Đã đi đến Thiên Thủy sơn trang được một tháng.
Trong một tháng này, Lý Dịch đều đóng cửa ở lại trong lầu chứa sách, trừ lúc ăn cơm, ngoài ra mọi chuyện hắn đều giao cho quản gia làm tất cả.
Ngưng thần bình tức, ý thủ đan điền, sau một tháng khổ cực minh tư, giờ khắc này, trong đan điền Lý Dịch rốt cuộc đã xuất hiện một tia khí lưu, một tia khí lực hết sức yếu ớt!
Trong ý niệm vững vàng giữ lại một phần khí lưu này, trong lòng Lý Dịch có sự hưng phấn nói không nên lời!
Mặc dù kích động, mặc dù hưng phấn, nhưng Lý Dịch vẫn như cũ khống chế tia khí lưu này lưu chuyển quanh thân, không cách nào lưu chuyển đại chu thiên, nên đành lưu chuyển tiểu chu thiên! Gặp những nơi nào bị tắc nghẽn thì liền chuyển hướng!
Trải qua vô số lần nếm thử, khí lưu rốt cuộc đã di chuyển được rõ ràng hơn!
Lý Dịch mới vừa cảm giác được vui mừng, thì khí lưu nọ đột nhiên không cách nào tụ tập lại ở đan điền, lần nữa tiêu tán!
Lý Dịch sửng sốt, tâm lý nhất thời lạnh như tro tàn!
Đan điền, không cách nào tụ tập năng lượng! Kinh mạch, hoàn toàn tắc nghẽn!
Chỉ trong nháy mắt, tất cả hy vọng lại tan biến lần nữa!
Lý Dịch ngây ngốc ngồi ở giữa thư lâu, nhìn quyển sách vốn đã chuyển màu ố vàng, chỉ cảm thấy nhân sinh tựa như một giấc mộng mà thôi!
“ Cứ như vậy mà bỏ qua sao? Không! Ta sẽ không bỏ qua đâu! Ta mới tám tuổi, một lần thất bại, phải trăm lần; trăm lần thất bại, phải ngàn lần, cho dù nếm thử cho đến chết, ta cũng không buông tay!” Đột nhiên, Lý Dịch tựa hồ có được ý niệm mãnh liệt đối kháng vận mệnh trong đầu! Đồng thời vốn đã từng chết qua một lần, đối với tính mạng hiện tại lại quý trọng đến cực đoan, cho nên mặc dù trong đáy lòng tuyệt vọng đến vô cùng, nhưng hắn vẫn quyết không buông tay!
Nhìn quyển sách ố vàng không tên trước mắt, Lý Dịch bình phục lại tâm tình của mình, lại lặng lẽ mở quyển sách ra lần nữa.
Đã từng gặp qua nhiều bộ sách, đối với lý luận của võ học, y học hắn hiểu rõ vô cùng, chỉ là lần này trong quyển sách cũ kỹ vàng ố này, hắn lại nhìn thấy một loại văn tự không có ngữ pháp hợp lý nào.
Văn tự này cũng không phải cổ xưa, mỗi một chữ hắn đều nhận biết, nhưng lại không có ý nghĩa gì, ngữ cú không thông, thoạt nhìn vô cùng khó hiểu.
Lý Dịch đối với loại sách như vậy vốn đã sớm bỏ qua, những câu bên trong không quá ngàn câu, nhưng không có một câu nào có ý nghĩa. Vốn hắn cũng không để ý đến sự quái dị này, nhưng bởi vì giờ phút này tâm lý nảy sinh sự tuyệt vọng đến tận cùng, Lý Dịch ngược lại tự nhiên thấy hăng hái, cẩn thận xem xét quyển sách này từ đầu đến cuối.
Xem xét qua nửa canh giờ, Lý Dịch cũng vẫn không thấy tiến triển chút nào, cũng không có được chút kết quả, nhưng trong sách có một tờ giải thích làm cho hắn rất nghi hoặc.
Tờ giấy này, thứ tự điên đảo ly kỳ, bài bố chữ số hỗn loạn, lại tựa hồ như có điều gì đó chỉ dẫn!
Trọng yếu hơn là, bên trong sách lại có những chữ “ Đạo” “ Đao” “ Cảnh” “ Hồn”, những từ ngữ tần phồn xuất hiện, Lý Dịch vốn vô tình, giờ phút này lại đột nhiên tâm thần chợt động, nghĩ thầm chẳng lẽ là mật mã ký hiệu hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời trong lòng Lý Dịch cảm thấy rùng mình, tay cầm quyển sách cũ nát đó, không khỏi có chút run rẩy.
Vừa nghĩ như vậy, kết hợp với sự cũ rách của quyển sách này, nhất thời Lý Dịch có sự khẳng định, quyển sách này có đại bí mật trong đó!
Nhưng hưng phấn là một chuyện, tìm hiểu thì lại là một chuyện khác.
Hoàn toàn không hiểu chút nào, Lý Dịch đành phải cẩn thận tìm kiếm bí mật trong quyển sách, đồng thời phải kết hợp với những con số và chữ viết bên ngoài tờ giấy.
Từ ngày hôm đó, Lý Dịch liền mất ăn mất ngủ chui đầu vào nghiên cứu loại bí mật xảo trá tai quái này.
Với trí lực và lịch duyệt của Lý Dịch, mười ba cuốn sách cổ này, cũng làm cho hắn phải chui vào nghiên cứu suốt hai năm!
Mà trong hai năm này, phụ thân Lý Duyên, mẫu thân Giang Tâm Mai, cũng chưa có một lần đến thăm hắn, duy nhất chỉ có muội muội Lý Phù tới hai lần, mỗi lần đều khóc cho tới khi bị quản gia kéo đi.
….
Buông quyển sách cũ cuối cùng trong tay xuống, Lý Dịch nhìn quyển sách đã sửa sang lại trong tay, không khỏi cười.
Đây là công pháp lấy Kiếm Hồn nhập đạo, chính là do một vị cao thủ tiên thiên đại thành tên là Lý Ngạo lúc khám phá ra tình đạo rồi lưu lại công quyết, vị Lý Ngạo này là người chân thật, cuối cùng không có lựa chọn phi thăng, mà là chỉ thuật lại việc khi mình còn sống, lưu lại công quyết mình đã hiểu được, tổng cộng có mười ba cuốn, không ngờ hôm nay lại rơi vào trong tay Lý Dịch.
Nhìn hơn trăm quyển sách cũ rách trước mắt, Lý Dịch dù sao cũng không ngờ, giang hồ có truyền thuyết thần thoại về Kiếm Ma Lý Ngạo này, lại chính là tổ tiên của mình, thậm chí cũng là di vật quý giá do ông lưu lại, lại bị xem là sách cũ bỏ vào trong thư lâu.
Văn tự này, là một loại chữ cổ, đọc theo cách từ phải qua trái, có lẽ Lý Ngạo cũng không hy vọng chuyện có người giải được quyển sách này, bởi vậy mới làm ra chuyện mật mã bí mật như vậy, nếu không phải Lý Dịch khổ tư suốt hai năm mất ăn mất ngủ, nếu không phải có được trí nhớ của kiếp trước, nếu không phải biết cách đoán ra mấy trăm vạn phương pháp giải mật mã đọc chữ, thì chắc chắn rằng hắn không cách nào hiểu được những bí mật trong mấy quyển sách cổ này.
Mỗi một quyển, đều có một tờ giấy chú thích chữ số và chữ viết, chỉ thay bằng một loại mật mã, còn phương vị thì dựa theo thứ tự “ một hai ba”, vừa đọc vừa đối ứng với văn tự trong chú thích, hình thức kín đáo này, bên trong bí mật còn có bí mật khác, đúng là mười phần tinh thâm! Lý Dịch lần đầu tiên phá giải ra cũng là không thể tưởng tượng nổi!
Bất quá, khi đọc công quyết tu luyện này có tên là Kiếm Hồn Đạo thì hắn trở nên trầm mặc, trong lòng hắn khiếp sợ, còn khiếp sợ hơn lúc giải được mật mã của quyển sách này!
“ …có thể hiểu được mười ba quyển sách này, quả thật là đại trí đại dũng! Nhưng cũng là một bất hạnh!
Hơn nhiều năm, công quyết Kiếm Hồn Đạo này, là đường đi cực hạn, gặp phải cực hiểm chi đạo, không có sự tàn nhẫn và tâm tính cứng cỏi thì đừng luyện tập!
Từ khi đắc đạo tới nay, mỗi ngày ta đều vô cùng thống hận hối tiếc, lấy máu huyết rèn luyện kiếm hồn, lấy tâm huyết bồi dưỡng, cảm khái như biển máu sâu thẳm, khí phách còn cao hơn cả trời! Chỉ là sau khi hiểu được, đắc đạo thì như thế nào, năm đó đã làm sai, hôm nay chỉ cầu được chết, mới thỏa được sự hối hận trong lòng!
Người đời sau tu luyện, khi đạt tới ngự kiếm chi cảnh, thì phải thu liễm, nhớ lấy!
Sanh trong đạo, không ở lâu dài, không ở cầu đạo, mà là khoái lạc trong giang hồ, là khoái lạc trong nhân sinh! Người đời sau phải ghi nhớ! Ghi nhớ!
Kiếm Hồn Đạo tổng cộng mười ba cuốn, phải lấy hơn năm mươi năm tìm hiểu thiên đạo mới biết được! Người đời sau nếu may mắn được những quyển này, nhất định phải ít sát giới, phải tạo phúc vạn lần!
Ngạo chân nhân, tuyệt bút.”
…
Khép lại tờ cuối cùng này, trong lòng Lý Dịch thật lâu không cách nào bình tĩnh, giờ khắc này, hắn không có tu luyện, chỉ là nhẹ nhàng đem mấy quyển sách cổ này để lại trong thư lâu, và khép lại quyển sách hắn đã tổng hợp sửa sang lại thật nhẹ nhàng.
Đem quyển sách trở về phòng riêng của mình, ăn chút trái cây, dặn dò người hầu không được quấy rầy, Lý Dịch ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy, trong tâm rất mệt.