- Năm người các ngươi liên thủ, mà lại đánh không lại một đệ tử ngoại môn "Lực Võ Cảnh" tứ giai ư?
Cô gái mặc bộ váy dài toàn thân màu thủy lan bỗng dừng bước lại, giật mình mở to hai mắt ra, hàng lông mi dài của nàng hiện ra ánh cầu vồng mê ly dưới ánh nắng, tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, eo thon nóng bỏng, khắp người nơi đâu cũng đẹp đến kinh tâm động phách. (Màu thủy lan: màu giống màu xanh nước biển)
Thanh niên mặt vàng bị nàng hỏi chỉ cảm thấy hoa mắt mê mẩn, hắn nuốt mạnh nước miếng, trong mắt toát ra vẻ ái mộ mãnh liệt!
Chợt, hắn nhớ ra cái gì đó, không khỏi tự ti mặc cảm cúi đầu, thiếu nữ trước mắt tuyệt không phải người mình có thể vọng tưởng......
Bản thân hắn ở "Càn Môn" thuộc lãnh thổ phía nam, tuy rằng không phải là môn phái đỉnh cao gì, nhưng mà trọn vẹn mà tính cũng có mấy ngàn đệ tử ngoại môn.
Mấy ngàn đệ tử ngoại môn, hàng năm nhiều lắm cũng chỉ có mười lăm người may mắn trở thành đích truyền của môn phái, đứng trong hàng "đệ tử nội môn", được hưởng những quyền thế mà đệ tử ngoại môn không thể nào tưởng tượng được.
Trưởng lão tự mình chỉ điểm, công pháp tu luyện cao cấp, chiêu thức, thậm chí là "Nguyên Khí" trân quý, thì bọn họ cũng không khó khăn gì.
Tuy nhiên, quyền thế của đệ tử nội môn chỉ là tương đối đối với ngoại môn mà thôi. Nếu như đối mặt với đệ tử chân truyền, bọn họ đồng dạng cũng không thể không cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống!
Chân truyền a......
Thiếu nữ mười sáu tuổi trong truyền thuyết trước mắt này, ba năm trước lúc nhập môn, bởi vì thiên phú linh hồn lực vượt trội người khác nên được đại trưởng lão thu làm đệ tử chân truyền, cơ hồ hưởng thụ tất cả tư nguyên cùng tu luyện của cả môn phái......
Thiên phú cực cao, dung nhan tuyệt mỹ, quan trọng là nàng là vị "Luyện Khí Sư" thứ hai kế thừa từ đại trưởng lão trong Càn Môn --- Luyện Khí Sư địa vị cao thượng và vô thượng, nội mỗi cái tôn vinh đó thôi chỉ sợ dù là đệ tử nội môn cũng theo không kịp!
Có thể nói, Cố Vũ Tình là tình nhân trong mộng của vô số đệ tử Càn Môn, người muốn thân cận nàng nhiều vô số kể, nhưng cũng không ai dám can đảm tới gần.
Dù sao, địa vị chênh lệch lẫn nhau thực sự quá xa a...
- Hừ?
Cố Vũ Tình thấy thanh niên mặt vàng hồi lâu còn chưa hồi phục tâm hồn lại, hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh này dọa thanh niên mặt vàng sợ tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, tâm thần hoảng sợ, ngược lại càng khiến cho đầu óc hắn trống rỗng, dưới sự kinh hoảng sợ tới nỗi đi đứng cũng run rẩy hẳn lên.
- Hồi bẩm đại nhân.
Một đệ tử ngoại môn khác thấy tình thế không ổn, cơ trí hồi đáp:
- Có chút gì đó cổ quái, khí lực toàn thân rất lớn, năm người chúng tôi tuy rằng có được tu vi ngũ giai, nhưng mà liên thủ lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghe được phen ngắt lời này, thanh niên mặt vàng bị trì hoãn quá mức, liên tục không ngừng bổ sung:
- Đúng đúng đúng, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tu vi không cao, sử dụng cũng chỉ là "Băng Quyền" bình thường, nhưng uy lực ngược lại lại mạnh tới mức thần kì, chúng tôi thật sự không phải là đối thủ.
Dừng lại một chút, giọng nói của hắn mang theo mùi châm ngòi nói:
- Huynh đệ chúng tôi bị cướp tử tinh ngược lại không có gì, chỉ là bảo bối lấy được, rõ ràng không hiến cho môn phái, chính là đại bất kính!
- Bất quá chỉ là Lực Võ Cảnh tứ giai, lại có thể lấy một địch năm? Hơn nữa còn là vượt cấp chiến đấu sao?
Vẻ kinh ngạc trên mặt Cố Vũ Tình càng nồng đậm hơn, thiên phú chiến đấu như vậy chỉ sợ trong hàng đệ tử nội môn cũng gặp không nhiều a, nhất là việc người này chỉ dùng kỹ thuật đánh nhau bình thường, khó mà được.
Bất quá, lợi hại cách mấy cũng chỉ là Lực Võ Cảnh, làm sao đặt được vào trong mắt đệ tử chân truyền? Cho nên, Cố Vũ Tình chỉ là có một chút tò mò mà thôi.
- Ta chẳng muốn quản mấy chuyện vớ vẩn bát nháo của các ngươi, ngươi đi kêu tên kia ra đây. Nếu như hắn thực sự có tử tinh, vậy ta sẽ dùng một ít đồ trao đổi cùng hắn.
Thật không ngờ rằng Cố Vũ Tình lại trả lời như thế, thanh niên mặt vàng nhịn không được có chút thất vọng, nhưng hắn không dám có bất kỳ phản bác nào, nịnh nọt "dạ" một tiếng, lập tức vui vẻ hướng về căn nhà tranh ở cuối đường.
- Phương Thần, lăn ra đây! Đại nhân tìm ngươi!
Hắn kêu gào vài tiếng, thấy bên trong không có người trả lời, thanh niên mặt vàng nhịn không được nổi giận, tiến lên đạp một cước mạnh vào cửa chính.
- Két!
Tiếng cửa gỗ mở ra, thanh niên mặt vàng bị hớ đạp hụt, cơ thể mất thăng bằng ngã tới. Hắn "A" một tiếng kinh hãi, liều mạng muốn ổn định cơ thể lại.
Lúc này, một đạo kình phong đánh tới, theo một góc độ xảo diệu đánh trúng đùi phải thanh niên mặt vàng, lực lượng mạnh mẽ, đem hắn bắn bay ra ngoài!
- Mấy huynh đệ các ngươi vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định sao, còn muốn bị đánh nữa hả?
Nương theo đó là một tiếng quát miễn cưỡng, một thiếu niên mặc đồ đen từ bên trong đi ra, tướng mạo của hắn cũng không thể nói là tuấn mỹ, làn da màu tiểu mạch, kết hợp với bộ đồ chỉ có thể nói là hợp thể mà thôi. (Màu tiểu mạch: màu da người hơi nâu nâu)
Chỉ có đôi mắt kia, là sáng đến kinh người, nhất là khi hắn có thói quen nhắm hai con mắt lại, mang theo chút vẻ ngoạn thế bất cung, hoặc là ánh mắt kiên cường, khiến cho người ta không nhịn được mà bị nó hãm sâu vào. (Ngoạn thế bất cung: bỡn cợt với đời)
- Phương Thần! Ngươi đừng có kiêu ngạo!
Thanh niên mặt vàng ôm đùi phải nhịn đau, kêu rên nói:
- Huynh đệ bọn ta đánh không lại ngươi, nhưng mà hôm nay có đại nhân chân truyền trong môn phái tự mình tới, ngươi thức thời một chút, thì hãy ngoan ngoãn đem tử tinh giao ra đây!
- Chân truyền sao?
Khóe miệng Phương Thần chứa đựng chút sự vui vẻ cổ quái, loáng thoáng mang theo chút thất lạc:
- Thật đúng là "đại nhân" to lớn a.
Thanh niên mặt vàng ước gì hắn nói như thế mà, càng dễ dàng chọc giận cô gái sau lưng. Hắn ra vẻ phẫn nộ hướng Cố Vũ Tình nói:
- Đại nhân, ngài thấy không, tên Phương Thần này thật sự quá cuồng vọng không coi ai ra gì, ngay cả đại nhân ngài mà cũng không để vào mắt a!
Hắn chỉ lo gào thét, mà hoàn toàn không có chú ý tới biểu lộ của Cố Vũ Tình...
Tự nhiên ngay khi Phương Thần vừa bước ra khỏi cửa gỗ, Cố Vũ Tình liền thoáng ngây dại, trên mặt biểu lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể nói cùng với......
Cuồng hỉ!
Loại vừa mừng vừa sợ, giống như gặp được thân nhân thất lạc đã lâu, hay là người yêu xa nhau gặp lại, kịch liệt không thể ức chế, khiến cho thân thể mềm mại của nàng không khỏi nhẹ run lên.
- Đại nhân, ta biết ngài tấm lòng nhân hậu, nhưng mà tên đồ đệ cuồng vọng như vậy không đáng để ngài thiện tâm, tuyệt đối không thể...
- Câm mồm!
Cố Vũ Tình bỗng dưng giận dữ quát, tiếng quát lôi đình khiến thanh niên mặt vàng sợ run lên, những lời còn lại ráng nhịn nuốt trở về.
Cắn chặt môi, Cố Vũ Tình kinh ngạc dừng lại ở Phương Thần, âm thanh không nhịn được mang theo vài phần rung động:
- Phương đại ca, thật là huynh sao?
Phương... Phương đại ca?
Mấy người thanh niên mặt vàng hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời dâng lên một cảm giác hết sức vớ vẩn, cái loại cảm giác này nó giống như là thấy được thiên nga bay trên trời cao vươn cái cổ cao quý xuống mà nhìn con cóc ở dưới đất, hoang đường như thế.
- Đệ tử chân truyền sao?
Phương Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua Cố Vũ Tình, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn:
- Thật sự là đại nhân vật a.
- Phương đại ca!
Vẻ lạnh lùng bên ngoài của Phương Thần khiến cho Cố Vũ Tình đang định nhào vào lòng bỗng nhiên ngừng lại, hốc mắt nàng lóng lánh giọt nước, cố nhẫn nhịn làm cho mình không khóc:
- Vũ Tình đã làm sai chuyện gì sao? Huynh nói cho muội biết được không? Muội... Muội sẽ sửa lại.
Liệt tổ liệt tông Càn Môn trên cao, từ khi nào mà đệ tử chân truyền tôn quý lại ăn nói khép nép như vậy với một đệ tử ngoại môn vậy trời?
Biểu lộ của năm người thanh niên mặt vàng đứng hình một cách triệt để!
- Sửa sai ư? Không dám.
Ánh mắt lạnh lùng của Phương Thần hơi chút nhu hòa lại, có điều ý nhu hòa đó rất nhanh liền biến đi, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như người ngoài ngàn dặm:
- Cố tiểu thư là đệ tử chân truyền, Phương mỗ bất quá chỉ là đệ tử ngoại môn, đâu đáng giá để cho Cố tiểu thư vì ta mà thay đổi cái gì.
Nhìn thấy thần sắc đó của Phương Thần, nước mắt của Cố Vũ Tình rốt cuộc không khống chế nổi, từng giọt trân châu lăn xuống trên mặt, nàng khóc nói:
- Phương đại ca, huynh là đang trách muội sao? Thiên phú của huynh hơn Vũ Tình gấp mười gấp trăm lần. Nếu không phải vì muội, làm sao mà ngay cả đệ tử chân truyền huynh cũng tuyển không được?
- Kể từ sau khi được sư tôn tuyển chọn thành đệ tử chân truyền, muội không lúc nào mà không nhớ tới huynh, muội hỏi sư tôn, sư tôn nói huynh đã sớm rời khỏi Càn Môn rồi. Muội cầu xin sư tôn để cho muội đi tìm huynh, nhưng mà sư tôn bảo muội phải đột phá "Ngưng Nguyên Cảnh" thì mới có thể ra ngoài được...
- Ba năm nay, muội mỗi ngày mỗi đêm đều tu luyện, người khác đều cho rằng đệ tử chân truyền có vô số tài nguyên, có thể dễ dàng tấn cấp. Nhưng mà muội thì mỗi ngày đều vẫn luôn liều mạng, liều mạng tu luyện!
Cố Vũ Tình nắm chặt tay, thân thể căng ra, thống khổ nói:
- Bọn họ không biết, chỉ có muội biết, muội không quan tâm cái gì là địa vị cao cao tại thượng, cũng không muốn trở thành đệ tử xuất chúng nhất, muội cái gì cũng không muốn, hết thảy mọi thứ muội làm đều chỉ vì sớm ngày có thể tìm được huynh...
- Huynh biết không, Phương đại ca?
Tiếng khóc vang lên, âm thanh có chút nghẹn ngào khàn giọng, có thể tưởng tượng được nội tâm của người nói là thống khổ đến bực nào.
Thì ra là như vậy sao?
Phương Thần khẽ giật mình, vốn cứ tưởng nàng là người hám lợi, nhìn thấy mình đan điền bị hủy, tiền đồ mất sạch, cho nên quyết đoán cự tuyệt vứt bỏ hết thảy liên lạc cùng mình, thật không nghĩ tới hoàn toàn là do hiểu lầm.
So với ba năm khổ tu của mình, thì nha đầu kia chịu khổ tuyệt đối cũng không kém a!
Chứng kiến bả vai của Cố Vũ Tình run rẩy kịch liệt, trong lòng Phương Thần thoáng cái mềm nhũn ra, hắn than nhẹ một tiếng rồi bước tới phía trước:
- Là huynh không tốt, trách lầm muội.
Cố Vũ Tình hai tay che mặt, làm dáng không chịu tha thứ cho hắn.
Phương Thần không biết làm sao, lúng túng đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng, an ủi một chút.
Cố Vũ Tình ậm ừ vài tiếng, cố tình tiếp tục kiên trì trong chốc lát, muốn trừng phạt người thiếu niên mà thoáng cái lúc nào cũng có thể làm mình bật khóc này, có điều thân thể lại trái lương tâm dựa vào người hắn.
Thiếu nữ sắp trưởng thành, đối với chuyện tình nam nữ dù còn ngây thơ, nhưng mơ hồ cũng biết một chút, chưa bao giờ cùng con trai tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng có loại cảm giác toàn thân mềm yếu, nguyên lực tu luyện đã lâu dường như không chút tác dụng, thân hình cứ thế mà mềm xuống...
Trong lồng ngực đột nhiên có nhiều hơn một thân thể mềm mại co dãn kinh người, dù rằng tay cách một lớp áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái vật mềm mại trắng nõn ấy, thân thể Phương Thần cứng đờ ra, một ngọn lửa không tên dưới bụng bị thiêu đốt lên.
Hắn vội vàng ho khan một tiếng, kiềm chế xúc động lại, nhẹ nhàng đẩy Cố Vũ Tình ra:
- Sao rồi, không tức giận nữa hả?
- Hứ!
Cố Vũ Tình hắng giọng, bất kể là nghe như thế nào, thì cũng thấy giống thanh âm thiếu nữ làm nũng hơn là đang phẫn nộ.
Phương Thần trong lúc mơ hồ thấy lại hình ảnh cô bé được mình bảo vệ lúc mới gia nhập môn phái, theo thói quen đưa tay nhéo chóp mũi của nàng:
- Lần tới không được khóc nữa, khóc nữa mặt mũi đầy hoa là hết người yêu đó.
- Mặt huynh mới đầy hoa ấy.
Cố Vũ Tình bị hắn chọc cho "xì" cười, khuôn mặt vừa cười vừa khóc thực hết sức mê người. Tại một góc Phương Thần không chú ý tới, khuôn mặt nàng mang theo màu hồng hồng nhẹ giọng lầm bầm:
- Không ai muốn, thì muội liền lấy huynh.
Hồi sau, hai người sau khi trôi qua cảm giác vừa gặp lại thì mới sực tỉnh bên cạnh còn có mấy người, nhìn thấy ánh mắt của Phương Thần rơi vào người mình, thân thể thanh niên mặt vàng cứng đờ ra, cố gắng làm ra vẻ tươi cười, mặc dù so với khóc còn khó coi hơn:
- Phương huynh đệ, à không... Phương đại nhân, ngài người lớn không trách trẻ nhỏ chứ, trước kia có chỗ nào đắc tội thì xem như bọn tôi có mắt như mù, cầu xin ngài coi bọn này như cái rắm mà thải đi......
Tên này ngược lại hiểu rõ đạo lý gì là "co được dãn được", thấy Phương Thần rõ ràng cùng đệ tử chân truyền có quan hệ mật thiết, lập tức liền gió chiều nào theo chiều ấy.
Phương Thần nhịn không được mà cười:
- Ta có thải cũng thải không ra mấy mặt hàng như các ngươi, cút đi! Từ nay về sau đừng có đến làm phiền ta!
Thanh niên mặt vàng giống như được đại xá, cuống quít nói tạ ơn, sau đó mang theo mấy huynh đệ còn lại nhanh như chớp biến mất không thấy gì nữa.
- Phương đại ca, mấy tên này thật đáng ghét? Có muốn muội...
Phương Thần cười cười, ngăn nàng nói tiếp, hắn biết rõ với địa vị của Cố Vũ Tình ngày hôm nay, muốn dạy dỗ mấy tên đệ tử ngoại môn thì dễ như trở bàn tay, có điều niềm kiêu ngạo của hắn lại không cho phép phải nhờ vả tới người khác:
- Bất quá chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép mà thôi, ta có đủ khả năng ứng phó, không cần phải gây chiến làm gì.
- Vâng.
Cố Vũ Tình nhu thuận gật đầu:
- Lại nói tiếp mấy tên này cũng có công lao, nếu không phải muội trùng hợp nghe thấy bọn họ nói thầm về các loại "Tử Tinh", thì muội cũng không biết rằng trước đến giờ Phương đại ca vẫn luôn ở lại Càn Môn.
Biểu lộ của nàng có chút u oán, mặc dù ba năm nay mình khổ tu rất ít ra ngoài, nhưng mà Phương Thần ở lại Càn Môn, không có đạo lý nào lại không biết tin tức của mình cơ chứ. Thế mà hắn vẫn không hề liên lạc với mình chút nào cả, tình nguyện ở lại trong túp lều đơn sơ này......
Nhìn mái nhà tranh tùy ý xây dựng, ngay cả che mưa chống gió cũng đều có chút không đủ sức, Cố Vũ Tình cảm giác lòng mình vô cùng đau đớn, hắn đến tột cùng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ a!
Tử Tinh?
Phương Thần sững sờ, từ trong túi quần móc ra một viên tinh thạch màu đen tím, bên ngoài có vô số chỗ lồi lõm:
- Tình nhi, muội cần dùng Tử Tinh sao? Vậy cái này để cho muội đi.
- Không có đâu!
Cố Vũ Tình thoáng có chút nóng nảy, suýt chút nữa là nước mắt lưng tròng, đem Tử Tinh đẩy trả lại cho Phương Thần:
- Phương đại ca, trước muội không biết Tử Tinh này là của huynh. Cái này là do bọn họ dẫn muội tới để trao đổi, nếu sớm biết như thế, muội tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy.
- Thật là một cái túi nước mắt mà, muội tưởng Phương đại ca của muội là người nhỏ mọn như vậy sao?
Phương Thần nở nụ cười, thật lòng đem Tử Tinh nhét vào trong tay nàng.
- Mấy tên kia tới tìm huynh, nếu như khách khí mà trao đổi thì huynh cũng sẽ không giữ lại làm gì, Tử Tinh mặc dù trân quý, nhưng để vào tay huynh thì cùng lắm cũng chỉ để đổi lấy một ít "tinh thạch" mà thôi. À, mà muội bái đại trưởng lão làm môn hạ, hẳn là học được luyện khí thuật phải không?
Thấy Cố Vũ Tình gật đầu khẳng định, Phương Thần vui mừng nói:
- Đã như vậy, Tử Tinh này để trong tay muội mới có thể phát huy ra tác dụng, cầm lấy đi, coi như là quà gặp mặt lại mà huynh đưa cho muội đi.
Cố Vũ Tình do dự một chút, cuối cùng nhận lấy. Cẩn thận vuốt ve viên Tử Tinh, trong lòng nàng có chủ ý: Phương đại ca, muội nhất định sẽ trả lại cho huynh một kinh hỉ!
......
Tại phía xa xa, trong mắt mấy người vừa rời đi phảng phất như bị quái thú trong nhà tranh lấy mạng, thanh niên mặt vàng thở hồng hộc dừng bước lại nói:
- Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không? Phương Thần, hắn...... hắn làm sao lại có thể quen biết đệ tử chân truyền? Hơn nữa còn......
Chuyện kế tiếp hắn cũng không có nói, trên thực tế cho tới bây giờ hắn cũng còn có chút khó có thể tin tưởng được những gì mình vừa thấy. Phương Thần rõ ràng đối với đệ tử chân truyền vô cùng hờ hững, ngữ khí lãnh đạm trào phúng, mà đệ tử chân truyền lại hoàn toàn không có một tia kiêu căng, ngược lại khóc lóc giải thích mọi việc với hắn......
Trời ạ, chẳng lẽ tên Phương Thần này bị thiên lôi đánh trúng sao, đây chính là đệ tử chân truyền có địa vị cực cao trong môn phái a, hơn nữa còn là Cố Vũ Tình có được vinh dự "Thiên Chi Kiều Nữ" , được trưởng môn trưởng lão sủng ái a!
Từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ đệ tử nào khiến cho Cố Vũ Tình dùng sắc thái ủy khuất đó mà giải thích cùng xin lỗi?
- Tiểu bạch kiểm có thể đạt đến trình độ này, chết cũng không tiếc a!
Thanh niên mặt vàng tức giận, trong lòng nguyền rủa cho rằng Phương Thần là "Tiểu Bạch Kiểm"
- Ta biết hắn là ai rồi!
Đột nhiên, một tên đệ tử lớn tiếng nói.
- Là ai? Sao lại khiến cho ngươi kích động như vậy?
Thanh niên mặt vàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Người thanh niên này bởi vì hưng phấn mà mà đỏ bừng cả khuôn mặt, hồn nhiên chưa phát giác ra ánh mắt muốn giết người của lão đại nhà mình:
- Các ngươi còn nhớ cái tin đồn hồi ba năm trước không?
- Cái tin đồn chó má nào? Đừng có nói là chuyện "Thiên Cấp Nguyên Khí" xuất thổ với ta đó?
Mặc dù thấy đồng bạn của mình không đếm xỉa tới, người thanh niên này vẫn tiếp tục mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Còn nhớ chuyện ở đại hội thu nhận đệ tử của Càn Môn không, lúc đó trước khi tham gia chọn lựa, bởi vì người đến thực sự quá nhiều, cho nên môn phái trong lúc nhất thời xử lý không xong, vì vậy an bài cho bọn họ ở lại trước.
- Ta nhớ ra rồi, lần đó phòng của đệ tử ngoại môn cũng bị chiếm dụng không ít.
Một thanh niên khác phụ họa nói:
- Nhớ lúc ấy hình như còn có thiếu tộc trưởng của "Hắc Tộc", đối thủ một mất một còn của Càn Môn chúng ta tự mình đến tìm hiểu.
- Hừ, tới chơi cái gì chứ? Bất quá chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Càn Môn mà thôi!
Thanh niên mặt vàng hừ lạnh một tiếng nặng nề:
- Nghe nói thiếu tộc trưởng Hắc Tộc Khúc Thiếu Viêm năm đó mười bảy tuổi, tu vi đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh nhất giai, phóng nhãn khắp lãnh thổ phía nam cũng nằm trong hàng ngũ nhân tài kiệt xuất. Trưởng lão bọn họ trên danh nghĩa là tới bái phỏng, nhưng trên thức tế cũng là vì vị thiếu tộc trưởng này mà tới lập uy!
Hắn toát ra một vẻ nghi hoặc:
- Thế nhưng không biết là vì cái gì, không thấy sóng gió gì khởi lên, mà bọn họ lại tự dưng vô thanh vô tức rời khỏi.
- Đâu ra không có sóng gió!
Người đệ tử nói chuyện trước đó thần thần bí bí kề sát lại nói:
- Nghe nói, thiếu tộc trưởng của bọn họ bị thất bại! Hơn nữa còn là bị đánh bại không chút nể mặt gì!
- Bị thua sao?
Thanh niên mặt vàng tò mò hỏi:
- Cuối cùng là do vị đại nhân nào ra tay? Chân truyền? Nội môn? Không đúng, thiếu tộc trưởng Hắc Tộc mới mười bảy tuổi mà đã là Ngưng Nguyên Cảnh nhất giai, đồng lứa tuổi rất ít có khả năng có đối thủ! Đệ tử nội môn mặc dù có người tu vi vượt qua hắn, nhưng phần lớn tuổi đều đã hơn hai mươi, ai lại có thể vứt mặt mũi tỷ thí cùng hắn.
- Không phải là nội môn.
Người đệ tử này cố ý mang theo khẩu vị trêu chọc.
- Chẳng lẽ là chân truyền?
- Cũng không phải!
Hắn dừng lại một chút, đem lực chú ý của bốn người đặt lên người mình, người đệ tử này hít một hơi thật dài và sâu, trên mặt hiện ra nụ cười khổ:
- Người nọ ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không phải, chỉ là người từ nơi khác chạy tới tiếp nhận lựa chọn nhập môn thôi.
- Cái gì?
Bốn người kia hoàn toàn lâm vào khiếp sợ, bọn họ biết rõ tu vi của những người tham gia lựa chọn đều khó có khả năng vượt qua cảnh giới Ngưng Nguyên, đây chẳng phải là nói kẻ đánh bại thiếu tộc trưởng Hắc Tộc chỉ có tu vi Lực Võ Cảnh thôi sao?
Tu vi đến Ngưng Nguyên Cảnh có thể tu luyện ra nguyên lực, tiến tới mà thi triển ra nguyên tố võ kỹ. Nếu như muốn dùng tu vi Lực Võ Cảnh vượt biên chiến thắng, cơ hồ là chuyện không thể nào!
Vậy mà chuyện hoang đường như thế tại ba năm trước đây lại phát sinh ư?
- Cái này còn chưa tính là gì! Căn cứ theo tin tức đáng tin cậy thì, người nọ năm đó cao nhất chỉ có mười ba tuổi mà thôi!
Mười ba tuổi, Lực Võ Cảnh, đánh bại Ngưng Nguyên nhất giai ư... Quái vật sao?
Thanh niên mặt vàng nuốt nước miếng ực một cái, hoảng sợ quay nhìn về mái nhà tranh phía sau lưng, chẳng lẽ là......
- Nghe nói năm đó Khúc Thiếu Viêm không biết bị mắc chứng gì, đi ngang qua khu vực của đệ tử ngoại môn thấy được Cố đại nhân, nổi lên tà niệm. Mà năm đó Cố đại nhân lúc ấy cũng không phải là đệ tử chân truyền, căn bản không có lực chống lại! Vì trở ngại thân phận của Khúc Thiếu Viêm, nên cũng không có đệ tử nào dám can đảm nhúng tay vào......
Tuy rằng hắn vẫn còn chưa nói xong, nhưng mà bốn người thanh niên mặt vàng đã hiểu được chuyện xảy ra tiếp theo, nhất tề toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ: khó trách Cố Vũ Tình lại có thái độ như thế, anh hùng cứu mỹ nhân a, tên này thật tốt số, ra tay một cái là cứu ngay một đệ tử chân truyền tương lai!
Bọn họ có thể tưởng tượng, dưới tình cảnh vạn chúng vắng lặng, một vị thiếu niên ngông nghênh đứng ra, phong thái trong nháy mắt đó là kinh diễm tuyệt thế đến dường nào!
Khó trách ba năm không gặp, mà Cố Vũ Tình vẫn không thể nào quên được......
Giờ phút này bọn họ thật lòng cũng có chút ganh tỵ nào cả, mà chỉ tràn ngập lòng hâm mộ, bởi vì bọn họ biết, nếu đổi lại là mình chỉ sợ cho dù có đủ thực lực cũng tuyệt không dám ra tay với thiếu tộc trưởng Hắc Tộc.
- Không đúng!
Đột nhiên có người nghi ngờ:
- Phương Thần nếu như thực sự có quá khứ huy hoàng như vậy, tại sao lại luân lạc tới đệ tử ngoại môn? Lấy thiên phú của hắn cho dù được tuyển làm đệ tử chân truyền thì cũng không thành vấn đề gì a!
Nếu như lời đồn đãi là thật mà nói, vậy thì theo như lời của Cố Vũ Tình, thiên phú của Phương Thần phải hơn nàng gấp mười lần, đây tuyệt đối không phải là một câu nói khách sáo bình thường đâu!
Phải biết rằng, có thể đạt được Ngưng Nguyên Cảnh trước mười tám tuổi, ở lãnh thổ phía nam tuyệt đối được coi là "thiên tài". Thế nhưng Phương Thần ngay lúc hắn gần mười ba tuổi, đã có thể đánh bại được Ngưng Nguyên Cảnh rồi!
Bực tư chất này, quả thực có thể dùng từ "yêu nghiệt" để hình dung!
- Ài, cái này có trách cũng chỉ trách mạng hắn không tốt. Sau khi cùng Khúc Thiếu Viêm đại chiến một phen, trước đuổi đến cũng không phải là trưởng bối Càn Môn chúng ta, mà là trưởng lão Hắc Tộc! Trưởng lão Hắc Tộc nhìn thấy Khúc Thiếu Viêm trọng thương, trong cơn giận dữ một chiêu liền phá nát đan điền Phương Thần! Nếu như không phải chưởng môn kịp thời chạy đến, mạng của Phương Thần e rằng cũng khó mà bảo vệ.
- Hèn hạ!
- Ỷ lớn hiếp nhỏ!
- Vô sỉ!
Có thể trở thành trưởng lão, tối thiểu đều có tu vi "Huyễn Linh Cảnh", khoảng cách tồn tại giữa Lực Võ Cảnh cùng Huyễn Linh Cảnh cực lớn, không phải chỉ dựa vào thiên phú chiến đấu là có khả năng đền bù.
Tùy rằng mặc dù cùng Phương Thần có chút xô xát, nhưng mà nghe chuyện này xong, mấy tên đệ tử này cũng thấy oán giận không thôi.
- Chẳng lẽ Càn Môn của chúng ta cứ để như thế? Đệ tử như Phương Thần, nếu như bồi dưỡng trưởng thành, rất có thể sẽ trở thành trụ cột lớn của môn phái a!
- Hắc! Phẫn nộ thì có thể làm như thế nào chứ? Đan điền bị phá tức là thành phế nhân, chẳng lẽ môn phái lại còn vì một tên phế nhân mà cùng Hắc Tộc triệt để vạch mặt ư?
Tên đệ tử kia cười lạnh nói:
- Bất quá ta nghe nói, sau đó Càn Môn ngược lại lại chiếm được vài món Nguyên Khí do Hắc Tộc bồi thường!
Dùng Nguyên Khí đền bù tổn thất?
Nghe thấy lời này, mấy tên đệ tử bất bình tức giận cũng bình tĩnh lại, lý trí nói cho bọn hắn biết, môn phái làm như vậy không có gì là đáng trách, chỉ là trong nội tâm cảm giác không thoải mái cho lắm.
Một tông phái không thể bảo vệ được môn hạ. Cho dù thực lực có lớn mạnh cách mấy đi nữa, thì cũng không cách nào ngưng tụ được lực hướng tâm chính thức a......
Thanh niên mặt vàng tâm tư kín đáo, nghe xong tin đồn này, trong lòng không khỏi nổi lên một nghi vấn: Đan điền bị phế, theo lý mà nói tuyệt không có khả năng tu luyện nữa. Một thân tu vi cũng theo đó mà xói mòn, vậy Phương Thần làm cách nào mà trở thành Lực Võ tứ giai đây?
Suy nghĩ một hồi, hắn cũng nghĩ không ra được gì.
Có điều bất kể là như thế nào, nếu như hắn có tư chất yêu nghiệt như vậy, mà lại còn đứng lên lại được một lần nữa, mình tuyệt đối đắc tội không nổi!
Thanh niên mặt vàng đột nhiên ngẩng đầu, trịnh trọng dừng lại ở bốn người huynh đệ, dặn dò từng chữ:
- Những lời này chỉ huynh đệ mình nói với nhau, đừng lắm miệng nhiều chuyện truyền ra ngoài. Từ nay về sau chúng ta chỉ cần nhớ kỹ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể trêu chọc Phương Thần nữa!