Khổ Thủy trấn chỉ có một con đường thẳng và ba lối giao, cư dân tổng cộng ba mươi hai hộ, đặt cạnh Kim Lăng thành phồn vinh liền trở thành chốn cùng sơn ác thủy. Canh ba vừa qua, không hề nghe thấy tiếng chó sủa, cũng không có tiếng ồn ào, cả Khổ Thủy trấn hoang lương như một tòa mộ phần.
Cuối đường là Long phủ. Long Thiếu Vân hiển nhiên hiểu đạo lý “người đẹp vì lụa…” hơn Lương Bách Triệu, phủ đệ hào hoa, hùng vĩ hơn hẳn Lương phủ. Thính Đào hiên tuy không nằm ở trung tâm phủ nhưng cũng là nơi u tĩnh phi thường. Nhậm Ngã Sát chỉ lấy làm kì quái rằng một tòa lầu xíu thế này sao lại mang tên Thính Đào hiên, ở đây trừ ba mươi lăm gốc mai và mười mấy gốc tùng, còn có mấy ngàn cây trúc làm gì có sóng biển. Gió lùa qua, tuyết rơi xuống phơi phới, cây cối lay động, bóng trúc rợp trời.
Thấy rừng trúc như biển, Nhậm Ngã Sát nhớ đến biển hoa trước Bách Hoa lâu, sau cùng cũng hiểu vì sao Thính Đào hiên dù không có biển mà vẫn có được cái tên “Thính Đào”. Gã thầm thở dài, phi thân lên trong đêm tối như cánh chim, lặng lẽ đáp xuống điểm cao nhất của Thính Đào hiên, dùng thức Đảo Quyển Liêm móc hai chân vào mái, toàn thân treo trên không.
Cửa sổ mở toang, gã dễ dàng thấy được tình hình trong lầu. Trong đó rèm bố buông hờ phất phơ theo giớ, mỗi bên có một giá nến lớn đang thắp, trên chiếc ghế thấp giữa phòng bày một chiếc lò bằng đồng, ánh lửa lập lòe cùng mùi thơm tỏa ra, khói dâng mờ mờ, hương thơm nưng nức. Mùi hương này kích thích hơn hẳn mùi thơm thanh đạm ở Bách Hoa lâu. Một lò than đặt giữa nhà đang cháy, phát ra hơi ấm, xua tan hơi lạnh chảy trong đêm. So với Bách Hoa lâu ấm áp tựa mùa xuân, tòa lâu này tuy yên tĩnh u hương, thần bí hơn nhưng thiếu đi một chút tường hòa, khiến người khác bất an, phiền muộn.
Trong gian lầu bức bối đó lại có một lão nhân trạc hoa giáp rất yên tĩnh, hiền hòa. Lão nhân ngồi trên ghế bọc da hổ, mình mặc áo cừu quý giá, chiếc kỷ cách lão một tầm tay với bày một chén trà thơm bốc hơi nghi ngút. Lão vốn đối diện với cửa sổ, ánh mắt mờ đục nhìn tuyết bay lả tả ngoài trời nhưng không phát hiện ngoài đó có người đến thám thính, chợt chậm rãi nhắm mắt lại, tỏ vẻ an tường, thư thái.
Nhậm Ngã Sát khẽ nhíu mày, thoáng nghi ngại rồi chợt nghiến răng tung mình, toàn thân như một bông hoa tuyết nhẹ nhàng luồn vào song cửa, vô thanh vô tức đứng trước mặt lão nhân. Tựa hồ lão nhân không nhận ra, vẫn nhắm mắt như đã ngủ rồi.
Gió từ ngoài song cửa lùa vào, mang theo hơi lạnh thấu xương. Lão nhân chợt ngẩng đầu, cảm giác được có hơi thở đang dần tiếp cận thân thể mình – một cỗ sát khí nồng nặc theo gió cuốn tới. Lão mở mắt, thấy ngay một thiếu niên đứng sững trước mặt, lạnh lùng như gió như tuyết, nhưng lão không hề kinh hoảng, thậm chí không tỏ ra kinh ngạc, chỉ liếc nhìn Nhậm Ngã Sát rồi lại chậm rãi nhắm mắt, phảng phất vị khách không mời kia là vô hình.
“Long Thiếu Vân?” Giọng Nhậm Ngã Sát lạnh như băng tuyết, tuyệt không mang mảy mảy tình cảm.
Lúc đó lão nhân mới như thấy lại tri giác, từ từ mở mắt: “Ồ, thiếu hiệp biết lão hủ?”
“Không quen.” Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài, dần bình tĩnh lại.
“Các hạ ban đêm đến viếng, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp. Nếu các hạ thích vật gì trong này, muốn cướp hay đoạt cứ việc, có điều…” Long Thiếu Vân chợt nhắm mắt, hăng hắc cười lạnh.
“Có điều thế nào?”
“Các hạ đừng quên đây là đâu, chỉ sợ đến được, rời đi không được.”
“Mọi vật ở đây, ta không cần.”
Long Thiếu Vân đột nhiên bật cười, nụ cười thư thả, an tường, chậm rãi nói: “Quả nhiên không phải là đạo tặc.”
“Ta vốn không phải thế.”
“Các hạ đến đây làm gì?”
“Sát nhân.” Giọng nói băng lạnh của Nhậm Ngã Sát khiến người ta không lạnh mà run.
“Sát nhân?” Long Thiếu Vân ngây người’ “Các hạ muốn giết ai?”
“Ngươi.”
“Các hạ muốn giết ta?” Long Thiếu Vân vẫn cười lạnh: “Các hạ có biết ta chỉ cần vỗ tay một cái sẽ có tám cao thủ giang hồ xuất hiện? Tên họ có lẽ các hạ chưa từng nghe qua.”
Nhậm Ngã Sát cũng cười, nụ cười phảng phất như gió xuân xua tan hơi lạnh, lại đượm ý lạnh lẽo như gió tuyết ngoài kia, hiển hiện ý khinh miệt.
“Các hạ không tin?”
“Ngươi nói câu nào ta cũng không tin.”
“Tốt nhất ngươi nên tin, câu nào cũng nên tin.”
“Ta chỉ tin vào phán đoán của mình. Mỗi loại dã thú đều có bản năng thiên sinh và khứu giác đặc biệt.” Nhậm Ngã Sát nói ra một câu cơ hồ không liên quan đến việc sát nhân, Long Thiếu Vân lại cười lạnh chờ đợi, đợi gã nói tiếp: “Những thứ này có thể lần được nguy hiểm ẩn tàng, cảm giác được địch nhân tồn tại.”
“Ngươi không phải dã thú.”
“Ta không phải nhưng ta nhìn ra nhiều thứ hơn.”
“Ngươi thấy gì?”
“Nơi này trừ hai chúng ta không còn ai khác,”
Mắt Long Thiếu Vân lóe lên: “Ngươi xác định được?”
“Nếu ta phán đoán sai lầm, ắt chết từ lâu rồi.”
“Được lắm, lần này ngươi không sai.” Long Thiếu Vân thở dài: “Đây là địa bàn của ta, ta sống ở đây bao năm đều yên ổn, chưa từng có ai dám xông vào giết ta, nên ta căn bản không cần bày ra mai phục.”
Nhậm Ngã Sát nhíu mày: “Chưa từng có ai?”
Long Thiếu Vân im lặng hồi lâu mới từ từ đáp: “Từng có, chúng tuy vào được nhưng đều bị người ta khiêng ra, từ đó không ai biết chúng ở đâu.”
“Họ là ai?” Nhậm Ngã Sát buột miệng hỏi.
“Cũng như ngươi, đều là người đến giết ta.”
Nhậm Ngã Sát im lặng, có những việc không cần hỏi nữa. Những người đó đương nhiên chết trong tay Long Thiếu Vân. Ngọc Diện Ma Quỷ có thật sự đáng sợ như Lương Bách Triệu nói?
“Có một việc ngươi vạn lần nên tin. Chỉ cần ta ho khẽ, lập tức sẽ có mấy trăm người vây chặt Khổ Thủy trấn.” Long Thiếu Vân cười đắc ý, nắm chặt một tay: “Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, ngay cả một con nhặng cũng không thoát khỏi đây được.”
Nhậm Ngã Sát không nói gì, gã tin Long Thiếu Vân nói thật. Lão quả thật có bản lĩnh đó, căn bản không cần khoa trương hù dọa người khác.
“Vì sao ngươi lại đến giết ta?”
“Ta là sát thủ.”
Long Thiếu Vân ngẩn người: “Ngươi là sát thủ? Tên ngươi là gì?”
“Tên chỉ để gọi một người, ta là ai hay ai là ta có quan hệ gì đâu?”
“Nếu ta chết trong tay ngươi mà cả tên ngươi cũng không biết, chẳng phải không nhắm mắt nổi ư?” Long Thiếu Vân hơi ngừng lại, ánh mắt lóe lên: “Ta nghĩ đến một người. Nếu ta đoán không sai, ngươi là sát thủ đáng sợ nhất được giang hồ đồn đại gần đây, cao thủ mới nổi Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát.”
“Hảo nhãn quang.” Nhậm Ngã Sát không phủ nhận.
Long Thiếu Vân trầm ngâm, từ tốn nói: “Ta muốn giao dịch với ngươi.”
“Ta chỉ thích giao dịch với một loại người – là người sống.” Nhậm Ngã Sát lạnh lùng: “Người chết không còn biết kiếm tiền, ta cũng không thu tiền của người chết. Có bao giờ ngươi thấy người chết nói chuyện hay kiếm tiền chưa?”
“Ai là người chết?”
“Ngươi.” Âm thanh từ kẽ răng Nhậm Ngã Sát bật ra.
Long Thiếu Vân cười nhạt: “Ta không phải người chết, ta vẫn sống đây thôi.”
“Hiện tại thì ngươi chưa chết nhưng nhanh thôi.” Người chết đích xác không làm được gì, trong mắt Nhậm Ngã Sát, Long Thiếu Vân đương nhiên là người chết.
Long Thiếu Vân thở dài, trầm giọng: “Sao ngươi còn chưa xuất thủ?”
“Ta đợi một chút nữa.”
“Ngươi đợi cái gì?”
“Đợi ngươi, đợi ngươi xuất thủ.”
Có lúc chờ đợi cũng là một loại công phu, loại công phu này mang tên nhẫn nại.
“Vì sao? Lẽ nào ta không xuất thủ, ngươi tuyệt không tuốt đao?”
Nhậm Ngã Sát lắc đầu: “Ta không giết kẻ tay không tấc sắt, binh khí của ngươi đâu?”
“Chết dưới đao của nhân vật như ngươi cũng là một niềm khoái lạc.” Long Thiếu Vân thở dài, chợt vươn vai đứng lên, chầm chậm đến trước giường, gỡ thanh kiếm treo trên đầu giường xuống.
Kiếm vào tay, lão như trẻ lại hai mươi tuổi, phảng phất quay lại những năm tháng tung hoành giang hồ đầy khoái ý hào tình, tựa kiếm hát vang, tiếu ngạo phong lưu. Chỉ tiếc tất cả đã theo gió bay xa, dĩ vãng có bao giờ quay lại, càng nhớ càng cảm thương thêm.
Không hiểu sao, khóe môi lão lộ ra nụ cười mơ hồ - lạnh lẽo, quỷ dị. Nụ cười độc địa, hiểm ác như độc xà, nhưng Nhậm Ngã Sát không nhìn thấy, gã chỉ thấy thanh kiếm. Vỏ kiếm cổ kính, bao kiếm hoa lệ, chuôi khảm tùng lục thạch, gắn tơ vàng, tua màu đỏ chói. Kiếm chưa tuốt ra mà kiếm khí đã bắn tới, lạnh lẽo như hàn băng.
Long Thiếu Vân cầm kiếm bằng tay phải, tay trái khẽ vuốt ve vỏ kiếm, chầm chậm nói: “Đây là một thanh hảo kiếm.”
Nhậm Ngã Sát thoáng biến sắc, trầm giọng: “Ta nhìn ra rồi.” Gã chợt cảm thấy một đạo hàn lưu âm thầm bắn tới - - kiếm khí, đó là kiếm khí của thanh kiếm. Gã không chống nổi đạo kiếm khí lạnh thấu xương đó, chầm chậm nhắm mắt lại hít sâu một hơi khí lạnh.
Cùng lúc, gã nghe thấy âm thanh cực nhẹ - tiếng bạt kiếm, đoạn cảm giác được một đạo hàn quang băng lạnh chém xuống đầu mình.
Nhát kiếm như sao băng lao tới, nhưng tuyệt nhiên không ai hình dung được tốc độ của chiêu kiếm.
Long Thiếu Vân mặt mày nanh ác, mục quang hung tàn, phảng phất như ma quỷ hấp huyết. Nhát kiếm này ngưng tụ công lực cả đời lão nên lão chắc mẩm sẽ chẻ Nhậm Ngã Sát làm đôi. Thời cơ và phương vị, lão đều hoàn toàn khống chế được, nhưng lão vẫn nhầm một việc – không nên quên rằng đối thủ của mình là ai - - Nhậm Ngã Sát vẫn là Nhậm Ngã Sát, thiên thượng địa hạ, chỉ có một Nhậm Ngã Sát.
Thân thể gã đột nhiên khẽ động, tuy hơi chậm nhưng không đến nỗi quá muộn. Tốc độ của gã còn nhanh hơn nhát kiếm mấy phân, gã lách sang trái ba tấc, kiếm khí đâm vào thân thể nhưng gã không bị chẻ làm đôi. Máu bắn tung. Nhát kiếm rọc từ vai phải của gã xuống cẳng tay rồi cổ tay, cơ nhục rách toạc, máu tươi rải như mưa.
Nhậm Ngã Sát đau đớn cơ hồ ngất đi, từng giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu nhỏ xuống tong tong, lòng gã lạnh đến cực điểm, thật không dám tin Long Thiếu Vân độc ác đến thế. Nếu… nếu gã cảm giác chậm hơn chút, động tác chậm hơn một chút, chắc đã thành người chết từ lâu. Bất giác gã nghĩ đến lời nhận xét của Lương Bách Triệu về Long Thiếu Vân: “Giảo hoạt hơn chó sói, tinh minh hơn hồ ly, hung tàn hơn sư tử, độc ác hơn độc xà.”
Gã nghiến răng không rên lên, hít sâu một hơi, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi được lắm.”
Gã đứng vững rồi liền bất động, gương mặt méo mó vì đau đớn, nhưng sát khí trong mắt càng nồng – phẫn nộ, trong lòng gã lúc này đầy phẫn nộ.
Long Thiếu Vân cơ hồ bị dáng vẻ lạnh lùng đó làm cho kinh hãi, cười nanh ác: “Ta không muốn chết, nếu ngươi không chết, ta sống bằng cách nào?”
“Nên ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi đó đối phó với ta?”
“Chả lẽ ngươi chưa từng nghe nói rằng nhân từ với địch là tàn khốc với bản thân?”
Mục quang Nhậm Ngã Sát lạnh đi, từ tốn thốt: “Có người từng nói với ta rằng ngươi là loại ngụy quân tử giảo hoạt hơn chó sói, tinh minh hơn hồ ly, hung tàn hơn sư tử, độc ác hơn độc xà. Ngươi đích xác là một tên ma quỷ hiểm độc.” Tay trái gã điểm ra thật nhanh, phong trụ hết mọi huyệt đạo trên tay phải, nhưng đạo kiếm thương đó không nhẹ, máu không ngừng chảy ra, gã đành xé áo ngoài, từ từ băng bó.
Long Thiếu Vân không ngăn cản, cũng không thừa cơ truy kích. Trước khi nắm chắc tám phần thành công, lão không bao giờ xuất thủ.
Rất nhiều người như vậy, càng già càng không dám tùy tiện mạo hiểm. Lão nhân thường trân quý sinh mệnh, vì họ hiểu rằng sống được đến tuổi đó quả thật không dễ. Thành thử họ không bao giờ xung động, lúc nào cũng nhắc đến cái chết, coi sinh mệnh là việc không đáng gì như những thanh niên.
Nhậm Ngã Sát băng bó xong, lạnh lùng nhìn cây kiếm trong tay Long Thiếu Vân: “Quả nhiên là hảo kiếm.”
Tong khoảnh khắc đó mà gã vẫn giữ bình tĩnh được, cả Long Thiếu Vân cũng phải bội phục.
“Đích xác là hảo kiếm, ta cũng không ngờ nó tốt đến thế.” Long Thiếu Vân khẽ búng lên thanh kiếm, tiếng ngâm vang vọng hồi lâu. “Cây kiếm này được xưng tụng ‘kiếm trung chi vương, bách kiếm chi tổ’, là bảo kiếm độc nhất vô nhị trong thiên hạ.”
Nhậm Ngã Sát bất giác động dung: “Trấn sơn chi bảo Vô Tình Đoạn Trường Kiếm của Thiên Sơn phái?”
“Không sai, trong Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia do Mai gia phu phụ xếp, nó đứng thứ hai, sau Lãnh Nguyệt Loan Đao của Du Long Đại Hiệp, tự nhiên không phải hư danh.”
“Kiếm vốn của Thiên Sơn, sao lại lọt vào tay ngươi?”
“Dù gì ngươi cũng sắp chết, ta cho ngươi biết bí mật cũng không sao.” Long Thiếu Vân ho khẽ: “Ba năm trước ta đến Thiên Sơn hái tuyết liên, vô ý phát hiện ra nó, nhìn thấy thần binh lợi khí hấp dẫn, mấy ai không nảy lòng đoạt lấy, cũng như kẻ yêu rượu không bao giờ muốn bỏ qua rượu ngon, nam nhân hiếu sắc không bao giờ từ bỏ mỹ nữ.” Lão nói về hành động ti tiện mà như đang kể lại một câu chuyện đẹp đẽ nhất đời, gương mặt tỏ ra say mê: “Ta ẩn mình ba ngày ba đêm trong Thiên Sơn phái, sau cùng cũng có cơ hội ăn trộm thanh kiếm, có lẽ ý trời là thế, Mễ Tùng đau ốm liên miên, con trai lão Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác cũng không có mặt, nếu không nhờ nhiều xảo hợp như thế, hiện tại cây kiếm này vẫn ở Thiên Sơn.”
Nhậm Ngã Sát trầm giọng: “Hóa ra ngươi không chỉ âm hiểm ác độc, mà còn vô sỉ cực độ, ban nãy ta phải xuất đao giết ngươi mới đúng.”
“Hiện tại ngươi mới hối hận hình như quá muộn rồi.”
“Không, không có gì quá muộn cả.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
Long Thiếu Vân lạnh lùng nhìn cánh tay đầm đìa máu của gã: “Tay ngươi không cầm nổi đao, còn giết người được ư?”
“Ai nói rằng không thể?” Giọng Nhậm Ngã Sát đầy kiên định, tự tin, sát khí từ thân thể gã lan ra, hòa cùng không khí vô hình, khiến người ta nghẹt thở.
Trong mắt Long Thiếu Vân rút lại, hàn ý từ gan bàn chân nhanh chóng dâng lên, lão nghiến răng: “Ngươi chỉ còn tay trái cầm đao, lẽ nào tay trái của ngươi cũng giết người được?”
“Lẽ nào ngươi cho rằng tay trái của ta không cầm đao được thì không thể giết ngươi?”
“Những người thuận tay phải, tay trái thường không đạt được sức mạnh và tốc độ như tay kia.”
“Người khác không thể, nhưng ngươi đừng quên, ta là Nhậm Ngã Sát.” Gã đột nhiên bật cười, nụ cười và câu nói như lưỡi đao sắc đâm mạnh vào tâm Long Thiếu Vân -- Nhậm Ngã Sát vẫn là Nhậm Ngã Sát, thiên thượng địa hạ, từ xưa đến nay, chỉ có một Nhậm Ngã Sát.
“Ta cũng có một bí mật.” Nụ cười trên mặt Nhậm Ngã Sát chưa tan, chầm chậm giơ tay trái lên: “Tay phải thực hiện được gì, tay trái của ta cũng làm được như thế. Trừ người chết, chưa ai biết được bí mật về cánh tay này của ta.”
“Nhưng hiện tại, đó đã không còn là bí mật nữa, ngươi cũng không cần giữ bí mật làm gì.” Long Thiếu Vân cười lạnh, tỏ ra không để tâm.
“Ngươi chết rồi, nó vẫn là bí mật. Nếu trong hai chúng ta chỉ có một người sống được đến ngày mai, nhất định không phải là ngươi.” Nhậm Ngã Sát nhìn lão, thật lòng muốn tung quyền đấm vỡ gương mặt bỉ ổi kia, để lão vĩnh viễn không cười nổi, “Ngươi chuẩn bị xong chưa? Hiện tại ta quyết định giết ngươi.”
Long Thiếu Vân lại bật lên tiếng cười lạnh.
Nhậm Ngã Sát nhìn lão đầy căm ghét, lạnh lẽo thốt: “Hai chiêu, giết ngươi chỉ hai chiêu là đủ.”
Long Thiếu Vân giận quá hóa cười, quát lớn: “Được lắm, ta cũng muốn xem tả thủ đao của ngươi giết người thế nào?”
Kiếm quang chợt bùng lên, trong một sát na, ít nhất lão cũng xuất ra ba mươi sáu nhát kiếm. Mỗi nhát đều nhanh như chớp, công vào bộ vị yếu hại của Nhậm Ngã Sát. Nhát nào cũng linh động như độc xà, cơ hồ nuốt chửng gã.
Nhậm Ngã Sát cười lạnh, búng mình lên, bàn tay trái khẽ uốn, chiếc ghế lập tức bay lên. “Xoạt”, ba mươi sáu nhát kiếm của Long Thiếu Vân đều đâm vào chiếc ghế, chẻ thành vô số mảnh rơi lả tả xuống đất.
Long Thiếu Vân khẽ quát, thân thể lại lướt lên nhanh như chớp, nhẹ nhàng như lá khô, cây kiếm trong tay lại xuất ra, nhanh hơn, độc địa hơn.
“Buông tay.” Tay trái Nhậm Ngã Sát khẽ động, đao quang dấy lên.
Nháo đao phảng phất như quỷ mị, đến đột nhiên, đi vô ảnh. Long Thiếu Vân không nhận ra đao của gã xuất thủ lúc nào, lúc phát giác thì tất cả đã quá muộn, đao quang cuốn thẳng vào màn kiếm quang.