Tuy từ bên ngoài nhìn vào thì nơi này diện tích cũng không lớn, bị cấm chế hoàn toàn bao phủ nhưng trên thực tế khác xa thế. Thiên Vương cốc kỳ thật là một loại không gian độc đáo, diện tích tuy không thể sánh với cả Lam Thương đại lục nhưng ít nhất so với các quốc gia khác thì không thua kém bao nhiêu. Nhân số tiến vào Thiên Vương cốc chừng mấy vạn người nhưng cũng như giọt nước mưa rơi vào biển, căn bản không thể phát sinh chuyện gì.
Hơn nữa Thiên Vương cốc này còn có những địa phương tồn tại các Cấm chế cổ quái.
Chỉ cần tiến vào, trong sát na sẽ kích hoạt cấm chế Truyền Tống Trận, hiệu quả sẽ tùy cơ mà truyền tống đến cái địa phương nào đó trong cốc. Thực sự không phải là tất cả mọi người cùng nhau đi vào.Tuy như vậy rất có thể vì vận khí bất hảo mà bị truyền tống đến một góc hẻo lánh, hoang vu nào đó nhưng ít nhất cũng tránh khỏi vừa mới tiến vào Thiên vương cốc đã khiến mọi người đã phải đỏ mắt vì huyết tinh giết chóc!
Hết mười lăm tháng mười, Thiên vương cốc sẽ tiến vào trạng thái đóng cửa nhưng không phải là hoàn toàn vì chỉ có thể ra không thể vào! Mà sau hai tháng tiếp theo, Thiên vương cốc sẽ hoàn toàn đóng, nếu lúc đó chưa kịp trở ra thì chỉ có thể tính là ngươi không may mắn, muốn đi ra ít nhất cũng phải đợi khi Thiên vương cốc mở ra đợt tiếp theo! Cho nên, tại Thiên vương cốc, thời gian cho người tầm bảo cũng không nhiều!
.......
Vừa bước vào cấm chế Thiên vương cốc, Phó Hào còn chưa kịp quan sát địa phương vô cùng thần bí trong truyền thuyết này thì sắc mặt đã đột nhiên biến đổi. Một cỗ năng lượng không hiểu từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, nháy mắt đã mạnh mẽ đem Phó Hào bao bọc bên trong, một loại cảm giác khác thường trào dâng trong lòng hắn. Đó là một loại cảm giác mang theo tang thương vô tận, giống như đã phiêu du ngàn vạn năm tháng rồi sau đó trở lại nhà mình, một loại cảm giác tràn ngập vui sướng xen lẫn bàng hoàng.
Đúng vậy, cấm chế này gây cho Phó Hào cảm giác giống như chính là thân nhân chờ đợi đứa con lạc loài trở về!
Hắn còn chưa hiểu rõ vì sao lại sinh ra cảm giác quái dị như thế thì biến hóa bỗng nhiên cũng bắt đầu xảy ra. Một loạt thanh âm trên người Phó Hào không ngừng vang lên, giống như từng khớp xương bị bẽ gãy, cùng với đó chính là một trận đau nhức đủ cho người ta phải phát cuồng! Toàn thân trên dưới cơ hồ chỗ nào cũng có xương gãy, dù Phó Hào ý chí kiên định vô cùng thì lúc này cũng nhịn không được phải phát ra tiếng rên la.
Biến hóa này đã khiến Phó Hào chịu đau nhức kịch liệt cùng với kinh hãi muốn chết, nhưng không đợi cho hắn kịp phản ứng, đã cảm thấy toàn thân bỗng nhiên như được thả lỏng, một cỗ cảm giác cực độ thoải mái đột ngột dâng lên, đau nhức biến mất sạch, trước mắt vừa lóe sáng đã thấy xuất hiện ở một nơi xa lạ. Hết thảy những phát sinh vừa rồi tựa hồ chỉ là một loại ảo giác! Chỉ đáng tiếc khi Phó Hào kiểm tra lại một chút thân thể của mình thì phát hiện đó là thực sự mà không phải là trong mơ.
Một sát na khi tiến vào cấm chế bộ dáng Phó Hào không ngờ cùng với trước đó đã có những bất đồng rất lớn. Song chưởng của hắn hình dạng vốn thập phần quái dị lúc này càng trở nên tráng kiện hơn nữa, cơ thể cơ bắp nổi vồng lên cuồn cuộn đã đem quần áo vải thô trên người Phó Hào chấn rách vụn! Mà ngoại trừ vóc dáng không có gì biến hóa, Phó Hào những bộ phận thân thể khác cũng phần lớn đều như thế. Tuy chỉnh thể bên ngoài thoạt nhìn cũng không có gì khác lạ, nhưng trình độ ngưng kết cơ nhục so với ngày xưa đã tăng trưởng tới mức làm cho người ta phải sợ hãi!
Hơn nữa, càng thêm chủ yếu là lúc này Phó Hào có thể cảm giác được trên người tràn ngập vô tận lực lượng, giống như sắp sửa nổ tung ra. Tuy trước kia lực lượng của hắn cũng khá lớn, bất quá chỉ vì tu luyện Lực Thần quyết mà có thêm kim sắc năng lượng mà thôi. Còn lúc này Phó Hào rõ ràng có cảm giác, hiện tại dù mình không dùng Lực Thần quyết, thì tự thân lực lượng cũng đã có thể so với Thần quyết tu luyện tới cảnh giới thứ hai đỉnh phong, lực đã không dưới ngàn cân!
Chuyện gì đã xảy ra?
Phó Hào có chút trợn mắt há mồm, hơn nữa, nghĩ đến cảm giác cấm chế vừa rồi mang lại, tựa như hoan nghênh đứa con đi xa trở về nhà, đầy thân thiết cùng với vui sướng, Phó Hào cảm thấy suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thiên Vương cốc xem ra thật đúng là cổ quái a! Rung động nửa ngày Phó Hào cũng chỉ có thể phát ra một tiếng cảm khái, hết thảy đều quy cho Thiên Vương cốc quái dị! Mà thân thể của mình sinh ra biến hóa, Phó Hào tuy còn không rõ là bởi vì cái gì, nhưng có thể xác định, chắc chắn với cấm chế ban đầu đi vào có quan hệ.
Điều này lại khiến Phó Hào thầm nghĩ, chẳng lẽ đám người Lan Địch làm thế nào cũng phải cho mình tiến vào Thiên Vương cốc, là bởi vì nguyên nhân này sao? Phó Hào không nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể buông tha, dù sao về sau cái gì cũng sẽ rõ ràng.
“Chủ nhân vĩ đại, nơi này chính là Thiên Vương cốc sao? Nhìn rất hoang vắng a!” Ngay tại thời điểm Phó Hào đang ngây người, thanh âm Cáp Mỗ Lôi Đặc ở bên cạnh vang lên.
Bởi vì sợ Truyền Tống Trận cổ quái kia tách ra, Phó Hào khi tiến vào Thiên Vương cốc trong nháy mắt đã túm lấy móng vuốt cụt lủn của Cáp Mỗ Lôi Đặc, cẩn tắc vô áy náy, hiện tại một người một thú không có bị tách ra, đều truyền tống tới một chỗ. Nghe Cáp Mỗ Lôi Đặc nói, lại nhìn một mảnh địa phương bề mặt đầy cát đá chung quanh, căn bản nhìn không thấy một gốc cây ngọn cỏ tồn tại, Phó Hào đành nở nụ cười khổ.
Đích xác, cái gọi là Thiên Vương cốc này, theo như lời Cáp Mỗ Lôi Đặc quả thật hoang vắng!
May mắn, trước khi đi vào Phó Hào đã nhiều ít hiểu biết một chút tình huống trong Thiên Vương cốc nên đối với điều này cũng có thể tiếp thụ. Dù sao, một nơi mà diện tích có thể so với những Đế Quốc của nhân loại thì có một vài địa phương hoang vắng không tính là chuyện tình gì thần kỳ.
Chậm rãi cẩn thận quan sát một chút bốn phía, trừ mình ra cũng không có bất luận kẻ nào tồn tại nên Phó Hào cũng lười tuyển chọn lộ tuyến, trực tiếp để Cáp Mỗ Lôi Đặc thả Tầm Bảo Thử ra. Nếu tiểu tử kia đúng là bản đồ bảo tàng sống, Phó Hào rõ ràng không cần dụng đến tâm tư gì, chỉ việc nhìn xem tiểu gia hỏa này có thần kỳ như vậy hay không thì tốt rồi.
Thoát ly khỏi túi áo Cáp Mỗ Lôi Đặc bất cận nhân tình kia, Tầm Bảo Thử rõ ràng rất là hưng phấn, trên mặt đất chít chít kêu vài tiếng, còn chưa kịp cảm thụ không gian này đã bị Cáp Mỗ Lôi Đặc nhanh chóng hò hét bắt làm việc rồi. Sau khi Phó Hào cấp cho Tầm Bảo Thử đang chít chít cau có một chút an ủi liền ra hiệu cho con chuột rõ ràng đang có vẻ ủ rũ, khiến nó bất đắc dĩ lại nhảy ở trên mặt đất hai chân trước múa may khua khoắng vài cái, tiếp theo thân mình chuyển động, nhắm một phương chạy tới!
Không cần Cáp Mỗ Lôi Đặc giải thích, Phó Hào cũng có thể nhìn ra tiểu gia hỏa này là muốn làm cho mình đi theo hắn, thầm cảm khái Tầm Bảo Thử này thật đúng là thông minh, Phó Hào lập tức mang Cáp Mỗ Lôi Đặc đuổi theo. Cũng không biết vì sao, hay tại vì cấm chế của Thiên Vương cốc mà Tầm Bảo Thử qua lúc hưng phấn ban đầu, trong đôi mắt nhỏ đã hiện lên một tia khiếp hãi, tựa hồ cảm giác được nơi này tồn tại cái gì đó rất đáng sợ. May mà, loại sợ hãi so với dâm uy của Cáp Mỗ Lôi Đặc có vẻ còn không ảnh hưởng bằng, mặc dù tiểu gia hỏa tốc độ không nhanh, vẫn luôn không ngừng đi tới, dáng vẻ cũng không có ý định dừng lại.
Thật ra, đối với Tầm Bảo Thử loại động vật có thể tìm kiếm bảo bối này, Phó Hào trong lòng thật ra quan tâm về phương diện khác, tuy nghe Lan Địch cùng với Lâm đại thúc đều nói khả năng nó thần kỳ như vậy nhưng Phó Hào cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Cho nên, trong lòng hắn rất chờ mong, cũng tò mò muốn biết, tiểu tử kia, rốt cuộc là tìm kiếm bảo bối như thế nào.
Khiến Phó Hào bất ngờ chính là Tầm Bảo Thử cũng không phải như trong tưởng tượng của hắn, thí dụ như đào ra một cái động a, hoặc là dụng cái mũi đánh hơi... mà ngược lại dụng một loại phương thức cực độ quái dị mà tìm.
Nó giống như khiêu vũ!
Đúng vậy, mỗi một bước nhảy, con chuột chân trước cách xa mặt đất, dụng chân sau đứng thẳng lên, tiếp theo một móng vuốt đặt ở trên đầu, một móng vuốt đặt ở sau lưng, cái mông nhỏ trên mặt đất quái dị vặn vẹo, tựa hồ đang nhảy những bước nhảy kỳ quặc.
Ban đầu Phó Hào nhìn thấy động tác quái dị của Tầm bảo thử còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này chắc là có cái tật xấu gì, sau lại phát hiện thực sự không phải như thế, làm ra loại động tác quái dị giống như vũ đạo kia thật ra là kỹ năng tìm kiếm bảo tàng thể hiện mà thôi.
Bởi sau khi trải qua quan sát cẩn thận một lúc, Phó Hào kinh ngạc phát hiện, theo động tác này trên người Tầm bảo thử sẽ phát ra từng đợt ngân bạch quang mang, rất nhanh tản ra chung quanh.
Tuy rằng hào quang rất yếu nhưng vì trong Thiên Vương cốc cũng không sáng sủa cho lắm nên Phó Hào cũng có thể thấy rất rõ.
Tầm bảo thử này biểu hiện quái dị vậy lại khiến Phó Hào nảy sinh cảm giác tin tưởng chờ mong, chỉ đáng tiếc là không biết vì Phó Hào vận khí đen đũi hay phụ cận nơi này căn bản không có bảo tàng, hoặc Tầm bảo thử chỉ là tên tiểu tử lòe người? Bởi đi ước chừng đã vài chục dặm lộ trình cũng không thấy tiểu tử kia tìm cho Phó Hào được dù chỉ một cái kim tệ.
Ngay lúc hắn chờ đợi đến độ có chút thất vọng, thì thấy Tầm Bảo Thử bỗng nhiên hưng phấn chít chít kêu liên tục, tiếp theo móng vuốt nhỏ xíu không ngừng vũ động vài cái, thân mình rất nhanh hướng tới địa phương giống như sơn cốc ở phía trước mà chạy tới.
Phó Hào giật mình, vừa định hỏi, thì Cáp Mỗ Lôi Đặc ở bên cạnh đã hưng phấn kêu lên: “Chủ nhân vĩ đại, chúng ta mau nhanh lên, tên gia hỏa kia nói nơi này có bảo tàng, ha ha.., lần này chúng ta giàu rồi!” Sau đó đã lập tức lắc lắc cái mông bự tổ chảng lạch bạch chạy theo.
Nghe Cáp Mỗ Lôi Đặc xác nhận, Phó Hào trong lòng cũng vô cùng kinh hỉ, không hề chần chờ liền rất nhanh chạy theo phía sau.
Ngay lúc vừa mới tới cốc khẩu đã nghe một trận binh bang tiếng khí giới giao kích, cùng những thanh âm quát mắng từ bên trong đột ngột truyền ra, Phó Hào nhất thời biến sắc, vội kéo Cáp Mỗ Lôi Đặc đang muốn xông vào lại, thân mình liền chuyển hướng trốn ra phía sau một khối cự thạch, sau đó căng mắt nhìn vào bên trong.
Vừa mới thấy rõ ràng tình hình bên trong, sắc mặt Phó Hào lập tức cuồng biến......!