Chỉ thấy một vóc người thoạt nhìn rất gầy yếu, một người mặc phục thợ săn mỏng manh đang cúi đầu vào một cây đại thụ khóc, bởi vì che khuất tầm nhìn, Phó Hào không cách nào thấy rõ ràng mặt mũi.
Mà ngồi ở trước người thợ săn gầy yếu này lại là một tráng hán khôi ngô ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay không ngừng động ở trên thân người thợ săn, trong miệng tựa hồ còn đang nói gì đó, nhưng do khoảng cách xa nên không cách nào nghe rõ được.
Trước tráng hán này vài mét là một đại hán vạm vỡ khác cao ước chừng khoảng một mét chín (1m90), trên thân là bộ kình giáp cùng dáng người to lớn, trên mặt cũng mang theo một vết sẹo khổng lồ cùng trong ánh mắt hiện ra tia tà quang, ở dưới ánh lửa làm hắn giống như ác ma từ trong địa ngục chui ra, thoạt nhìn hết sức dữ tợn!
Hai mạo hiểm giả cướp đồ của tên thợ săn?
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Phó Hào kết luận thanh âm kêu thảm kia là của tên thợ săn gầy yếu phát ra, đại khái tình huống cũng dễ đoán được.
Loại chuyện này ở trong núi rừng cũng không tính là hiếm thấy, bởi vì ma thú tinh hạch trong Ma Thú sơn mạch có giá trị không rẻ, cho nên luôn có rất nhiều mạo hiểm giả tiến vào bên trong.
Nhưng bởi vì bọn họ không quen thuộc địa hình nơi đây, vốn dĩ tiền tài là tối thượng cho nên người mạo hiểm tận lực tránh cho mình nguy hiểm, thường đến địa phương bắt lấy một ít thợ săn bảo họ dẫn đưownfg.
Loại chuyện này ở tiểu sơn thôn của hắn cũng từng phát sinh, đối với Phó Hào mà nói, cũng không tính là xa lạ.
Ngay khi bị bắt dẫn đường thì vận mệnh bọn họ hết sức bi thảm, chẳng những dọc đường đi chịu ít hành hạ tra hỏi, đến cuối cùng vô luận mạo hiểm giả thành công hay không, cũng đều đem giết chết, để tránh thu hoạch lộ ra đưa tới những mạo hiểm giả khác cướp đoạt.
Đối với mạo hiểm giả cấp thấp mà nói, tánh mạng con người bình thường bất quá là như con kiến hôi, căn bản chẳng tồn tại lòng thương hại gì!
Một cổ giận dữ trong khoảnh khắc từ ánh mắt Phó Hào hiện lên, sau khi cẩn thận quan sát tình hình trước mắt, hắn lặng lẽ thối lui ra hơn mười mấy thước, tiếp theo đó gọi Cáp Mỗ Lôi Đặc tới nhẹ giọng phân phó mấy câu, thân thể bỗng nhiên động, nhanh chóng chui vào trong rừng cây.
Tại một năm trước bị người của Thần Điện bức cột vào thập tự giá thiêu cháy rồi rơi xuống huyền nhai. Phó Hào đối với cái loại ỷ vào thực lực mạnh mẻ coi thường tánh mạng người yếu, đã hoàn toàn căm thù đến tận xương tuỷ.
Hơn nữa Phó Hào vốn được xem như là một thợ săn, đối với người đồng nghiệp ở trước mắt tự nhiên sinh ra thiện cảm, hơn nữa vì con đường ra khỏi đây ở trên người thợ săn này, cho nên Phó Hào quyết định cứu người thợ săn đáng thương này.
Bởi vì trên người hai gã mạo hiểm kia không có đeo huy hiệu thực lực, Phó Hào cũng không gấp gáp động thủ, ngược lại ở trong rừng cây cẩn thận tìm kiếm cơ hội.
Mấy phút đồng hồ sau, ánh mắt Phó Hào sáng ngời, ánh mắt tập trung ở trên một cây đại thụ.
Nơi đó có môt con tiểu động vật hết sức kỳ lạ, giống như con ếch, nhưng phía sau lưng chi chít gần mười mũi nhọn (tiêm thứ) nhọn hoắc dài mười phân, giống như con nhím vậy.
Tiến Độc Oa! Một loại dã thú bình thường, nhưng ở trong núi rừng lại có rất ít người dám đi trêu chọc nó, nguyên nhân chính là mũi nhọn trên người nó mang theo nọc độc, nghe nói có thể độc chết ngay cả đám Thổ Hùng!
Ánh đao đột nhiên nhấp nhoáng, tại Tiến Độc Oa vẫn đang còn ngủ say đến tiếng kêu cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt đầu cùng thân thể chia lìa thành hai nửa, Phó Hào thân thể liền động, nhanh chóng vọt tới đoạn thi thể phía sau, thật cẩn thận rút ra mấy cây nhọn hoắc, tiếp theo thân thể hướng tới sau lưng đám người kia lướt qua.
Nhưng vào lúc này, Cáp Mỗ Lôi Đặc ưỡn cái bụng lớn, dựa theo phân phó của Phó Hào, nghênh ngang hướng tới hai người mạo hiểm giả.
"Người nào?"
Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng không có giấu diếm động tác của mình, ngược lại vì phối hợp với Phó Hào, lại càng làm tiếng động lớn, đem cái đuôi lớn đối cây cối chung quanh đánh cho rung động, loại này động tĩnh, đừng nói là thực lực hai mạo hiểm giả kia không kém, dù là người bình thường cũng có thể dễ dàng nghe được.
Tráng hán trên mặt có vết thẹo dài quát lên một tiếng, trên mặt nhất thời hiện ra thần sắc kinh hoảng, thân thể cũng hướng phía trước bước lên mấy bước. Trên người cũng nhấp nhoáng một cỗ hơi thở mạnh mẽ.
"Nhân loại hèn mọn! Các ngươi là vật gì? Ngang nhiên dám xông vào lãnh địa của Thần Thánh cự long Cáp Mỗ Lôi Đặc ta, chẳng lẽ sống đủ rồi sao?" Cáp Mỗ Lôi Đặc lắc cái đầu cực đại, ưỡn bụng ngẩng đầu lên cao cao khinh thường nói. Thân hình cũng xuất hiện tại tràng.
Nói cũng kỳ quái, Cáp Mỗ Lôi Đặc mặc dù lá gan nhỏ, đừng nói ma thú trong rừng rậm, cho dù một con dã thú nho nhỏ cũng có thể bị làm cho sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng đối với loài người, trừ Phó Hào ra, Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng không e ngại ai.
Dĩ nhiên, trên thực tế, nhìn thấy ba người này, Cáp Mỗ Lôi Đặc mấy trăm năm qua cũng chỉ thấy Phó Hào mà thôi, hơn nữa hắn chỉ số thông minh có hạn, cho rằng chủ nhân nhất định là cường giả đáng sợ nhất trong nhân loại, cho nên hắn Cáp Mỗ Lôi Đặc vĩ đại mới có thể trở thành người hầu, về phần những nhân loại khác, thì không đáng được nhắc tới.
Cũng vì thế hắn mới dám nghênh ngang đi ra phối hợp với Phó Hào.
"Thần Thánh cự long?" Lúc này một mạo hiểm giả khác cũng đứng dậy, thần tình mê hoặc, lại nghe được lời của Cáp Mỗ Lôi Đặc, hai người nhất thời cả kinh, cùng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
"Dĩ nhiên! Bất quá nhìn các ngươi không rõ ràng tình huống lắm, ta nhân từ không truy cứu trách nhiệm của các ngươi, như vậy đi, ba người các ngươi lập tức biến đi khỏi mắt ta, nếu không… hừ hừ!"
Cáp Mỗ Lôi Đặc vừa nói, ánh mắt cũng đánh giá hai mạo hiểm giả này, thấy hai người này thể trạng cường tráng không kém hơn Phó Hào, Cáp Mỗ Lôi Đặc trong lòng bỗng nhiên có chút lo lắng.
Hai người này có thể hay không xông lên hành hung mình đây? Nhìn quả đấm kia, tựa hồ cũng rất có lực lượng a! Cáp Mỗ Lôi Đặc trong lòng không ngừng suy nghĩ, có phải nên quay đầu bỏ chạy không?
Bất quá vừa nghĩ tới sau khi chạy trốn sẽ bị Phó Hào hung hăng đánh một trận, nên cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hoàn hảo, Cáp Mỗ Lôi Đặc tạo thành lực chấn nhiếp, hơn nữa trên người còn mặc một cái áo may-ô bằng da gấu, càng làm cho người khác không đoán ra lai lịch.
Hai gã mạo hiểm trên mặt kinh hãi càng thêm đậm, mơ hồ còn lộ ra một cổ e ngại cùng nghi ngờ, thân thể bắt đầu hướng lui về, tựa hồ muốn làm theo sự phân phó của Cáp Mỗ Lôi Đặc.
Nhìn thấy bộ dáng kia, Cáp Mỗ Lôi Đặc trong lòng nhất thời mừng rỡ, vừa muốn nữa nói vài lời hù dọa, hai người kia bỗng nhiên phát sinh dị biến.
Chỉ thấy tráng hán có vết thẹo dài kia sau một hồi cẩn thận quan sát Cáp Mỗ Lôi Đặc, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo trầm giọng nói: "Không đúng, người này không phải là Long tộc, trên người căn bản không có bất kỳ long uy tồn tại, có cái gì không đúng!"
"Sao?" Tráng hán kế bên nghe vậy sửng sốt, tiếp theo cẩn thận quan sát Cáp Mỗ Lôi Đặc, trên mặt cũng lộ ra thần sắc cổ quái, trầm tư một chút chậm rãi nói: "Không sai, không có chút long uy nào, cũng không có chút ma lực, người này tựa hồ chỉ là biến dị dã thú, hắc hắc! Đây cũng là thứ tốt a, bắt được đem bán đi liền có trị giá không ít tiền sao!"
Tráng hán kế bên tức giận trợn mắt, thoáng nhìn người thợ săn gầy yếu đang dưới đất, thấp giọng nói: "Ngươi đừng quên, chúng ta tới đây không phải là vì phát tài, bảo vệ tiểu thư mới là trọng yếu nhất!"
Nói đến đây, hắn quay lại liếc mắt nhìn Cáp Mỗ Lôi Đặc một cái, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên nói: "Bất quá người này có thể nói ra được! Bắt làm dẫn đường cũng không tệ. Cùng nhau động thủ, đừng làm cho nó chạy thoát!"
Vừa nói, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời phát ra một tiếng gầm lên, thân thể hướng tới Cáp Mỗ Lôi Đặc đánh qua.
Hai người thanh âm không cao, Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng không có nghe họ đang nói cái gì, bất quá động tác cũng rất rõ ràng, Cáp Mỗ Lôi Đặc lúc này cho dù ngu xuẩn cũng hiểu được, mình không hù dọa được hai người kia, hậu quả rất có thể trở nên hết sức nghiêm trọng!
"Chủ nhân cứu mạng a!" Một tiếng thét kinh hãi phát ra, tiếp theo bất chấp cái gì là Thần Thánh cự long, hai cánh nhỏ mạnh mẽ vẩy vẩy mấy cái, khó khăn bay lên.
Đoạn thời gian này, bởi vì thể trọng giảm bớt chút ít, làm cho năng lực phi hành của hắn cũng đề cao không ít, nếu như là lúc trước, sợ rằng không đợi bay lên đã bị hai người kia bắt được ở trên mặt đất.
Bất quá Cáp Mỗ Lôi Đặc phản ứng mặc dù nhanh, nhưng hai người kia động tác cũng nhanh hơn, ngay khi khoảng cách còn có mười mấy thước, không ngờ cũng bay lên trời, hướng tới Cáp Mỗ Lôi Đặc đánh ầm xuống.
Cáp Mỗ Lôi Đặc bi thảm cho là mình chạy không khỏi một bữa hành hung, dị biến lần nữa phát sinh.
Hai gã mạo hiểm thân thể vừa mới bay lên không bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo tựa hồ mất đi khí lực toàn thân, mạnh mẽ từ không trung ngã rơi xuống.
Cùng lúc, thân ảnh Phó Hào cuối cùng từ phía sau chợt lóe hiện ra, một tay ôm lấy thợ săn trong miệng phát ra tiếng thét: "Chạy mau!"
Vừa nói, hai chân trong nháy mắt dùng sức, không kịp xác định phương hướng, nhanh chóng chạy vào chỗ sâu nhất rừng rậm.
"Chủ nhân vĩ đại!" Cáp Mỗ Lôi Đặc vừa mới vừa kinh hồn chưa trấn định, nhất thời cái miệng to thở phào một hơi nhẹ nhỏm, ca ngợi Phó Hào một câu, vội vàng quạt cánh nhỏ bay theo theo.
Tựa hồ bị biến cố này làm kinh sợ quá độ, hơn nữa là do nhát gan, gã thợ săn nhỏ gầy mới vừa bị Phó Hào ôm lấy liền phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó bất tỉnh...
Tiến Độc Oa độc tính mặc dù rất mạnh, nhưng thời gian cũng không quá dài, Phó Hào một hơi không biết ném ra bao nhiêu cái gai nhọn (tiêm thứ) lên người hai gã mạo hiểm, nhưng nghĩ đến thực lực của hai người đó có lẽ sẽ tỉnh lại rất nhanh, cho nên Phó Hào không dám dừng lại, năng lượng Lực Thần Quyết cũng toàn bộ vọt tới trên đùi, tốc độ đề cao cực điểm, một hơi chạy trốn gần nửa canh giờ, ít nhất đã xa trăm dặm có hơn mới ngừng lại.
Mới vừa thở ra một hơi, Phó Hào tâm tình cùng mới vừa rồi khẩn trương cao độ thư giản xuống, lúc này mới cảm ứng được thân thể thợ săn kia hết sức mềm mại, hơn nữa trước ngực còn có hai luồng cao vút nhô ra.
Mụ nội nó! Này... Này lại là nữ nhân? Phó Hào hoàn toàn ngây ngốc, nhẹ buông tay làm cho người thợ săn rơi xuống mặt đất ...