Hoàng hôn ngày hôm sau, Nam Nhạn theo lệ tới vấn an Dịch Hoài Thu, vừa tiến vào phòng thiền liền cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng. Lệ Bát Phong hai mắt nhắm nghiền đi đi lại lại trong phòng, trên người mặc một bộ đồ đen, đống xích sắt vẫn quấn trên người, sau lưng lại cài thêm một thanh đại đao, cứ mỗi lần ngừng bước là đao xích va chạm leng keng, thanh thế kinh người. Dịch Hoài Thu cùng Quý Loan thì ngồi im không nói một lời, diện mục ngưng trọng nhìn chằm chằm lá cờ đen trước mặt.
Nam Nhạn nhìn lá cờ ấy cũng chỉ to cỡ bàn tay, không biết làm từ chất liệu gì, sắc đen như mực, ẩn ẩn ước ước toát ra một cỗ khí tức bức nhân. Nam Nhạn tiến lại quan sát kỹ, thấy trên mặt cờ được thêu đồ án long hổ tương đấu bằng chỉ tím, không khỏi thốt lên:
- Thứ đồ này thực kỳ quái, ở đâu ra vậy?
Quý Loan cười khổ:
- Trưa nay rút nó ra từ tảng đá ngoài bảo. Cũng không rõ là kẻ nào có nội lực thâm hậu đáng sợ như vậy, đem cán cờ cắm sâu vào tảng đá.
Nam Nhạn biết tảng đá ấy chính là tảng đá có khắc tám chữ "Núi nhiều hổ báo, cẩu Kim chớ vào", hắn cầm cây cờ lên, sờ sờ lên lá cờ làm bằng mao nhung, lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi chưa từng có, run giọng nói:
- Dịch bá bá, cây cờ này có ý gì, vì sao có kẻ cắm nó ở trước bảo?
Dịch Hoài Thu nhíu mày, trầm giọng:
- Cây cờ này là tín vật của Long Tương Lâu nước Kim.
- Long Tương Lâu?
Nam Nhạn tuy là lần đầu nghe tới cái tên này, nhưng cảm giác lo sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt, run giọng hỏi:
- Đó là nơi nào?
Dịch Hoài Thu phiền muộn đáp:
- Tuy ngươi không luyện võ, nhưng cũng nên biết một chút chuyện trong giang hồ.
Nói tới đó lão thở dài một hơi quay sang Quý Loan:
- Lão nhị, ngươi nói cho hắn nghe đi...
Quý Loan hắng giọng rồi nói:
- Võ lâm thiên hạ hiện nay đứng đầu là Tứ Hùng Bát Tu. Phong Vân Bát Tu bao gồm tám người Thiền Thánh Dị Tuyệt, Kiếm Cuồng Đao Bá, Kỳ Tiên Trà Ẩn, Y Vương Vu Ma. Tứ Hùng bao gồm bốn thế lực mạnh nhất là Long Tương Lâu nước Kim, Hùng Sư Đường ở Kiến Khang, Minh Giáo ở Đại Vân đảo hồ Động Đình và Cách Thiên Xã bên hồ Tây Tử. Trong đó Hùng Sư Đường mấy chục năm trở lại đây là thế lược kháng Kim kiên cường nhất, Cuồng Kiếm Trác Tàng Phong năm ấy cũng là được La đường chủ của Hùng Sư Đường trợ giúp rất nhiều mới lập nên được Tứ Hải Quy Tâm Minh. Sau khi Trác minh chủ... mai danh ẩn tích, La đường chủ tuổi đã gần bảy mươi lại tiếp tục dương cờ khởi nghĩa kháng Kim. La đường chủ đại danh là La Tuyết Đình, được xưng là Sư Đường Tuyết Lãnh.
- Cách Thiên Xã hồ Tây Tử thì lại là vây cánh của gian tặc Tần Cối, đào tạo ra vô số Cách Thiên Thiết Vệ chuyên giúp Tần Cối diệt trừ các thế lực đối địch. Tổng quản của đám Cách Thiên Thiết Vệ là Triệu Tường Hạc, võ công tuyệt cao, được xưng Giang Nam Đệ Nhất Thủ. Vì trong tên hắn có chữ Hạc, võ công liền đặt tên là Khống Hạc Thủ, mọi người gọi là Ngô Sơn Hạc Minh.
Quý Loan nói rất nhanh, giọng nói có vẻ gấp gáp, tựa như có chuyện gì đó cấp bách.
- Nói tới Minh Giáo không khỏi khiến người ta thở dài. Ban đầu Minh Giáo hành sự quỷ dị, vốn không đồng đạo với võ lâm trung nguyên, chỉ tới khi Trác Tàng Phong hoành không xuất thế mới hóa giải được khúc mắc hai bên. Nhưng từ khi Trác Tàng Phong không còn, Lâm Dật Yên tự phụ thần công vô địch, đường ta ta đi, Minh Giáo lại quay trở về như trước kia. Giang hồ gọi hắn là Động Đình Yên Hoành, thực ra là chửi hắn độc chiếm Động Đình hồ khiến nơi ấy chướng khí mù mịt.
Nam Nhạn nghe y thao thao bất tuyệt, lòng không khỏi kinh ngạc: " Thường ngày Dịch bá bá với Quý nhị bá cũng thường kể cho ta nghe một số chuyện trên giang hồ, nhưng đều là kể tóm tắt qua loa, hôm nay lại kể nhiều như vậy là có ý gì đây?". Đôi mắt chớp động nói:
- Nói như vậy, Minh Giáo, Các Thiên Xã và Hùng Sư Đường ba đại thế lực đều ở Giang Nam, hẳn là không thể tránh khỏi những màn minh tranh ám đấu rồi. Ừm, Động Đình Yên Hoành, Sư Đường Tuyết Lãnh, Ngô Sơn Hạc Minh, danh hiệu nghe thực hay, vậy Long Tương Lâu thì sao?
- Trong tứ hùng thì thanh thế của Long Tương Lâu là lớn nhất. Chủ nhân của Long Tương Lâu Hoàn Nhan Hanh chỉ tự nhận là Long Tương Lâu Chủ, nhưng mọi người vẫn xưng y là Thương Hải Long Đằng.
Quý Loan nhắc tới bốn chữ Thương Hải Long Đằng liền cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Hoàn Nhan Hanh vốn là con trai của Đô Nguyên Soái quyền cao chức trọng nước Đại Kim Hoàn Nhan Tông Bật, hiện cũng là Nhuế vương gia của Đại Kim. Nghe nói y thông tuệ tuyệt đỉnh, văn thao võ lược không thua kém bất kỳ ai. Nghe kể hồi ấy ở Giang Nam có kẻ nịnh nọt tôn Triệu Tường Hạc của Cách Thiên Xã là thiên hạ đệ nhất nhân, Triệu Tường Hạc lập tức từ chối không dám nhận, nói Nhuế vương vẫn còn đó, hắn cùng lắm chỉ là Giang Nam đệ nhất. Hắc hắc, Triệu Tường Hạc nói như vậy, một là muốn theo ý chủ hẳn Tần Cối tâng bốc người Kim, hai là Hoàn Nhan Lượng người này thực sự có chỗ hơn người... Vết thương của Dịch bá bá ngươi cũng là do Hoàn Nhan Lượng gây ra đó!
Nam Nhạn cả kinh hỏi:
- Dịch bá bá, ngươi đã từng giao thủ với Hoàn Nhan Lượng?
Dịch Hoài Thu khụ khụ hai tiếng, cười khổ:
- Nào dám gọi là giao thủ... khụ khụ... Nói ra cũng thực xấu hổ, ta lúc ấy chỉ là bị hắn tiện tay đả thương mà thôi.
Nam Nhạn nghe vậy giật mình. Thương thế Dịch Hoài Thu trước giờ ít ai biết rõ, ngay cả Lệ Bát Phong lúc này cũng đã dừng bước lắng nghe.
- Lúc ấy là năm Thiệu Hưng thứ hai, tính ra cũng hơn chục năm rồi.
Dịch Hoài Thu nhắc lại chuyện cũ mục quang trở nên xa thẳm.
- Lúc ấy người Kim lập tên hoàng đế bù nhìn Lưu Dự, ngang ngược phách lối, chuyên quyền bạo ngược khiến lòng người oán thán. Lão phu lúc ấy phụng mệnh Nhạc nguyên soái, ở núi Phục Ngưu này bắt đầu xây dựng Phong Lôi bảo, đợi sau này Nhạc gia đem quân tiếng đánh phủ Hà Nam sẽ làm nội ứng. Có một lần lão phu đi do thám, may mắn tiến lại được gần hoàng cung, phát hiện cha con Lưu Dự đang cung cung kính kính tiễn một tên sử giả người Kim ra khỏi cung. Tên sứ giả ấy tuổi tác không ngoài ba mươi, nhìn bộ dạng cha con Lưu Dự như chó vẫy đuôi chủ, địa vị y hẳn rất cao. Dịch bá bá nhìn cảnh ấy mà nhất thời xung động, lại thấy bên người y không có hộ vệ, liền động sát tâm.
Nam Nhạn biết tính Dịch Hoài Thu, cứ mỗi lần nhắc tới quan viên đại Kim lão đều chửi là "cẩu Kim", lần này lại gọi là "người Kim", có thể xem như cực kỳ khách khí.
Nhắc lại chuyện thời tráng niên, Dịch Hoài Thu mặt già không khỏi hơi đỏ lên, ngay cả ho cũng ít đi.
- Nào ngờ còn chưa ra tay thì có bốn năm cao thủ cũng đang chuẩn bị hành thích y, ta đoán họ có chuẩn bị từ trước. Vì ta trước giờ không có thói quen tranh công với người khác, nên thấy họ muốn ra tay ta chỉ đứng ngoài quan sát. Ha ha, thực không ngờ cuối cùng vì thế mà thoát một mạng!
Tiếng cười của lão nghe thực thê thảm.
- Đám người bám theo người Kim ra khỏi Khai Phong thì bắt đầu ra tay. Họ vừa ra tay ta liền nhận ra là các cao thủ của võ lâm trung nguyên, luận võ công mỗi người trong số họ đều cao hơn ta không biết bao nhiêu mà kể. Nhìn họ xuất chiêu, một kẻ vốn tính tự phụ như ta lúc ấy mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Nhưng kỳ lạ là, những tuyệt chiêu diệu thức khiến ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt của họ, trước mặt người Kim kia dường như chẳng chút ý nghĩa. Nhìn y thoắt ẩn thoắt hiện giữa vô số chiêu thức như cuồng phong bạo vũ, ta dẫu chỉ đứng một bên nhìn mà cũng kinh hồn táng đảm, quên cả việc lao lên trợ giúp.
Nam Nhạn nghe giọng lão run rẩy, bất giác liếc qua Quý Loan, hai người nhìn nhau, lòng không khỏi toát lên một cỗ hàn ý.
- Lúc ấy chợt nghe người Kim thét lên:" Lưu Dụ lão phế vật, cho các ngươi xem công phu của Hoàn Nhan Hanh ta!". Tiếng ấy chưa dứt, hai tay y đã vung lên, cũng chẳng biết y dùng chiêu thức quái dị gì, khiến cả năm người trúng chiêu, đồng loạt ngã ra đất.
Lệ Bát Phong không nhịn được hỏi:
- Tất cả đều trúng chiêu một lúc sao?
Dịch Hoài Thu ảm đạm gật đầu:
- Bao năm nay ta vẫn không quên được một chiêu như thiên ngoại thần long ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, trong thiên hạ có thể thi triển chiêu thức ở mức cao diệu như vậy cũng chỉ có Cuồng Kiếm Trác Tàng Phong mà thôi. Lúc ấy ta ngây người ra, người Kim nọ chợt quay về phía ta quát lên: "Quay về báo cho Lưu Dự, yên yên ổn ổn mà làm bổn phận của hắn, chớ có si tâm vọng tưởng!". Thì ra y sớm đã biết ta ở đó, vừa nói xong y tung một cước, đá cành cây trên đất đập thẳng vào ngực ta, đau tới mức ta suýt ngất đi. Đợi hắn đi khỏi, ta chạy tới xem năm người kia, phát hiện trước ngực mỗi người họ có một dấu chưởng ấn xanh ngắt, không còn bất kỳ một vết thương nào khác, tất cả đã chết!
Nói một hơi hết câu lão lại họ lên sằng sặc.Gió đêm đã bắt đầu nổi lên, Nam Nhạn nghe mà tim đập thình thịch, tựa như tận mắt nhìn thấy năm cỗ thi thể nọ nằm trước mặt. Quý Loan gật đầu nói:
- Phải, cha của Hoàn Nhan Hanh Hoàn Nhan Tông Bật sợ đuôi to khó vẫy, muốn phế bỏ Lưu Dự, nên lúc ấy mới cử Hoàn Nhan Hanh tới thăm dò. Họ Lưu dường như cũng đánh hơi thấy gì đó, thế nên mới muốn ám sát Hoàn Nhan Hanh, chỉ là không ngờ...
- Đó cũng là lần đầu Hoàn Nhan Hanh đặt chân vào trung nguyên, sau đấy cũng chẳng nghe tin tức gì về y. Nghe nói người này làm việc cẩn thận chu toàn, đối với võ công bản thân vẫn chưa hài lòng, liền bế quan khổ luyện, ba năm sau mới lại tái xuất giang hồ, theo lệnh cha xây dựng Long Tương Lâu.
Những nếp nhăn trên trắn Dịch Hoài Thu như càng sâu hơn, lão thở dài nói:
- Sau đó Nhạc soái bị Tấn Cối hãm hại, thảm tử ở Phong Ba đình, sự nghiệp Bắc phạt tan theo mây khói. Lão phu lòng như tro tàn, bèn quay về Giang Nam cùng một số lão binh ẩn cư ở Phong Lôi bảo này.
Quý Loan thở dài nặng nề hỏi:
- Đại ca, viết thương của ngươi là do cành cây ấy để lại?
Dịch Hoài Thu vỗ vỗ lên ngực than:
- Lúc ấy may mắn còn giữ được cái mạng, sau này ta nghe ngóng mới biết công phu mà Hoàn Nhan Hanh luyện gọi là Thương Hải Hoành Lưu, được xưng là Nhất Ba Tài Động, Vạn Ba Tương Tùy (một cơn sóng chuyển động, vạn cơn sóng cuốn theo), bá đạo tàn độc, quả nhiên vết thương này mỗi năm lại nặng hơn một phần.
Trác Nam Nhạn lòng phát lạnh: " Chỉ tùy ý đánh ra một chiêu lại có thể khiến người ta trúng nội thương triền miên cả đời, thủ đoạn của Hoàn Nhan Hanh này thực đáng sợ".
Lại nghe Quý Loan nói:
- Hoàn Nhan Hanh này không chỉ võ công tuyệt cao, tài trí mưu lược cũng quán tuyệt nhất thời, hắn một tay dựng lên Long Tương Lâu, xâm nhập tình báo sâu vào trong các nước đại Tống, Tây Hạ, Thổ Phồn. Võ sĩ trong lâu tuy không đến một trăm, song ai nấy đều là nhất đẳng cao thủ, lại được Hoàn Nhan Hanh truyền cho các bí pháp độc môn, ai nấy đều tinh thông dịch dung, truy tung, ám sát... thực sự đáng sợ.
Nói tới đó giọng y bất giác run lên:
- Long Tương Lâu vốn tọa lạc ở Thượng Kinh, chẳng rõ vì sao một năm trước bị quyền thần Hoàn Nhan Lượng, nay đã là vua nước đại Kim, điều tới Nam Dương trấn thủ ngay trước mặt chúng ta.
Nam Nhạn càng nghe càng kinh ngạc, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều, hỏi:
- Họ cho người cắm lệnh kỳ ở đây phải chẳng là muốn hạ thủ với chúng ta?
Cơ thịt trên khuôn mặt béo của Quý Loan nhăn lại, y chậm rãi gật đầu:
- Trước mỗi lần ra tay tiêu diệt các bè đảng kháng Kim Long Tương Lâu đều đem Long Hổ kỳ cắm tại trước cửa nhà địch nhân, có thể là để phô trương thanh thế, cũng có thể là để đe dọa. Giang hồ đồn rằng " Long Hổ kỳ hiện, kê khuyển nan kiến", ám chỉ sau khi họ đã cắm kỳ, nếu như địch nhân không đầu hàng, họ sẽ hạ độc thủ, đuổi tận giết tuyệt mới thôi!
Nói xong y lại bần thần nhìn về phía chiếc Long Hổ kỳ. Dịch Hoài Thu cũng nhíu chặt hai hàng lông mày chẳng nói năng gì. Trong bầu không khí im lặng tới đáng sợ ấy, Nam Nhạn lòng lại nóng như lửa đốt, dương mày nói:
- Bọn họ đã đánh tới tận cửa, lẽ nào chúng ta khoanh tay chờ chết?
Quý Loan liếc nhìn hắn, thở dài:
- Hôm nay nói với ngươi nhiều như vậy, Dịch đại bá của ngươi hẳn đã có sắp xếp rồi!
Dịch Hoài Thu chậm rãi gật đầu, nhãn thần như lớp băng mỏng tan ra dưới nắng xuân:
- Long Tương Lâu đã tìm tới cửa, chỉ dựa vào nhân lực của Phong Lôi bảo chẳng thể nào kháng cự được. Cũng chỉ còn cách cho mọi người rời đi lánh nạn, chạy được người nào hay người nấy. Dịch Hoài Thu ta không có gia thất, Quý nhị bá thì đã đưa con cái tới Giang Nam từ lâu, trước mắt Phong Lôi bảo cũng chỉ còn mình ngươi là đáng lo. Nhạn nhi, duyên phận hai chúng ta đến đây thôi...
Nói tới đó Nam Nhạn đã hiểu ý lão, vội hét lên:
- Dịch bá bá, ta không đi! Nam Nhạn ta là nam tử hán của Phong Lôi bảo, quyết không làm con rùa đen rụt đầu!
Nói rồi hắn nghĩ tới Phong Lôi bảo hắn sống từ nhỏ tới lớn như chốn thế ngoại đào nguyên, nay sắp phải gặp họa diệt môn, lòng như sôi lên, hận không thể lập tức xông ra ngoài chém giết một phen.
Dịch Hoài Thu cười lạnh:
- Nam Nhạn ngươi vùi thây ở đây cùng đám lão già chúng ta, ấy là hành động của kẻ đại trượng phu sao?
Nam Nhạn nhất thời á khẩu chẳng nói được một lời. Quý Loan ấn vai hắn xuống nhẹ giọng:
- Không chỉ mình ngươi, những người không biết võ công trong bảo sẽ đều rời khỏi đây hết. Người biết võ công không phải là bộ tướng của Nhạc nguyên soái thì cũng là những nghĩa binh từng tung hoành hai bờ Hoàng Hà bao năm, bọn họ dĩ nhiên sứ không khuất phục người Kim.
Nam Nhạn lúc này máu nóng dâng lên khắp người, nào còn nghe lọt lời y, hắn chỉ muốn cùng đám người Kim ngọc thạch câu phần, bèn hét lên:
- Ta không đi! Nói gì đi nữa ta cũng phải ở lại!
Đột nhiên Lệ Bát Phong quay phắt lại thét:
- Ngươi nhất định phải đi! Bọn chúng tới đây chỉ e chính là vì ngươi mà tới!
Tiếng quát đột ngột chấn động cả ba người trong phòng. Nam Nhạn sửng sốt hỏi:
- Bọn chúng sao lại vì ta mà tới?
- Lão Lệ!
Dịch Hoài Thu nói giọng như cầu khẩn:
- Ngươi hà tất nói ra!
Lệ Bát Phong gạt phắt đi:
- Các ngươi lại hà tất phải che giấu hắn? Định giấu hắn cả đời sao?
Dứt lời y xé toang vạt áo trước ngực, để lộ ra hình xăm ngọn lửa năm cánh đỏ rực. Nam Nhạn thấy hình xăm ấy thì cả kinh, vội cởi áo mình ra, ngực hắn cũng lộ ra hình ngọn lửa bảy cánh tương tự, vội nói:
- Lệ thúc thúc, ngọn lửa này ta cũng có! Đây... là vì sao?
- Vì ngươi vốn là người của Minh Giáo!
Tiếng thét như sấm đánh vào đầu Nam Nhạn.
- Vì phụ thân ngươi là Nguyệt Tôn Giáo Chủ của Minh Giáo, Minh chủ Tứ Hải Quy Tâm Minh Trác Tàng Phong!
Nam Nhạn trợn tròn hai mắt, lại quay đầu nhìn Dịch Hoài Thu, thấy lão run rẩy gật gật đầu, hắn nhất thời chấn động như bị điện giật, lẩm bẩm:
- Thì ra cha ta là Trác Tàng Phong, thì ra ta là Trác Nam Nhạn... Ta sống mười bốn năm nay, rốt cuộc giờ mới biết mình là ai!
Lệ Bát Phong nắm vai hắn nói:
- Ngọn lửa này là ấn ký của Minh Giáo! Năm cánh tượng trưng cho Hào, sáu cánh là Anh, bảy cánh là Hùng.
Y càng nói giọng càng lớn.
- Cha ngươi là bậc đại anh hùng, tất nhiên không muốn ngươi trở thành một kẻ an phận thủ thường cả đời. Hắn đưa ngươi lên phương Bắc tạm lánh nạn, lại xăm lên người ngươi ấn ký mà chỉ có các nhân vật xuất chúng của Minh Giáo mới xứng được xăm, còn đặt cho ngươi cái tên Nam Nhạn, chim nhạn lớn lên ắt phải bay về phương Nam, ngươi sớm muộn cũng có ngày phải tự mình bay về đại Tống!
Trác Nam Nhạn thuở nhỏ thấy hình xăm này từng hỏi Dịch Hoài Thu vài lần, lão đều không nói. Nay nghe Lệ Bát Phong nói vậy, lồng ngực hắn như có luồng nhiệt lưu tràn lên, giọng nói run rẩy đem theo vài phần nức nở:
- Trác Nam Nhạn, Trác Nam Nhạn, thì ra cha ta sớm đã muốn ta bắc nhạn nam phi, quay về cố quốc! Hắn muốn ta làm một đại anh hùng!
Dịch Hoài Thu mắt cũng rưng lệ, thở dài:
- Đừng trách Dịch bá bá giấu ngươi, thân thế của ngươi... ta vốn định cả đời không nói cho ngươi biết. Tính ngươi cương liệt như vậy, biết chuyện chỉ khiến ngươi lòng mang thù hận, dấn thân vào chỗ chết mà thôi!
Trác Nam Nhạn khóc nức nở nói:
- Ta không trách ngài. Ta chỉ là muốn biết cha mẹ ta... họ còn sống không?
Dịch Hoài Thu ảm đạm lắc đầu:
- Trác đại hiệp tính tình cương nghị, nếu còn sống ngài sớm đã tới đây đón ngươi. Còn lệnh đường Triệu Phương Nghi Triệu nữ hiệp chính là người đưa ngươi tới Phong Lôi bảo này. Lúc ấy ngươi mới hai tuổi, thân mắc trọng bệnh, Triệu nữ hiệp thì đã trúng nội thương từ trước. Bà tìm mọi cách cứu ngươi mà không được, cuối cùng kiệt sức mà vong...
Nghe tới đó Trác Nam Nhạn lòng đau xót khóc rống lên. Tuy Dịch Hoài Thu cùng mọi người đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn mong có một ngày được thấy cha mẹ mình, hắn từng nhiều lần nằm mơ gặp cha mẹ, dù chỉ là những hình ảnh mơ hồ, nhưng luôn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô bờ. Nay biết tin cha mẹ đều không còn, trong tâm hắn chỉ còn lại một khoảnh trống rỗng.
- Thì ra Trác Nam Nhạn ta thực sự là một đứa cô nhi không cha không mẹ!
Dịch Hoài Thu nghe Trác Nam Nhạn khóc thảm như vậy lòng cũng phiền muộn, đang định an ủi vài câu thì đã thấy hắn ngẩng đầu lên, quắc mắt hỏi:
- Dịch bá bá, cha mẹ ta có phải là do lão cẩu tặc Tần Cối hại chết?
Dịch Hoài Thu mục quang chớp động, xong rốt cuộc lại lắc lắc đầu:
- Chuyện này nói ra dài lắm, lệnh đường lúc lâm chung đã có di ngôn, dặn ta không được để ngươi có ý định báo thù. Có một số chuyện ngươi tốt nhất là không nên biết!
- Vì sao?
Trác Nam Nhạn uất ức kêu:
- Ta nhất định phải biết ai hại chết cha mẹ ta!
Hai mắt hắn trợn trừng, hai hàng nước mặt giàn giụa chảy xuống má. Dịch Hoài Thu chau mày quát lên:
- Không được là không được! Chuyện này không phải do ngươi làm chủ!
Lão quát quá lớn liền ho lên sù sụ. Quý Loan thở dài ôm Trác Nam Nhạn vào lòng, lau nước mắt cho hắn, nói:
- Nam Nhạn, đã là lúc nào rồi, đại địch trước mắt, còn giận dỗi cái gì nữa, đợi tới lúc đuổi được kẻ địch...
Y nói tới đó thì ngừng. Trác Nam Nhạn nghe lời ấy quả nhiên không nói gì nữa, đầu óc tỉnh táo lại vài phần.
- Với sức của Phong Lôi bảo muốn đối kháng với Long Tương Lâu là không thể.
Dịch Hoài Thu trầm ngâm nói.
- Bát Phong, ngươi chờ ở đây, trời tối thì lập tức đưa Nam Nhạn đi, đem luôn cả Dư Cô Thiên kia theo. Nếu nó quả thực là hậu duệ của người trung nghĩa, chúng ta không nên đó nó rơi vào tay Long Tương Lâu. Còn nếu nó có liên quan tới Long Tương lâu... Một chưởng giết ngay!
Lệ Bát Phong ứng tiếng. Trác Nam Nhạn nghe câu cuối cùng mà lòng giật thót, không nhịn được nói:
- Ta thấy Dư huynh đệ... không giống người xấu!
Dịch Hoài Thu nào quan tâm hắn nghĩ gì, thấy Lệ Bát Phong bộ dáng nóng nảy bồn chồn bèn dặn thêm:
- Bất kể Phong Lôi bảo xảy ra chuyện gì các ngươi cung không được quay lại, cấp tốc đi về phương Nam, tới Hùng Sư Đường nương náu. Ta đã để sẵn thư gửi La đường chủ trong tay nải rồi.
Nói rồi lão quay sang đưa cho Nam Nhạn hai cái tay nải nói:
- Dịch bá bá đã thu dọn đồ đạc cho ngươi, mau nhìn xem còn thiếu thứ gì không.
Nam Nhạn thấy ngoài tay nải có dắt một thanh đoản kiếm tinh xảo, biết đây là Dịch Hoài Thu để cho mình phòng thân, lại đưa tay vào trong mò mẫm một hồi, thấy còn có hai tấm áo bông mới, có lẽ là được may từ trước để cho hắn mặc đón tết. Rồi chợt sờ thấy cái gì đó cứng cứng, hắn kéo ra thì phát hiện là một bộ cờ vây cùng hai hộp đựng quân cờ.
Dịch Hoài Thu chậm rãi cười:
- Bộ cờ này Dịch bá bá mới làm cho ngươi mấy ngày trước, coi như để lại cho ngươi chút kỷ niệm. Qua đêm này hai ta có lẽ...
Trác Nam Nhạn đưa mắt nhìn khuôn mặt già nua mà quen thuộc của lão, không nhịn được hét lớn một tiếng chua xót "Dịch bá bá", lập tức muốn lao vào lòng lão mà khóc một trận.
- Bá bá ghét nhất là khóc lóc như đàn bà!
Dịch Hoài Thu đưa tay đỡ lấy vai hắn cười:
- Hắc, có sinh tất có tử, có hợp tất có tan, hà tất phải đau khổ quá mức như vậy!
Giọng nói lão như có một cỗ lực lượng truyền vào người Trác Nam Nhạn khiến hắn bình tâm trở lại, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống. Dịch Hoài Thu lại ngẩng đầu nói:
- Chuẩn bị xong hết chưa?
Quý Loan gật đầu:
- Vâng, các cơ quan trong Huyền Cơ cốc đã được khởi động. Ba người Tống Thiết Thương, Lý Trường Tháp và Lỗ Kim Cương đã chuẩn bị sẵn bẫy rập, cũng đã dùng Dẫn Thú Thuật kéo bầy sói hoang tới, hai con hổ cũng đã chờ sẵn, Phong Lôi bảo hiện tại coi như đã phòng thủ kiên cố nhất có thể.
Nói rồi gọi lớn một tiếng, ba người Tống Thiết Thương, Lý Trường Tháp cùng Lỗ Kim Cương nhất loạt tiếng vào khom người đợi lệnh. Trác Nam Nhạn dĩ nhiên biết ba người này, họ đều là mãnh tướng của Phong Lôi bảo. Ngay sau đó tiếng sói tru từ bốn phía nổi lên, mỗi lúc một vang dội, thực không biết có bao nhiêu con sói đang ở ngoài đó.
Dịch Hoài Thu sắc mặt ngưng trọng, sương lạnh đã phủ đầy trán, nếp nhăn trên mặt như run rẩy lên, lão trầm giọng bảo Tống Thiết Thương:
- Đem Trung Nghĩa Kỳ tới đây!
Tống Thiết Thương ngẩn ra giây lát, lập tức bước ra ngoài, sau đó đem tới một cây cờ được bọc kỹ. Dịch Hoài Thu nhận lấy, chậm rãi cởi vải bọc ra, bên trong là một lá cờ lớn màu xanh nhạt, trên mặt cờ còn dính không ít vết máu, trải qua bao năm màu máu đã nhạt đi nhiều. Giữa lá cờ thêu một chữ "Nhạc" cực bắt mắt. Nam Nhạn vừa nhìn hai mắt liền sáng lên:
- Đây là cờ của Nhạc gia!
- Phải. Hiện nay khắp thiên hạ cũng chỉ còn một là cờ Nhạc gia quân này!
Dịch Hoài Thu đưa tay vuốt vuốt lá cờ mỉm cười:
- Ông bạn già, lâu rồi không gặp!
Lão lại ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy như lóe ra kim quang:
- Ngươi đi bảo mọi người, nếu như Huyền Cơ Cốc không ngăn được lũ cẩu Kim, các ngươi lập tức đem toàn bộ phích lịch trong bảo chôn tại dưới đại kỳ ở Đông viện.
Nam Nhạn nghe vậy liền biết Dịch Hoài Thu đã chuẩn bị cùng người Kim ngọc thạch câu phần, toàn thân bất giác run lên, muốn nói gì đó, song lại nhớ những lời Dịch Hoài Thu vừa nói, hắn lại kìm lòng im lặng, chỉ là sự chua xót trong lòng càng thêm khó chịu.
Tống Thiết Thương ứng tiếng cắn răng bước ra ngoài. Tịch dương đã xuống, bầu trời chỉ còn một mảng mênh mang. Trác Nam Nhạn trong lòng vẫn giữ một tia hy vọng mỏng manh: " Dịch bá bá cùng Quý bá bá võ công cao cường, Phong Lôi bảo lại bày bố vô số cơ quan mật đạo, đám cẩu Kim kia chắc gì đã phá được!"
Dịch Hoài Thu nhìn về phía hắn nhỏ giọng:
- Lát nữa ta bảo các ngươi đi các ngươi lập tức đi, không được nán lại. Chạy thoát rồi thì sau này nhớ tuyệt đối không được để lộ thân phận, rõ chưa?
Trác Nam Nhạn dương mày ủy khuất nói:
- Tại sao?
Hắn trong lòng chỉ muốn để cả thiên hạ biết bản thân là con trai của Trác Tàng Phong. Dịch Hoài Thu thởi dài giữ lấy vai hắn nói:
- Dịch bá bá còn một lời cuối cùng muốn dặn ngươi!
Trác Nam Nhạn nghe giọng lão thảm thiết lòng cũng đau khổ, cố sức kìm nén cảm xúc run giọng nói:
- Bá bá cứ nói!
- Ngươi là con trai Trác Tàng Phong, từ nhỏ lớn lên ở Phong Lôi bảo, cả đời này e là phải chịu khổ! Nhưng phải nhớ kỹ, dương đao bạt kiếm liều mạng, ấy chỉ là cái dũng nhất thời! Nhẫn được chuyện người khác không thể nhẫn, ấy mới là cái dũng của thiên hạ.
Lão nói tới đó hai mắt nhìn vào mắt Trác Nam Nhạn, nếp nhăn trên mặt như cuốn lên:
- Còn nhớ lời lão hòa thượng chứ, bách chiết bất náo, ngọc nhữ vu thành!
Trác Nam Nhạn lặng người, trong đầu như tỉnh ra. " Phải, cừu nhân của cha ta nhiều như vậy, ta không thể để cái dũng nhất thời mà bỏ mạng vô ích!". Hắn ra sức gật đầu nói:
- Vâng. Bách chiết bất náo, ngọc nhữ vu thành! Nam Nhạn sẽ nhớ kỹ!
Đầu vừa niệm lên tám chữ ấy liền cảm giác bản thân như trưởng thành lên rất nhiều. Dịch Hoài Thu lúc này mới gật đầu:
- Được rồi. Chúng ta lên trên Phong Lôi tháp quan chiến!