Lâm Hiên ra tay rộng rãi, Man Ngưu tự nhiên càng thêm tận tâm, lời còn chưa dứt thì chân đã hướng về phía trung tâm thành thị bước tới.
Không cần vội
Lâm Hiên đem hắn gọi lại, sau đó vẫy tay kêu một cỗ thú xa.
Vì biểu thị sự tôn trọng đối với Phó gia, trong Bạch Phù thành tuy rằng không có cấm không cấm chế, nhưng ma tộc ngoại lai cũng ít khi ngự khí phi hành, vì thế mà trong thành sinh ra không ít thú xa để phục vụ cho việc đi lại.
Loại thú xa này do một loại ma thú hình dáng như con nhện để kéo, bên trong xe phạm vi rộng lớn, đồng thời dung nạp vài người cũng không thành vấn đề, Man Ngưu tự nhiên không dám ngồi cùng Lâm Hiên, mà đứng ở bên cạnh khoanh tay cung kính.
Rất nhanh liền tới nơi, chỉ tốn khoảng nửa chén trà công phu, cỗ thú xa đó liền dừng lại, trước mắt xuất hiện từng gian nhà. Lâm Hiên quét mắt qua, sắc mặt có chút khó coi, cái này không khỏi qua đơn sơ đi
Tuy rằng toàn bộ Bạch Phù thành cũng đều hoang sơ tiêu điều, nhưng theo lý mà nói, dịch quán chiêu đãi tu sĩ ngoại lai,cũng phải tu sửa chút ít chứ. Phó gia này đến tột cùng liệu có hiểu hay không đạo đãi khách?
Lâm Hiên trong lòng lẩm bẩm nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thần sắc như thường.
Nguyên bổn còn có chút hoài nghi là tới sai chỗ, bất quá ánh mắt quét qua, nhìn thấy rất nhiều ma tộc ra ra vào vào, Lâm Hiên liền đem phiền não quét sạch đi, tồi tàn thì tồi tàn, với lại bản thân cũng không định ở nơi này tu luyện, chỉ là tạm trú một năm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Hiên liền bình tâm tĩnh khí, tay áo vất lên liền xuất ra mấy khối ma thạch, đem Man Ngưu và thú xa đó đuổi đi.
Sau đó ánh mắt Lâm Hiên đảo qua kiến trúc phía trước, cũng có thể xem như là to lớn nhất.
Nửa thời thần sau, Lâm Hiên từ bên trong đi ra, trong tay nhiều thêm một cái hắc sắc cốt bài, trên đó còn khắc một dãy chữ số, một trăm hai mươi ba, không cần nói, đây chính là gian nhà mà Lâm Hiên thuê ở.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không tìm tòi từng gian một mà đem thần thức thả ra, rất nhanh liền có thu hoạch, liền cất bước đi về phía bên trái.
Sau một tuần trà công phu, Lâm Hiên đi tới trước mặt một gian nhà đá.
Nhà đá này là dùng một loại đá xanh dày và nặng xây nên, Lâm Hiên không chút lạ lẫm, năm đó khi hắn vừa bước lên con đường tu tiên, ở Phiêu Vân cốc làm một tên thấp giai đệ tử chỗ cư ngụ chính là một gian nhà đá như thế này. Không ngờ đến vật đổi sao dời, ngàn năm sau qua đi, bản thân tại Cổ Ma giới lại trải sự việc tương tự.
Lâm Hiên lắc đầu. Thôi cũng không cần nghĩ nhiều, tay trái cầm lấy cốt bài. Nhẹ nhàng vung lên, thanh âm ầm ầm truyền vào lỗ tai. Chỉ thấy hắc quang chớp động, cánh cửa gian nhà đá liền ầm âm mở ra.
Trước mắt sáng lên, một gian phòng cỡ hơn hai mươi trượng đập vào tầm mắt, diện tích cũng coi như rộng rãi, bất quá đơn sơ dị thường, chỉ có một bàn một ghế, còn có mấy cái bồ đoàn để cho tu sĩ đả tọa.
Lâm Hiên cất bước vào trong, chỗ ở đơn sơ như thế cũng không có gì cần dọn dẹp. Lâm Hiên tùy ý lấy ra một bộ trận pháp, bố trí ở xung quanh. Không có quá nhiều tác dụng nhưng cũng có hiệu quả cảnh giới, thế cũng đủ rồi.
Sau đó Lâm Hiên kéo một cái bồ đoàn tới, bắt đầu đả tọa. Đương nhiên không phải tu luyện pháp thuật thần thông gì, ở một chỗ lạ lẫm như thế làm như vậy thì quá mạo hiểm. Chỉ đơn giản là điều chỉnh một chút khí tức chầm chậm vận chuyển pháp lực trong thể nội.
Địa phương này tuy không thích hợp tu luyện, nhưng đạo lý không thể vô cớ lãng phí thời gian. Loại đả tỏa trình độ này cũng có thể gia tăng chút it pháp lực.
Thời gian liền như thế bất tri bất giác trôi qua, chớp mắt đã tới ngày mười lăm. Theo tên Man Ngưu đó nói, mỗi tháng vào ngày một và ngày mười lăm, Phó gia sẽ tổ chức phiên chợ trao đổi cỡ nhỏ.
Tuy rằng tham gia đa số đều là thấp giai đệ tử, nhưng bản thân cũng đang rãnh rỗi đi xem một chút không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa có thể khảo sát một chút thực lực chế phù của Phó gia rốt cuộc ra sao. Tuy rằng Thiên Quỷ thượng nhân tuyệt không dám lừa gạt mình, bất quá Lâm Hiên càng tin tưởng hơn những gì mà chính mắt mình thấy.
Trong lòng nghĩ như thế, Lâm Hiên liền đi ra khỏi nơi cư ngụ. Mấy ngày nay tuy rằng hắn toàn đả tọa không ra ngoài, nhưng thám thính tin tức về tổ chức phù triện giao dịch hội tuyệt không có chút khó khăn nào.
Chính xác mà nói, căn bản không cần thám thính cái gì. Bởi vì rất nhiều ma tộc ngoại lai sẽ không bỏ lỡ ngày hôm nay. Cổ ma trên đường rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều, chỉ cần đi theo bọn hắn là được.
Nửa thời thần sau, Lâm Hiên đi tới trên một mảnh đất trống. Chỗ này nhìn thấy có chút trống trải, tàn phá, hoang vu nhưng trong mắt Lâm Hiên, có thể cảm giác được một chút pháp lực ba động.
Lâm Hiên trong lòng khẽ động, quay đầu lại. Chỉ thấy một tên ma tộc bên cạnh đưa tay vào thân thể, sau đó lấy một vật giống như thiệp mời, nhẹ nhàng quơ lên liền hóa thành một đoàn hắc sắc hỏa quang nhập vào hư không, không còn tung tích. Sau đó một con đường nhỏ quanh co xuất hiện trong tầm mắt.
Bạch Phù thành ngoại trừ người của Phó gia cư ngụ, còn có không ít phàm nhân phổ thông. Chướng nhãn pháp này cũng vì phòng ngừa bọn hắn xâm nhập mà thiết kế. Nhưng rơi vào mắt dạng cao thủ như Lâm Hiên, tự nhiên chỉ là trò cười mà thôi. Lâm Hiên cơ thể chợt lóe liền xuất hiện ở trên con đường nhỏ đó.
Một khắc sau liền đi tới điểm cuối của con đường, từng trận hương thơm thấm vào tâm can, một cái sơn cốc tràn ngập kỳ hoa dị thảo xuất hiện trong tầm mắt.
Diện tích thập phần rộng rãi, rộng hơn trăm mẫu. Ma tộc bên trong tuy chưa nhiều đến nổi phải nhích từng bước một nhưng đâu đâu cũng có, tiếng rao bán vang lên khắp lên, cũng có không ít tiếng cò kè mặc cả truyền vào lỗ tai.
Lâm Hiên chợt cười, nơi đây không có một gian hàng cố định nào, toàn bộ tu sĩ đều tùy ý bầy hàng bán la liệt. Điều này khiến hắn nhớ tới bản thân lúc vừa sơ nhập vào tu tiên giới, lần đầu tiên tham gia phường thị giao dịch cũng là như thế.
Thoáng cái đã qua hơn ngàn năm tuế nguyệt, trong lòng Lâm Hiên dâng lên một tia hoài niệm, bất quá đây không phải là lúc để cảm khái, Lâm Hiên cất bước hướng về phía sơn cốc.
Phù lục, phù lục tốt nhất a, công kích, phòng ngự đều có, hàng tốt mà giá lại rẻ, mua nhiều còn có thể giảm giá hai mươi phần trăm a.
Ghé xem chút đi, nếu bỏ lỡ thì tiếc nuối lắm a.
Thượng phẩm phù lục bán phá giá đây, toàn bộ đều bán lỗ vốn đây..
Thanh âm rao bán truyền vào lỗ tai, nghe tới Lâm Hiên nghẹn giọng trân trối, cũng may những cổ ma rao bán um sùm như vậy cũng không nhiều, đại bộ phận Phó gia đệ tử đều thành thành thật thật bày hàng đứng bán. Quả nhiên cũng là một số thấp giai đệ tử, đa số đều là Ngưng Đan và Trúc Cơ kỳ, tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi. Lâm Hiên thậm chí còn nhìn thấy vài tên gia hỏa Linh Động kỳ.
Loại thực lực này, chế phù thuật cứ suy nghĩ là biết, cho dù là cao minh nhưng cũng không cao tới đâu nổi, các quầy hàng như vậy có thể dùng quăng lưới bắt một mẻ để hình dung.
Phó gia tuy là cổ ma nhưng từ dung mạo mà nói cùng nhân loại tu sĩ cũng không có gì khác biệt. Xem ra còn có chút thuận mắt, ngược lại đám cổ ma ngoại lai lại đủ mọi hình dạng.
Tình hình đại khái của toàn bộ sơn cốc, với thần thức cường đại của Lâm Hiên, tự nhiên có thể có đảo qua hết, liền có thể đánh giá một chút.
Sau đó Lâm Hiên với vẻ mặt thanh thản nhàn nhã đi dạo trong sơn cốc.