Y Tát Bối Nhĩ – Mã Luân, nghe nói Mã Luân gia tộc là hậu duệ trực hệ duy nhất, mà Mã Luân gia tộc nghe nói là ở phương Bắc của Lam Thương đại lục, là một trong quý tộc của Thương Khung đế quốc, từng được sắc phong Nam Tước!
Không nên xem thường thân phận Nam Tước này, tuy rằng Nam Tước ở trên Lam Thương đại lục chỉ là một cái tước vị thấp nhất, nhưng dù sao đi nữa cũng xem như là thành viên quý tộc. Hơn nữa điều quan trọng chính là Lam Thương đại lục thực sự không phải là đại lục có quá nhiều quốc gia, quý tộc lại nhiều như mưa.
Toàn bộ Lam Thương đại lục bất quá tồn tại ba cái quốc gia, ở phía Bắc Thương Khung đế quốc, phía Nam Lan Phong đế quốc, còn ở phía Tây chính Thú Nhân đế quốc.
Về phần phía Đông đại lục, đó là biển cả mênh mông vô bờ bến, nghe nói ở đó là nơi sinh tồn của Hải tộc hung tàn.
Thú Nhân đế quốc, tự nhiên không thể sinh ra một quý tộc chân chính, cho nên nói, chỉ có hai quốc gia nhân loại tồn tại trên cái đại lục này, mà Nam Tước nghe nói là cái tước vị rất tôn sùng.
Sở dĩ dùng nhiều từ “nghe nói” như vậy, bởi vì chút sự tình này đều là Phó Hào từ nơi chính miệng của đại tiểu thư cọp cái - Y Tát Bối Nhĩ nói ra, Phó Hào căn bản là không biết, Thương Khung đế quốc từng có hay không một Nam Tước Mã Luân tồn tại.
Bất quá có một điểm vô cùng chân thật, vị đại tiểu thư Y Tát Bối Nhĩ từ trước cho tới bây giờ đều xem mình trở thành một quý tộc truyền thống. Cho dù ngay tại khe núi này bất quá chỉ có mấy chục hộ dân mà thôi, tài sản gia tộc bất quá cũng vài mẫu đất cằn cỗi cùng mấy gian phòng cũ nát.
Nhưng rất đáng tiếc, vị Y Tát Bối Nhĩ đại tiểu thư này, chẳng những có chút quan hệ gì quý tộc trong truyền thuyết kia, hẳn là chẳng có thái độ đúng mực cùng tao nhã, ngược lại như là chỉ ở những nơi khỉ ho gà gáy mới sản sinh ra một người đàn bà chanh chua, điêu ngoa, hung tàn và thô tục …. Mấy cái này do Phó Hào không có trình độ văn hóa nên trong lúc tìm từ có hạn để hình dung ra, xa xa không thể đại biểu con người của vị đại tiểu thư cọp cái này.
Duy nhất có thể chứng minh là cọp cái đại tiểu thư Y Tát Bối Nhĩ năm nay chỉ mới có 15 tuổi, nhưng là hung danh lại truyền đi rất xa. Trong tiểu sơn thôn hoang dã này lớn nhất cũng đã 70-80 tuổi, nhỏ nhất cũng vài hài nhi, không một người nào không từ trong lòng thật sâu e ngại vị đại tiểu thư “quý tộc” trong truyền thuyết, mà Phó Hào chẳng qua lại là một trong số người đó mà thôi. Đương nhiên, Phó Hào tuyệt đối thuộc loại người sợ hãi nhất trong đó.
Về phần tại sao lại sợ hãi như thế, Phó Hào hiện tại cũng không nhớ rõ. Hắn cùng với Y Tát Bối Nhĩ cùng nhau lớn lên, chắc tại khi hồi còn nhỏ bị vị đại tiểu thư này chà đạp vô cùng thê thảm, cơ hồ nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Phó Hào duy nhất có thể nhớ rõ, chính là một khi nhìn thấy vị đại tiểu thư này sẽ cảm thấy tự trong tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi, hận không thể chạy trốn đi rất xa được.
Bất quá, có điểm Phó Hào nhưng thật ra rất là bội phục Y Tát Bối Nhĩ, cùng với hắn, vị đại tiểu thư cũng là cô nhi, nhưng điểm bất đồng là Phó Hào căn bản không biết cha mẹ của mình là ai, mà Y Tát Bối Nhĩ là lúc nàng xuất thế không lâu sau đó, cha mẹ đã chết, lại được lão quản gia nuôi lớn. Mà ở dưới tình hình không có một ai dạy bảo hướng dẫn, Y Tát Bối Nhĩ có thể tôi luyện ra tính cách vô cùng hung tàn, tuyệt đối xưng là không gì không thể, Phó Hào không bội phục cũng không được.
Kỳ thật bộ dáng đó của Y Tát Bối Nhĩ làm cho người ta cảm giác không có một chút hương vị điêu ngoa, vị đại tiểu thư này ngược lại là mỹ nữ nhất đẳng.
Một mái tóc dài cuộn sóng màu đỏ giống như hỏa diễm, phía trước lộ ra một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, một đôi mắt to cong lên giống như ánh trăng lưỡi liềm, có thể nói ở thời điểm tức giận cũng là như thế. Làn da trắng nõn, dáng người tuy rằng bởi vì tuổi còn nhỏ, còn chưa phát dục đến độ hoàn mỹ, nhưng lúc này cũng đã đủ quy mô. Trước ngực ba đào(@^@), cho dù nhiều nữ nhân ở trong thôn đều phải tự hỗn thẹn lấy mình, điều này làm cho Phó Hào vẫn đều rất lo lắng, vị đại tiểu thư này một khi trưởng thành, bộ ngực kia có thể nói là khủng bố, có hay không rơi xuống.
À không, cách vài ngày không gặp, Phó Hào lại giật mình phát hiện, ở nơi đó của vị đại tiểu thư lại lớn hơn một vòng, lại tương xứng với cái vòng eo mảnh khảnh cùng cặp đùi ngọc thon dài, áo lót trên người Y Tát Bối Nhĩ lúc này tràn ngập một loại mị lực kinh tâm động phách, làm cho Phó Hào trong nháy mắt không khỏi có chút ngây người.
“Ngốc bào tử! Ngươi … ngươi nhìn cái gì đó? Tin hay không lão nương đem ánh mắt của ngươi móc xuống? Ta hỏi ngươi, ngươi như thế nào không trả lời ta? Đêm qua ngươi đã làm gì? Tạo ra thanh âm gào khóc thảm thiết cả đêm sao, ngươi không phải là con heo bị chọc tiết không vậy?”
Đối với ánh mắt Phó Hào, Y Tát Bối Nhĩ chẳng những không vui mừng, ngược lại còn kiêu ngạo, lại còn hếch cái bộ ngực vô cùng ngạo nhân làm cho nó sóng sánh mãnh liệt. Ánh mắt cong lên như ánh trăng lưỡi liềm, một đôi chân thon dài dẫm nát viên đá trước mặt Phó Hào, phất tay áo lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn như ngọc quơ quơ hung tợn nói.
Ách! Phó Hào nháy mắt thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra một bộ mặt tươi cười ngốc nghếch, cánh tay to lớn vuốt vuốt đầu, ngây ngô cười nói: “Hắc hắc! Này …. Cái kia ….“
“Đừng con mẹ nó cái này cái kia, ngươi nhìn xem mình có chút tiền đồ không vậy, một nam lại quá sức lề mề, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua thi thể con Phong Lan như thế nào có được?” Vừa nhìn thấy cái bộ dáng ngu ngốc của Phó Hào, Y Tát Bối Nhĩ lại càng như nộ khí xung thiên, mắt to lại cong thành hình lưỡi liềm, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Hào. Dừng lại một lát, Y Tát Bối Nhĩ tiếp theo hầm hừ nói: “Ngươi đừng đem lừa gạt được Song Nhi đặt lên người của ta, tiểu nha đầu kia quá khờ dại, lão nương ta cũng không có ngốc nha, ngươi vận khí tốt như vậy sao, có thể nhặt được Phong Lang?”
Sặc! Phó Hào nghẹn lời, xấu hổ cười cười, vuốt cái đầu, nói: “Này … Thật sự là nhặt được mà!”
Nếu ngày hôm qua đã soạn ra một cái cớ, lúc này Phó Hào tự nhiên kiên trì đến cùng.
“Quên đi quên đi! Nhìn ngươi kìa, bộ dáng ngốc nghếch như vậy, nhanh chạy đi ăn cơm đi, Song Nhi đem da Phong Lang đã làm sạch sẽ, nhớ rõ là cấp cho Lan Địch bá bá đó, thân thể của hắn không tốt, trên núi gió lại lớn, da của con Phong Lang này thật thích hợp cho hắn chống lạnh!”
Thấy bộ dáng khờ khạo của Phó Hào, Y Tát Bối Nhĩ nhất thời mất đi hứng thú nên không hỏi tiếp nữa. Ném ra một câu xoay người bỏ đi.
Ách! Lan Địch bá bá, chính mình ngược lại còn đem chuyện này quên đi, lão nhân này vẫn một mực muốn có khối da Phong Lang hay sao. Vẫn là đại tiểu thư lại tinh tường nhớ rõ! Phó Hào có chút ngượng ngùng vỗ vỗ đầu, chạy nhanh đi ăn vài miếng, sau khi ăn xong liền kẹp khối da Phong Lang, rồi chạy đến bên trong hầm rượu vụng trộm một vò rượu lâu năm, rất nhanh hướng phía sau núi chạy đi.
Lan Địch bá bá là một người rất cổ quái, rõ ràng là một thành viên của cái gì gọi là Mã Luân gia tộc, nhưng lại không biết vì cái gì, cũng không ở trong sơn thôn, cố tình một mình một người ở tại phía sau núi, chịu đủ loại kham khổ. Hơn nữa cũng không cho phép người của Mã Luân gia tộc đi vấn an, đương nhiên, ngoại trừ một người chính là Phó Hào!
Phó Hào tuy rằng chỉ là một hạ nhân, nhưng rất được Lan Địch yêu thích, điều này làm cho đại tiểu thư Y Tát Bối Nhĩ rất hậm hực.
Phía sau núi cách thôn cũng không tính là xa, hơn nữa Phó Hào bước chân lại dài, bất quá ước chừng nửa canh giờ đã chạy tới được nơi đó, một căn phòng nhỏ được làm bằng gỗ rất giản dị tọa lạc bên khe suối.
“A? Hương vị rượu Rum a? (ta để nguyên tiếng Anh) Phó Hào ngươi tiểu tử này rốt cục cũng nhớ lão tử ta? Khụ khụ!”
Ngay tại phòng nhỏ cách Phó Hào khoảng mấy chục thước, liền nghe thấy một thanh âm có chút suy yếu mệt mỏi cùng với tiếng khụ khụ vang lên, theo sau đó cánh cửa phòng chi dát vang lên thanh âm nho nhỏ, một lão nhân chậm rãi đi ra.
Lan Địch dáng người cực cao, có thể tính là cao, hiện tại so với Phó Hào cũng không thấp, ước chừng một thước tám có hơn. Nhưng lại quá gầy, bộ dáng giống như trên người chỉ còn bộ khung xương, chẳng có mấy cân thịt cho lắm, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xám rộng thùng thình, giống như cây gậy trúc bình thường ở sau núi, nếu như có một trận gió thổi qua cũng có thể ngã ầm xuống.
Lan Địch tướng mạo ngược lại coi như anh tuấn, trên khuôn mặt gầy gò lúc này đã rất nhiều nếp nhăn, sắc mặt tái nhợt vô cùng lại còn mang theo một chút bệnh trạng ửng đỏ. Chỉ có cặp ánh mắt kia lại thập phần sáng ngời, thoạt nhìn cùng với thân thể chẳng tương xứng chút nào.
Đối với Lan Địch có thể phát hiện ra mình cách mấy chục thước, Phó Hào ngược lại không quá mức để ý, ngây ngô cười, nói: “Lan Địch bá bá, cái mũi này của ngươi thật là tốt, khi nào chỉ dạy cái bổn sự này cho ta nha!”
Trừng ánh mắt tức giận liếc nhìn Phó Hào, Lan Địch sắc mặt bỗng nhiên hơi đổi, bên trong đôi mắt hình như bắn ra một đạo hào quang, cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Hào một hồi, sau đó thở nhẹ ra nói: “Ai? Vài ngày không gặp, ngươi tên tiểu tử này nhìn thế nào cũng có điểm không giống lúc trước?”. Nói xong, tả hữu đánh giá Phó Hào một lượt, giống như đang nhìn một con quái vật xa lạ.
Không đúng a? Phó Hào trong lòng nhất thời căng thẳng, chẳng lẽ nói là nguyên nhân bởi vì trong cơ thể mình dung hợp thêm một linh hồn sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Hào không khỏi hơi biến đổi.
Tuy rằng, sau khi hai linh hồn hoàn toàn dung hợp, bởi vì trí nhớ kiếp trước mất đi làm cho Phó Hào lúc này trên cơ bản tính cách vẫn là của Phó Hào đời này làm chủ đạo, nhưng vẫn như cũ sẽ phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ, đối với người thập phần quen thuộc như Lan Địch, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ nhìn ra có điểm khác thường.
“Ách! Có thể là do mấy ngày hôm này luôn chìm vào trong cơn mộng kỳ quái hay sao đó!” Phó Hào miễn cưỡng kiềm chế khẩn trương trong tâm, ngây ngô cười nói.
“Kỳ quái mộng? Hay là tên tiểu tư ngươi đã bắt đầu tư xuân? Chậc chậc! Không sai, mà cũng khó trách a, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, ôi điều này cũng rất rất bình thường!” Sau khi nhìn vài lượt, Lan Địch thật cũng không có phát hiện dị thường nào lớn, ngược lại đoạt lấy vò rượu ở trong tay Phó Hào, nở nụ cười trêu chọc.
Nhìn thấy Lan Địch không hề đặt câu hỏi, Phó Hào rốt cục nhẹ nhàn thở ra một hơi, đối với sự giễu cợt cũng không để ở trong lòng, nhanh nhạy đưa da sói đưa tới trước mặt Lan Địch cười nói: “Đây là đại tiểu thư lệnh ta mang tới cho ngươi!”
“Oh! Vậy để đó đi, đúng rồi, mấy ngày nay ngươi không có tới, để lão tử hỏi thăm ngươi một chút, tiểu tử ngươi gần đây có chút tiến bộ gì không, công pháp mà ta đưa cho ngươi luyện như thế nào rồi?” Lan Địch nhìn cũng chưa nhìn da con Phong Lang ở trước mắt một cái, mãnh liệt hớp vài ngụm rượu, trên khuôn mặt ửng đỏ trắng bệch liền tăng thêm vài phần.
Công pháp?
Ặc! Phó Hào lại một trận nghẹn lời, liền mạnh mẽ nhớ lại, lúc Phó Hào của kiếp trước còn chưa tới đây, Phó Hào vẫn điều đặn tu luyện cái công pháp gì đó mà Lan Địch đã truyền thụ cho, chỉ là hai ngày nay vội vàng dung hợp linh hồn cùng với chuyện tu luyện đao pháp, ngược lại làm cho chuyện này vất qua một bên, lúc này đây Lan Địch vừa nhắc lại mới nhớ qua.