- Hộ Thể Chi Hùng, chờ khi hai người bọn họ bắt đầu giao chiến, ngươi nhảy vào đỡ đòn tấn công của tên hỏa hệ kia.
Ngọc Thiên Lăng dẫn Hộ Thể Chi Hùng đến vị trí mẫu thân bảo, cẩn thận nhắc nhở.
“Nhanh như vậy đã lừa được một Tứ Linh hỏa hệ!?”
Cuộc chiến diễn ra theo đúng những gì mẫu thân hắn dự kiến. Khi hai người vừa phát động lần công kích đầu tiên thì Hộ Thể Chi Hùng nhảy vào. Tên Tứ Linh tu chân giả kia thấy Hộ Thể Chi Hùng đầu tiên bị bỡ ngỡ một chút nhưng cuối cùng vẫn tập trung chiến đấu. Khổ nỗi bao tấn công đều đã bị con gấu kia đỡ hết. Tu vi mẫu thân vốn đã hơn tên kia, nay lại có Hộ Thể Chi Hùng giúp liền nhanh chóng giết được đối thủ.
Cái thế giới này, chính là mạnh được yếu thua, vốn không tồn tại cái thứ gọi là “công bằng”. Chẳng lẽ ngươi bảo một con hổ không được ăn thịt mình chỉ vì mình không ăn thịt nó sao? Vô nghĩa! Vào đến Thần Lăng động rồi, các môn phái gia tộc rồi cũng sẽ chạm mặt, đấu đá chém giết nhau để giành bảo vật.
- Lượng thiên lực còn lại của mẫu thân chỉ đủ cầm chân tên tinh thần hệ kia trong nửa canh giờ thôi, không giết chết được đâu.
Thiên Kiều sau khi xem xét kỹ lượng thiên lực còn lại nhìn hắn khẳng định.
Tinh thần hệ là một dị hệ, công kích thẳng vào linh hồn, đối phó tất nhiên khó khăn hơn so với những hệ khác. Mà mẫu thân hắn thuộc hắc ám hệ, không có ưu điểm về phòng ngự.
Vong Linh tháp tầng 1 có 4 bộ giáp, tầng 2 tăng 30% sức chiến đấu toàn bộ các khô lâu, tầng 4 là hoán đổi vị trí. Chỉ duy có khả năng của tầng 3 là hắn chưa bao giờ sử dụng.
- Mẫu thân, nếu có Hộ Thể Chi Hùng giúp thì duy trì được bao lâu?
- Con gấu này chỉ đỡ được tấn công bằng thiên lực chứ có đỡ được tấn công vào thẳng linh hồn đâu?
Ngọc Thiên Lăng đưa tay vỗ vỗ vai Hộ Thể Chi Hùng:
- Về được rồi!
Hộ Thể Chi Hùng nghe câu này như thấy lệnh đại xá, lập tức chạy về trại.
Thiên Kiều cùng nhi tử không vội vàng hành động, ngồi xếp bằng suy nghĩ cách đối phó Ngũ Linh tinh thần hệ.
Thời gian một chén trà qua đi.
Đột nhiên Thiên Kiều bừng tỉnh, hướng nhi tử trợn mắt:
- Khô lâu của ngươi làm gì có linh hồn!?
Ngọc Thiên Lăng tự đánh vào đầu mình một cái. Đến thần khí của mình cũng không nhớ ra, đúng là thất bại!
- Dụ hắn đấu với con kiểu gì bây giờ?
- Để mẫu thân lo.
………………
Âm Huyền tông xưa nay luôn luôn là kỳ phùng địch thủ của Thiên gia. Một bên xếp bậc 5, một bên xếp bậc 6, tất nhiên không tránh khỏi xích mích. Hơn một trăm năm trước Âm Huyền tông xếp thứ 5, mãi đến gần đây mới bị Thiên gia vượt mặt. Hai bên xảy ra không ít lần chạm trán, mỗi lần như vậy đều thiệt hại tới hàng trăm tu chân giả Tước Kỳ.
Thiên Kiều là người Thiên gia, tất nhiên đối với Âm Huyền Tông có ác cảm. Cho nên bốn tu chân giả gồm 3 Tam Tước, 1 Tứ Linh hồi nãy đều là người của Âm Huyền Tông.
Địa phận của Âm Huyền Tông lần này, trùng hợp lại ở ngay cạnh Ngọc gia.
Trước sự chứng kiến của hàng trăm đệ tử Ngọc gia, gia chủ phu nhân cư nhiên lăng không đứng ngay giữa trung tâm địa phận Âm Huyền tông, lớn tiếng gọi “Âu Dương trưởng lão”. Tiếng gọi này ngay lập tức thu hút sự chú ý không chỉ của Ngọc gia, Âm Huyền tông mà còn cả Thiên Linh tông, Thiên gia cùng mấy môn phái lân cận.
Ngọc Thiên Lăng đứng sau lưng mẫu thân, một mặt suy tính làm thế nào để chắc thắng, một mặt lại hiếu kỳ xem kịch hay sắp chiếu. Không để hắn chờ đợi lâu, một lão già râu tóc bạc phơ bước ra từ một tiểu trại cách đó không xa. Lão từ từ bước đến, lăng không đứng trước mặt mẫu thân:
- Ngọc phu nhân có điều gì muốn dạy bảo?
Thiên Kiều nhìn lão già trước mặt, cười cười:
- Tiểu nữ đâu dám! Lão tiền bối tu hành đã mấy trăm năm, sao có thể để một tu chân giả mới tu hành chục năm như tiểu nữ “dạy bảo”?
Thiên Kiều cố ý nhấn mạnh cụm từ “chục năm”. Mọi người ở đây sao lại không hiểu ý đồ của bà? Ngụ ý tất nhiên là để chê bai lão già kia.
Âu Dương lão bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, giọng nói trầm đi vài phần:
- Ngọc phu nhân, mời nói thẳng.
- Lão tiền bối đâu cần vội vàng như vậy. Tiểu nữ lần này là muốn đánh cược cùng ngài.
- Đánh cược?
- Phải. Tiểu nữ muốn dùng Thần khí Xuyên Không Nhãn đánh cược, không biết lão tiền bối cảm thấy thế nào?
Tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu vang lên.
- Thần Khí?
- Dùng Thần Khí đánh cược? Ngọc gia quả nhiên rất giàu có….
Lão già kia đưa mắt nhìn xuống, mấy tên đệ tử đang bàn tán lập tức ngậm miệng lại.
- Đánh cược như thế nào?
Thiên Kiều chỉ vào nhi tử đang đứng phía sau:
- Nhi tử của tiểu nữ từ lâu ngưỡng mộ lão tiền bối, muốn được cùng ngài đối chiến một phen. Thân làm mẫu thân, tiểu nữ đương nhiên không thể từ chối. Lần này dùng Xuyên Không Nhãn cốt để tiền bối đồng ý. Nếu ngài thắng, tiểu nữ nhất định đem Xuyên Không Nhãn tặng cho Âm Huyền tông….
- Vậy nếu tại hạ thua?
Thấy Thiên Kiều đang nói bỗng dừng lại, Âu Dương lão tất nhiên sốt ruột hỏi gấp.
- Tiểu nữ đang có việc cần tới thần hải của tinh thần hệ Tứ Linh trở lên.
Đệ tử Âm Huyền tông nghe xong lớn tiếng chửi bới:
- Mẹ nó, khác gì phế tu vi?
- Đúng là đàn bà, nói chuyện cứ úp úp mở mở…
- Bản thân mạnh hơn ai mà to mồm!?
- CÂM MIỆNG!
Tiếng hét này, không phải của Thiên Kiều mà là của Âu Dương lão.
Đợi đến khi đám người bên dưới hoàn toàn im lặng, lão mới từ không gian giới chỉ lấy ra một viên ngọc màu trắng đục:
- Vừa hay tại hạ có thần hải của một Ngũ Linh tinh thần hệ ở đây. Không biết ý phu nhân thế nào?
“Muốn lấy một viên ngọc kia mà đổi lấy thần khí? Lão già ngươi bị ngu à?”
Thiên Kiều nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó xử nhìn lão:
- Hiệu quả thần hải đã bị thu phục lâu không được tốt lắm…Bất quá nếu có thêm một vài bảo vật kèm theo tiểu nữ có thể suy nghĩ lại.
Âu Dương lão cẩn thận suy tính, lại âm thầm dùng thần thức dò xét Ngọc Thiên Lăng.
“Nhị Tước!? Không đúng. Nếu tiểu tử kia đã không có cơ thắng, sao còn dám đánh cược?”
Ngay lúc này, một thanh âm khác chen vào:
- 10 thánh khí, 450 linh khí. Thế nào?
Thiên Kiều vừa nghe thấy tiếng nói này lập tức trở nên hớn hở:
- Thì ra là Khương lão tiền bối. Thất lễ, thất lễ,…
- Thiên nha đầu, vậy đã hợp ý ngươi chưa?
- Thật ra linh khí bên Ngọc gia có rất nhiều, cũng chưa có dùng hết…
- 20 thánh khí, 200 linh khí thì sao?
- Giá trị Xuyên Không Nhãn hẳn lão tiền bối ngài đã tận mắt chứng kiến…
- 40 thánh khí, 100 linh khí.
- Kể ra tiểu nữ vẫn hơi lỗ…
- 50 thánh khí, 100 linh khí.
Không để cho Thiên Kiều có cơ hội kì kèo, lão nhanh chóng bổ sung thêm:
- Đây là giới hạn của bổn tọa.
Ngoài dự kiến của lão, Thiên Kiều lập tức gật đầu:
- Chấp nhận.
- Nha đầu ngươi nói tiếp, đối chiến giữa bọn họ thế nào?
- Lão tiền bối chẳng lẽ lo Ngọc gia ăn gian hay sao? Tất nhiên là đối chiến như thường, không dùng kịch độc, bí trục, đan dược hỗ trợ. Nhưng vì nhi tử của tiểu nữ chưa có thú sủng, Âu Dương tiền bối có thể không dùng thú sủng được không?
- Tuyệt đối không dùng!
- Còn nữa, không được phế tu vi, giết đối phương.
- Không thành vấn đề.
- Ngày kia Thần Lăng động mở ra, để đảm bảo hai bên không bị ảnh hưởng, tối nay đối chiến diễn ra luôn. Không biết ý lão tiền bối thế nào?
- Quyết định vậy đi.
Khương lão tiền bối thay Âu Dương lão quyết định toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa đặt cược xong còn vô cùng vui vẻ.
Thiên Kiều cùng nhi tử trở về trại Ngọc gia, bắt đầu tính kế.
- Khô lâu có mấy bộ?
- 1 Ngũ Linh thổ hệ, 3 Tứ Linh hỏa hệ, 2 Tứ Linh thủy hệ, 1 Tam Linh phong hệ, 12 Nhất Linh, 150 Tước Kỳ, 30 phong hệ cao cấp ma thú. Ngoài ra có thêm lưỡi hái, hắc hỏa.
- Bịt mắt lại con có điều khiển được không?
- Có!
- Liệu tấn công có trúng không?
- 50/50.
- Í, quên mất, con chưa nói cho mẫu thân biết hiệu quả tầng 3 là gì?
- Đợt trước con không hiểu nó là gì, bây giờ biết rồi. Tầng 3 có một đoạn khẩu quyết khiến lưỡi hái trở nên tàng hình.
- Lúc tàng hình có dùng để đỡ được không?
- Con chưa thử.
- Thử luôn đi.
Phụ thân hắn, Minh Phong thúc cùng lúc đi vào.
- Kệ bọn họ, thử đi.
Ngọc Thiên Lăng theo lời mẫu thân triệu hồi ra Lưỡi Hái, lẩm nhẩm khẩu quyết trong đầu khiến nó trở nên tàng hình. Sau đó mẫu thân hắn đứng dậy, dùng hắc ám thiên lực tấn công lưỡi hái. Hắc ám thiên lực cường thịnh sau khi va chạm với Lưỡi Hái ngay lập tức biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thiên Kiều cười đến híp cả mắt lại, quay sang ra lệnh cho Ngọc Quân Vũ:
- Huynh đi tìm một tên tinh thần hệ ra đây, trên Tứ Linh càng tốt.
Cái “tên tinh thần hệ” kia, ngoài trưởng lão của Ngọc gia còn ai chứ?
“Thiên Lăng, đứng ra sau, để phần lưỡi của Lưỡi Hái che trước mắt.”
Dùng truyền âm nhắc nhở nhi tử xong, Thiên Kiều mới quay sang bảo trưởng lão vừa tới:
- Trưởng lão, công kích nó. Bắt đầu bằng tu vi Nhị Tước.
- Lão phu sợ ảnh hưởng đến thiếu chủ.
- Ta làm mẫu thân nó còn chẳng lo, ngài cần gì phải lo. Bắt đầu đi.
Trưởng lão theo lời Thiên Kiều bắt đầu công kích Ngọc Thiên Lăng.
“Kỳ quái! Sao thiếu chủ vẫn đứng yên được thế?”
- Nhanh chút đi.
Tốc độ công kích tăng dần.
- Dùng tu vi Ngũ Tước.
- Cửu Tước.
- Nhất Linh.
- Tam Linh.
- Tứ Linh.
- Ngũ Linh.
Thiên Kiều liên tục ra lệnh cho trưởng lão. Mà trưởng lão kia càng lúc càng kinh hãi. Thiếu chủ tu vi mới đạt tới Nhị Tước, sau khi trúng công kích của lão lại không hề bị tổn thương.
“Điều này sao có thể!?”
- Lục Linh.
- Gia chủ phu nhân…. Lão phu mới chỉ tu luyện đến Ngũ Linh.
Thiên Kiều phấn khích đến nỗi quên mất tu vi của vị trưởng lão kia. Đến lúc nhớ ra thì nhanh chóng xin lỗi, ban thưởng vài thứ rồi cho lui. Sau đó trịnh trọng quay sang nhìn nhi tử:
- Thiên Lăng, lần này mẫu thân có phát tài hay không đều nhờ cả vào ngươi!