Chương 2.
Lại nói về một trấn nọ, có một tên phú hộ tên là Lý Bí nổi tiếng giàu có. Mà giàu thì trắng trẻo, đẹp trai, có nhiều tiền cua gái, nên có nhiều gái theo. Mà hễ có nhiều tiền thì sẽ có nhiều cách chiếm đoạt tình yêu..... Ý là vốn thời xưa đâu có giống thời nay mà đi khâu đi vá bao nhiêu lần cũng được. Còn mèo thì đâu có chê mỡ bao giờ nên hắn cứ tán rồi bỏ, hại đời vô số thiếu nữ. Khiến họ phải nhảy sông nhảy lầu không biết bao nhiêu mà kể...
Vì hắn làm khổ không biết bao nhiêu gái như vậy nên oán hận chất chồng, làm hắn tội lỗi ngập đầu.... Ngập đầu tức lút đầu hắn luôn, chỉ còn hai tay đưa lên chới với. Chợt một cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc kéo hắn lên. Đó là Thạch Tử, vì đi ngang thấy hắn nên ra tay giúp.
Trên đường đưa Lý Bí về, cả hai trò chuyện và hắn ngỏ ý sẽ tìm giúp Thạch Tử một người vợ:
- Ơn nghĩa của Thạch huynh đối với Lý mỗ đây thật to lớn vô cùng, to hơn cả bồ lúa mùa gặt. Tiểu đệ nhất định tìm cho Thạch huynh một người vợ bảo đảm vừa ý, điện nước đầy đủ, không một vết trầy xước. Ở trấn này thì từ Ka-ve đến Call-girl, từ hàng VIP cho đến hàng bở, có ai là tiểu đệ không quen không biết.
Thạch Tử vốn dĩ kẻ ở quê nào hiểu gì, chỉ nghe thấy có gái là mừng rơn. Còn Lý Bí hắn lại có ý khác. Vốn nhà hắn là một toà Villa 10 tầng, hắn tìm mãi chẳng ra Osin lau dọn...
Mẹ Lý Bí thấy Thạch Tử tuy đen đúa nhưng hiền lành, không như con trai mình thì tỏ ra thương mến, liền cho Thạch Tử và Lý Bí kết nghĩa anh em. Vì vốn Thạch Tử đen đúa nhưng nhỏ tuổi hơn nên vẫn phải gọi Lý Bí là anh.
Thế là từ đó, hàng ngày Thạch Tử quán xuyến từ lau dọn nhà và chăm sóc vườn tược, còn Lý Bí giả bộ lấy cớ đi tìm vợ cho Thạch Tử để đi la cà khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh. Trước khi đi, Thạch Tử có hỏi:
- Lỡ như anh đang tìm vợ cho em mà thấy đứa nào vừa ý quá giữ làm của riêng thì sao?
Lý Bí tức giận nói:
- Tao xưa nay qua tay biết bao nhiêu đứa, chả lẽ đi giành một đứa với mày
Thạch Tử vốn kẻ dốt nát, nghĩ sao nói vậy, nên nói:
- Vậy lỡ như anh thấy gái đẹp rồi cầm lòng không đặng, chả chịu nhường cho em?
Lý Bí hừ hừ:
- Thề có lão Trời già tay chân nghễng ngãng, tao mà làm vậy thì Thiên Lôi giáng mày.
Nói xong Lý Bí phất áo bỏ đi. Thế là Thạch Tử ở lại chăm sóc cây và lau dọn nhà cho Lý Bí nên dần dần lột lớp da đen, trở nên khôi ngô tuấn tú. Gái trong vùng đua nhau kéo đến nườm nượp và Thạch Tử trở thành hot-boy cho các trai trong trấn mơ ước....
Rất lâu sau, Lý Bí hết tiền trở về. Vốn ngày xưa, gái trong trấn ai cũng thích hắn, mà nay không ai thèm đếm xỉa gì đến. Cũng phải, vì hắn làm nhiều tội lỗi ngập đầu nên giờ body chỉ còn da bọc xương, nhìn chỉ to hơn cọng chỉ một tý, còn Thạch Tử da thịt sáu múi đương nhiên được yêu thích hơn. Càng ở nhà, hắn càng tức, nên hắn đi bar để giải sầu.
Đang khui chai Sâm-panh hơn một triệu, nhìn rắn lượn chưa đã mắt thì cả bọn đó đã ùa ra tiếp khách quý hết. Hoá ra tên khách quý kia nghe đâu đã thấy Xà Vương mà không chết, nên ai cũng nể trọng hắn. Nhìn thấy khối gái bu quanh tên kia, họ Lý bỗng nổi hào khí, xắn tay áo xách ngay con dao quắm đi tìm Xà Vương với ý nghĩ, rồi đây cả bọn gái sẽ ùa vào lòng hắn. Người ta khi chưa biết đời thì đương nhiên hào khí rất lớn... .
Trở về quá khứ, có một con trăn tinh tu luyện trên núi, vốn phép thuật nó cũng tầm thường thôi. Một hôm có một sĩ tử đi thi, ngang qua hang của nó chợt kêu lên "thật là chằn ăn trăn quấn". Con trăn tinh nghe gọi đến tên, nó liền bò theo sau người sĩ tử một quãng dài. Người sĩ tử đang ôn thi mấy định lý Phi Êu-clid, kinh tế vĩ mô, học thuyết Mác và lập trình các lớp C, C+. Sĩ tử thốt lên: "Ai mà nuốt được những thứ này thì quả là thiên hạ vô địch". Nói xong sĩ tử ói ra ba ngụm máu tươi, hồn vương chín suối....
Con trăn tinh nghĩ đây chắc là bí kíp thượng thừa, liền nuốt hết sách vở đó rồi đi luyện công, quả nhiên tăng tiến vượt bậc: Đầu của nó mọc lông ra, xoè mang ra như hai lỗ tai, đuôi có tua như đuôi rồng, mình óng ánh lên. Nó cười ha hả: "Chỉ cần ta nuốt được 100 người thì ta quánh hay hơn phim Hồng Kông luôn".
Haiz, tội nghiệp con trăn, dù nó đã hoá chằn và tài giỏi thì vẫn chỉ là kẻ rừng rú chưa phân biệt được Sắc hiệp, Tiên hiệp với Kiếm hiệp...
Và thế là nó bắt đầu ăn thịt người. Quan quân mấy lần vây bắt, nhưng nó đã luyện thành mình đồng da sắt chẳng mảy may thương tổn, mà còn ăn được vài chục người. Vì vậy quan phủ đành lập miếu thờ trên đỉnh núi ấy, tôn nó là Xà Vương rồi dặn mọi người tránh xa nơi đó.
Khoảng 20 năm về trước, vì việc của tên Đại ma đầu quấy rối điện Linh Tiêu, vua Thuỷ Tề đã nghe lời Ngọc Hoàng cho con gái mình đi làm kế mỹ nhân tìm bắt quái vật. Nàng công chúa này có lẽ là một trong Ngũ long, đã ngủ với trăn tinh, lúc này đã hoá Chằn, để xem thử có phải là tên ma đầu kia không. Nhưng vì vốn tính tiểu thư không biết hầu hạ, chỉ nằm trơ ra hưởng thụ, nên con Chằn bực quá nuốt luôn vô bụng, chẳng kịp dùng bảo bối. Vì còn nhiệm vụ chưa hoàn thành nên linh hồn Công chúa Thuỷ Tề phải đi đầu thai.
Cũng từ đó, Công chúa Long Cung mang tiếng là háo trai, mang tiếng đến cả anh chị em và cả cha mình. Thật là một nỗi oan khó giải./.