệ mẫu thân chỉ biết có Âu Dương trưởng lão bên Âm Huyền tông. Nhưng ông ta đã đạt đến Ngũ Linh.
- Được đến đâu hay đến đấy! Mẫu thân, đi thôi!
Mẫu thân hắn không hổ là Ngũ Linh cường giả, trong thời gian chưa đến nửa chén trà đã bắt được 3 tên Tam Tước kia, hơn nữa còn không bị phát giác. Hắn không dám chậm trễ, dùng bí thuật thu hồi 3 thi thể kia đưa vào trong Vong Linh tháp.
- Thiên Lăng, mau đi tìm Hộ Thể Chi Hùng dẫn đến rừng trúc cách đây một dặm.
- Hộ Thể Chi Hùng chậm chạp như vậy, người cần làm gì?
- Có giỏi ngươi đi mà đỡ hỏa cầu của Tứ Linh hỏa hệ! – Thiên Kiều trợn mắt nhìn hắn.
- Người chẳng phải Ngũ Linh sao?
- Thế Ngũ Linh tinh thần hệ ai giải quyết?
Ngọc Thiên Lăng lúc này mới ngộ ra: “Thì ra là không muốn tiêu hao thiên lực”
Tìm Hộ Thể Chi Hùng dĩ nhiên rất đơn giản. Con gấu này ỷ mình có giáp phòng thủ kiên cường không bao giờ chịu ẩn giấu khí tức, đi lại luôn luôn tạo ra dư chấn. Cũng may hôm nay phụ thân hắn không bắt nhốt Hộ Thể Chi Hùng lại, nếu không lại tốn không ít thời gian giải thích.
- Hộ Thể Chi Hùng, ngươi thu liễm lại chút được không? Lát nữa mẫu thân cần nhờ ngươi chút việc.
Hộ Thể Chi Hùng nghe đến từ “mẫu thân” lập tức thu hồi khí tức, ngoan ngoãn đi theo hắn.
- Hộ Thể Chi Hùng, ngươi sợ mẫu thân ta à?
- Ngươi thử bị bà ta đánh xem?
- Ta bị đánh còn ít sao? Không phải ngươi có giáp hộ thể à?
- Thế sao tay trái ngươi có giáp vẫn bị trật khớp?
Ngọc Thiên Lăng chợt tỉnh ngộ:
- Ngươi bị mẫu thân bẻ tay?
Hộ Thể Chi Hùng: “….”
QUÁ BẠO LỰC!