Bầu trời về đêm tối như mực, mây đen dày đặc làm cho toàn bộ ánh sáng trong thiên địa trở nên cực kỳ ảm đạm.
Trên một đỉnh núi cao chót vót mà độ cao của nó so với mặt nước biển ước chừng mấy ngàn thước, lúc này một người áo trắng như tuyết, ngạo nghễ đứng đó, quần áo trên người theo gió mà lay động lại lộ ra vẻ cao ngạo vững vàng so với những ngọn núi chung quanh, một cái liếc mắt nhìn thiên hạ rồi tự nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tịch mịch.
Trên tay bạch y nhân là một thanh đao màu sắc vô cùng đen, giống như cùng với bóng đêm chung quanh hòa hợp thành một thể, mà chuôi đao kia lại trắng toát. Hắc sắc cùng với trắng bạch rất là đối lập với nhau, tản mát ra một cỗ hơi thở tử vong cường đại, làm cho không khí chung quanh tựa hồ giảm xuống vài phần. Trên khuôn mặt Bạch y nhân lúc này đang tái nhợt gắt gao nhìn chằm chằm lên trên thiên không, một đôi mắt đen nhánh cùng con ngươi vô cùng thâm sâu, bắn ra một đạo chiến ý nồng đậm xen lẫn phẫn nộ cùng bất khuất.
Nhưng vào lúc này, tựa hồ trời cao bị sự kiêu ngạo của Bạch y nhân chọc giận, một trận sấm sét đì đùng đột nhiên vang lên, tiếp theo sau là mấy đạo điện quang thô to gào thét lên hướng đỉnh đầu Bạch y nhân đánh xuống. Thiên địa chi uy (cơn giận của trời đất) thanh thế ra sao mọi người cũng đều kinh qua, điện quang dấy lên tích tích đùng đùng, một cổ hơi thở điên cuồng như muốn hủy diệt hết thảy mọi vật tuôn trào ra, không gian chung quanh tại đây đều như muốn vặn vẹo.
Bạch y nhân trong ánh mắt vẻ khinh thường càng thêm đậm, bỉu môi, tay phải đột nhiên vừa động, một đạo ánh đao sáng chói như tuyết trong nháy mắt nhoáng lên, giống như trong đêm đen hiện lên một ánh sáng ngọc, đem bầu trời vốn đen thui thủi bừng sáng lên như ban ngày, mà ngay cả ánh sáng điện quang kinh người kia dưới ánh đao cũng tỏ vẻ ảm đạm đi rất nhiều.
Không một bất cứ thanh âm gì truyền ra, mấy đạo điện quang uy lực vô cùng kinh người kia tại dưới một đao tùy tay của Bạch y nhân, nháy mắt tiêu tán. Nhưng ngay tại trong nháy mắt này, không gian chung quanh đột nhiên sinh ra một trận vặn vẹo mãnh liệt vô cùng, một cái hắc sắc lốc xoáy cự đại làm cho người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện, Bạch y nhân không kịp phản ứng, đã bị cuốn hút vào trong đó.
Lúc này đây ở trên đỉnh cao chót vót chỉ để lại một cây đao cùng ánh đao đen thui, giống như đại biểu cho loại tử vong đao …
Tất cả hình ảnh này chợt thoáng hiện cực nhanh, nhưng trong phút chốc cũng đã toàn bộ biến mất, mà Phó Hào lại có cảm giác giống như trải qua một thế kỷ, một đoạn trí nhớ không trọn vẹn mạnh mẽ xuất hiện làm hắn trợn mắt há mồm.
Người Bạch y nhân đứng ở trên tuyệt đỉnh kia thật không ngờ chính là hắn.
Hơn nữa, hắn hai ngày này quái mộng cùng cảm nhận được dị trạng. Đây thực sự không phải là ảo giác, hắn Phó Hào không ngờ là người đến từ một thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới này. Mà nguyên nhân sau cùng rất hiển nhiên chính là cái lốc xoáy kia tạo nên.
Quả thực rất đáng tiếc, sau khi tiến nhập vào lốc xoáy thì tình huống sau đó không thể biết được, điều duy nhất mà Phó Hào biết được chính là cũng không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi tiến vào lốc xoáy kia, thân thể hắn rất hiển nhiên đã hoàn toàn biến mất, nhưng linh hồn lại ly kỳ được bảo tồn và tiến nhập vào trong thân thể này từ đó cho đến hiện giờ.
Nhưng mà ngoài ý muốn là trải qua không gian nghịch chuyển đáng sợ như vậy, linh hồn Phó Hào trong trí nhớ đã không trọn vẹn, hắn hiện tại chỉ có thể biết được, hắn trước kia cũng họ Phó, là cao thủ dụng đao, vì theo đuổi cảnh giới đỉnh phong trong truyền thuyết mới đi tuyệt đỉnh. Về phần những thứ khác hết thảy đều hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, Phó Hào còn nhớ rõ một chút, cả đời hắn theo đuổi đao pháp cũng là nguyên nhân đầu sỏ gây nên trận bị kịch này.
Vừa rồi trong lúc vô tình một đao giết chết Phong Lang, cũng là loại bản năng thức tỉnh. Bởi vì trí nhớ không trọn vẹn, làm cho lúc này Phó Hào cũng không có cảm thấy sự không thích ứng cùng khó chịu, chỉ là cảm thấy có chút quái dị mà thôi.
Làm hắn suy nghĩ tới chính là, tựa hồ cái loại nghịch chuyển thời không chỉ tồn tại trong truyền thuyết cùng thần thoại không ngờ đã phát sinh tại trên người của hắn. Mà sau khi trải qua một lần nghịch chuyển, không ngờ còn có thể sống sót, Phó Hào cũng cảm thấy rất ư là may mắn rồi.
Về phần đại bộ phận trí nhớ bị mất đi, Phó Hào ngược lại xem như chẳng có việc gì, có thể sống đã là tốt rồi, lại không dám đi yêu cầu những điều xa vời? Huống chi cuộc sống mới chính là cuộc sống hiện tại, còn chuyện trước đây nên bỏ lại thôi. Sống ở hai thế giới, Phó Hào bên trong tính cách của chính mình tựa hồ cũng có cái loại thích ứng trong mọi hoàn cảnh cùng với một cỗ cứng cỏi mạnh mẽ!
Trái lại đối với việc vừa rồi giết Phong Lang, ánh đao mềm mại thoáng qua đủ để Phó Hào dâng lên hứng thú vô cùng nồng đậm.
Cùng lúc ở kiếp trước trên phương diện đối với đao pháp si mê chính là tính cách truyền thừa, còn về phương diện khác, Phó Hào mặc dù là một hạ nhân bình thường sống bên khe suối, thoạt nhìn cũng ngây ngốc cộc lốc, nhưng hắn thực sự không phải là một người trí lực không trọn vẹn, nguyên bản thiếu niên đối với trở thành cường giả có một loại trời sinh luôn hướng tới, cũng giống như đối với thế giới rộng lớn ở bên ngoài ngọn núi này cò kỳ vọng thật nồng đậm.
Nhưng bởi vì Phó Hào niên kỳ còn nhỏ, Lâm đại thúc vẫn cho rằng hắn chẳng có bản lĩnh gì, cho nên mới căn bản không để hắn đi ra ngoài.
Bất quá, lúc này Phó Hào vừa nghĩ tới kiếp trước của mình không ngờ lại chính là một cao thủ dụng đao thực lực cực mạnh, thực tế thậm chí mấy đạo thiên uy lôi điện kia cũng có thể đánh tan bởi một đao, làm hắn cái cỗ nhiệt huyết nguyên bản đã nguội lạnh lại lần nữa không thể đè nén được nữa liền sôi trào lên, lập tức tiến nhập vào tận sâu trong ý thức, hồi tưởng lại đao pháp.
Bởi vì trầm tư, Phó Hào cũng không có chú ý tới, lúc này ở trên sơn đạo cách đó một khoảng không xa, hai bóng người đang ở hướng chỗ này đi đến.
Đó là một nam một nữ, nam ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, diện mạo thẳng thắn, trên người mặc một kình giáp màu trắng, phía sau lưng là một thanh kiếm cự đại, trên người tản ra một loại hơi thở rất bá đạo.
Mà nử tử thoạt nhìn lại niên kỷ thập phần trẻ, bộ dáng ước chừng hai mươi mấy tuổi, một đầu tóc dài màu đỏ tung bay theo gió, diện mạo kiều mỵ vô cùng, áo giáp bó sát người đem dáng vẻ bề ngoài yểu điệu háp dẫn, tán ra một loại hơi thở mị hoặc.
Tại bên trong sơn đạo hiếm thấy bóng dáng người này bỗng nhiên xuất hiện hai người với cách ăn mặt khác hẳn xa xa với người miền núi, nguyên lai là rất quái dị, nhưng càng thêm quái dị chính là hai người kia tốc độ lại đạt tới trình độ khủng bố.
Tuy rằng thoạt nhìn hai người rất nhàn nhã, một bên tán gẫu một bên vừa đi, nhưng chỉ cần hơi chút tỉ mỉ quan sát sẽ thấy hoảng sợ ngay, phát hiện đôi nam nữ này mỗi một bước đi không ngờ đều hơn mười thước, vốn dĩ cách nơi Phó Hào khoảng vài trăm thước, nhưng trong phút chốc cũng đã tới nơi.
“A?”
Nhìn thấy Phó Hào đang đứng ngẩn ngơ, ở trước mặt là thi thể Phong Lang đã bị chặt đứt đầu, vết máu còn chưa khô, nử tử hồng phát (nữ tử tóc đỏ) nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn chằm chằm vào vết cắt của xác chết Phong Lang một hồi lâu, ánh mắt thần sắc đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, hướng về Phó Hào nhẹ giọng hỏi: “Tiểu huynh đệ, con Phong Lang này là do ngươi giết chết sao?”
Nam tử thô hào phóng ở một bên, lúc này cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo một loại thần sắc quái dị nhìn Phó Hào.
Nhưng thật đáng tiếc, lúc này Phó Hào vẫn như trước đắm chìm bên trong suy nghĩ của chính mình, căn bản không có chú ý tới bên cạnh xuất hiện hai người ăn mặc quái dị, hơn nữa Phó Hào tướng mạo thoạt nhìn cũng có chút khù khờ ngu ngốc, lúc này lại đang ngây người, giống như một đứa trẻ sống trong khe núi không thể nghi ngờ.
“Quên đi! Đứa trẻ này thoạt nhìn như một đứa ngu ngốc, nhất định là người khác cứu hắn! Không nên hỏi ha, chúng ta còn có việc, trước hết đi làm việc quan trọng hơn, vô luận như thế nào đều phải nhanh chóng tìm được Lâm Đồng mới là điều thiết yếu!
Thấy nữ tử tựa hồ còn muốn hỏi điều gì đó, trên mặt nam tử hào phóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, trầm giọng nói.
“Ai, bất quá thi thể Phong Lang này nhưng thật ra rất kỳ quái a, ngươi nhìn xem liền biết, rõ ràng cho thấy là do lưỡi đao sắc bén tạo thành. Không chỉ như thế, cho dù là dụng đao sắc bén chưa chắc đã tạo thành hiệu quả như thế, đấu khí ít nhất cũng xem như là một cao thủ, chẳng lẽ tại trong khe núi hẻo lánh này thật sự có cường giả ẩn cư sao?” Nữ tử hồng phát trong ánh mắt vẫn như trước mang theo vẻ nghi hoặc, ánh mắt lại đặt sài đao bên hông Phó Hào.
Chỉ tiếc là, lúc trước vì tránh cho mình bị cắt thương, Phó Hào cố ý làm cho sài đao cũ nát này một cái vỏ đao đơn sơ, nữ tử hồng phát căn bản không thấy được vết máu ở trên sài đao tại bên trong vỏ đao kia.
“Có cường giả ẩn cư thì có gì kỳ quái chứ, ngươi đừng quên, Lâm Đồng cái tên kia không phải là nghe nói đang ẩn cư tại nơi đây sao? Đi thôi, bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng sơn thôn, chúng ta nắm chắc đi tìm!” Nam tử hào phóng, thân hình lại vừa động, hướng phía trước chạy đi.
Nữ tử hồng phág bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng chỉ có thể đi theo mà thôi, bất quá trước khi đi, lại lần nữa đánh giá cẩn thận Phó Hào một cái, cuối cùng lắc lắc đầu khó hiểu, phát ra một tiếng thở dài, hình như là thương hại ngốc tử Phó Hào này.
Không biết qua bao lâu, Phó Hào rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua sắc trời không ngờ đã qua giữa trưa, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười khổ, cũng bất chấp đi đốn củi, hắn ở chung quanh làm càn chặt chém ở trong rừng cây thành một bó củi nhỏ, đem thi thể Phong Lang bao bọc lại ở bên trong, sau đó rất nhanh hướng gian phòng chạy đi.
Tuy rằng không đốn củi, nhưng Phó Hào cũng không một chút lo lắng lúc trở về sẽ bị con cọp cái đại tiểu thư quở trách, hắc hắc giá trị bó củi mà có thể so sánh với đầu Phong Lang này hay sao chứ.
Nhưng trước tiên ở bờ sông bên ngoài thôn tẩy sạch sẽ vết máu trên người, Phó Hào sau khi về đến nhà quăng Phong Lang cho Song Nhi xử lý, về phần nơi phát ra, Phó Hào rõ ràng nói là trên đường đi nhặt được, sau đó cũng không tiếp tục để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Song Nhi, nhanh chân chạy một mạch chui đầu vào trong tiểu hang ổ của mình.
Tiểu hang ổ cũ nát này vốn trước kia là phòng dành cho Phó Hào và Lâm đại thúc cùng nhau ngủ chung, nhưng sau khi lớn tuổi lại dọn ra ngoài ở, tuy rằng phòng này không lớn, nhưng chỉnh đốn một chút cũng rộng hơn trước nhiều. Điều chính yếu là nơi này cách xa với những phòng khác ở trong đại viện, rất thanh tĩnh.
Đem cửa phòng gắt gao khép chặt, Phó Hào nháy mắt thu nhiếp tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, thanh đao cũ nát trên lưng cũng lấy xuống nắm chặt trong tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nội dung tu luyện đao pháp ở kiếp trước chậm rãi hiện lên.
Bất quá trong nháy mắt, Phó Hào lại là nở nụ cười khổ.
Kiếp trước đao pháp của hắn tuy rằng rất mạnh, nhưng lại tại thế giới này tựa hồ căn bản là không dùng được. Kiếp trước Phó Hào nắm giữ đao pháp, cũng có thể nói là một loại đao pháp, lại càng không nói chỉ có một loại phương pháp luyện tập tương đối thích hợp.
Bởi vì bộ đao pháp này cũng không có tên, hơn nữa chỉ có một chiêu.
Nói một cách đơn giản, bộ đao pháp này lăn qua lộn lại chỉ có độc nhất một động tác.
Như thế này: rút đao, huy đao, thu đao!
Bộ đao pháp này dựa vào khổ luyện là chính, sau đó tại trong khổ luyện tốc độ tăng lên tới mức nhất định, mới có thể phát huy hết uy lực chân chính.
Loại đao pháp thuần túy dựa khổ luyện mà thành là không có con đường ngắn nhất, Phó Hào nhớ mang máng, kiếp trước hắn ba tuổi đã luyện đao, mỗi ngày huy nhiều hơn vạn đao. Khổ luyện hơn hai mươi năm đao pháp mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới đại thành. Nhưng mà hắn hiện tại đã hơn mười bốn tuổi, luyện thêm hai mươi mấy năm nữa cho dù có luyện thành đi nữa chỉ sợ cũng không có đất dùng võ!
Buổi sáng một đao kia giết chết Phong Lang, bất quá là hai cái linh hồn vừa mới dung hợp trong một sát na, bản năng kiếp trước chỉ là vừa mới thức tỉnh mà thôi, nhưng bây giờ linh hồn đã hoàn toàn dung hợp xong, chắc dùng qua một đao kia, không thể nghi ngờ người si nói mộng!
Chẳng lẽ cả đời này của chính mình cùng đao vô duyên sao? Phó Hào bất đắc dĩ thở dài, linh hồn ở chỗ sâu nhất của hắn đối với đao có cực độ si mê, căn bản là không nghĩ dễ dàng buông tha cho. Cau mày lại khổ tư suy nghĩ.
Lại một giờ nữa qua đi, Phó Hào bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, trong lòng mạnh mẽ vui sướng, ba chữ rất to đột nhiên từ trong đầu nháy mắt hiện lên.
Khống Đao Thuật!