Tựa hồ bởi vì Thiên Vương cốc là một không gian kỳ lạ, ở bên trong này, đêm tối cùng với ban ngày dường như không hề phân biệt, sắc trời vẫn đều là xám xịt một màu, cố nhiên không thể có được tầm mắt hiệu quả nhưng ít nhất cũng còn tốt hơn nhiều so với đêm đen mù mịt.
Phó Hào vốn có thị lực rất mạnh, cẩn thận quan sát tình hình trong cốc tự nhiên vừa xem đã hiểu ngay.
Chỉ thấy trước một động khẩu tại chỗ đất bằng phẳng, có một đám người chia làm hai bên đang kịch liệt chém giết. Đám người có nhân số nhiều hơn thì một thân trường bào toàn bộ màu trắng, đúng là dấu hiệu của Thần Điện độc nhất vô nhị trên Lam Thương đại lục.
Còn phía đối diện lại chỉ có một người, một người vô cùng kỳ dị.
Dáng người ước chừng ba thước, nửa thân trên trần trụi bày ra cơ thể cường tráng biểu lộ một lực lượng chắc chắn là cực kỳ kinh người.
Mà tướng mạo lại thập phần cổ quái, trên đỉnh của đầu tóc dài cuốn khúc kia không ngờ còn có một đôi sừng nhọn, nhìn qua bộ dáng giống như một đầu trâu rừng còn chưa tiến hóa.
Rõ ràng là người trong thú tộc.
Cũng may Phó Hào những ngày còn ở ngoài Thiên Vương cốc gặp qua không ít thú nhân nên lúc này nhìn thấy cũng không lấy làm quá ngạc nhiên. Bởi nguyên nhân tại Thiên Vương cốc không thể sử dụng bất cứ năng lượng gì, nên ở trong này chỉ có thể sử dụng lối đánh nhau cực kỳ nguyên thủy, thậm chí binh khí đều là vũ khí bình thường nhất trên đại lục chứ thực sự không phải là Hồn khí.
Cứ như vậy, đánh nhau cùng với giai vị cấp bậc của bản thân đã không còn can hệ quá lớn. Chỉ có thể dựa vào một chút kỹ xảo cùng với lực lượng cơ thể mạnh mẽ mà đối kháng. Đương nhiên dưới tình huống nhân số đông hơn thì cũng rõ ràng chiếm được ưu thế nhiều hơn.
Ngưu nhân tuy rằng nhìn qua lực lượng hết sức kinh người, trong tay cầm khiên tròn cùng với một cây Rìu cực lớn có vẻ rất uy vũ phong độ, nhưng xui xẻo thay số lượng thật sự quá ít, Thần Điện bên kia nhìn sơ cũng có mấy chục người mà lúc này bên cạnh hắn, chỉ có mấy thi thể của đồng bọn, hiển nhiên cũng đã chết dưới tay thủ hạ của Thần Điện.
Trong Thiên Vương cốc quả có những cấm chế độc đáo, chẳng sợ anh thực lực mạnh như Phong hào đấu Thần, vào đây bất quá cũng là một người bình thường, muốn lợi ích chỉ có thể dựa vào chém giết nguyên thủy vậy đó. May mắn, bọn người Thần Điện này rõ ràng địa vị không cao, bên người thậm chí một ma sủng cũng không có chứ không thì Ngưu đầu nhân kia kết cục đã sớm được định đoạt rồi! Cho dù vậy, dưới sự vây công của mấy chục tên Thần Điện, Ngưu đầu nhân trên người cũng đã chằng chịt vết thương, hơn nữa chiêu thức cũng bắt đầu có chút hỗn loạn. Đối mặt với công kích dày đặc như vậy. Dù là Ngưu nhân có được thân thể của thú nhân bộ tộc trời sinh bưu hãn lúc này cũng có chút ăn không tiêu.
Chứng kiến tình huống trước mắt Phó Hào sau khi sửng sốt, lông mày đã hơi hơi nhíu lại. Nhưng tạm thời dẹp qua mấy điểm nghi vấn, Phó Hào mặt cau lại đầy dữ tợn, tiếp theo không chần chờ nữa hướng tới bên trong tung vọt người vào. Dựa theo biểu hiện của Tầm Bảo Thử mà nói, trong sơn cốc này khẳng định sẽ có bảo tàng nào đó tồn tại. Mà cho dù Phó Hào tuy không quen biết Ngưu đầu nhân, nhưng chỉ hắn cần nhận biết được bọn người Thần Điện cũng đã quá đủ rồi. Tựa hồ từ một khắc Phó Hào bước ra từ thôn xóm nhỏ nơi rừng rú đó đã định cùng với Thần Điện vĩnh viễn trở thành địch nhân không chết không thôi. Mà địch nhân của địch nhân là bằng hữu, Phó Hào dù có thể không coi Ngưu Nhân là bằng hữu nhưng ít nhất cũng có thể là đồng bọn để hắn hợp tác!
Ngưu đầu nhân thực lực quả không kém, tuy không thể so với Phó Hào có đao pháp đặc dị, nhưng chỉ cần dựa vào lực lượng cùng với thể chất cường hãn trời sinh của thú nhân tộc, trong Thiên Vương cốc mà nơi nơi đều có thể bất ngờ gặp phải lực lượng vốn rất đông đảo của Thần Điện cùng với Tam đại gia tộc này, thì với Phó Hào hắn ít nhất cũng coi như có được một sự giúp đỡ!
Phó Hào tốc độ cũng không thần kỳ gì, nhưng bởi vì trong này Đấu khí toàn bộ tiêu tán nên cảm giác của đám người Thần Điện tự nhiên cũng bị ảnh hưởng thật lớn, khiến Phó Hào đi đến trước mặt bọn họ mới ngạc nhiên mà phản ứng.
“Ngươi là ai......”
Một gã Thần Điện vừa mới mở miệng hỏi thì Sài đao trong tay Phó Hào đã loáng lên theo tốc độ vô cùng khủng bố mà nháy mắt chém ra. Ánh đao chớp lóe, tên xui xẻo trước người còn mang theo một huy hiệu ánh trăng màu bạc, rõ ràng là một cường giả Lục cấp Đấu Thần, Thần Điện một câu trọn vẹn cũng không kịp nói ra, nơi yết hầu máu tươi đã bắn tung tóe, còn mang theo thần sắc kinh hãi ngạc nhiên trên mặt mà ngã xuống.
Mất đi đấu khí, Đấu Thần ở Thiên Vương cốc đối với Phó Hào căn bản không sinh ra được chút uy hiếp, thậm chí có thể nói, chỉ cần không gặp phải cao giai ma thú quá mức cường hãn, tại đây trong Thiên vương cốc này dựa vào đao pháp bá đạo trong tay, Phó Hào cơ hồ ở vào trạng thái tạm thời vô địch.
Như Phó Hào dự đoán, kim sắc năng lượng của Lực Thần quyết thần kỳ đến bao nhiêu, đều như vậy, không thể thoát khỏi quy tắc Cấm chế đầy quỷ dị của Thiên Vương cốc, phảng phất như từ lâu đã biến mất trong thân thể Phó Hào. Đối với Phó Hào trước kia mà nói, có thể sẽ làm cho thực lực của hắn bị ảnh hưởng cực lớn. Nhưng mà lúc này điều đó với Phó Hào cơ hồ không tồn tại!
Song Luân trong Lực Thần quyết của Phó Hào đã giải khai, khiến năng lực của hắn có thể vận dụng được lực lượng hơn ngàn cân. Mà khi Phó Hào tiến vào trong cấm chế, thân thể lại đột ngột xảy ra biến hóa kỳ dị, lúc này dù Phó Hào không vận Lực Thần quyết, lực lượng đơn thuần của thân thể cũng vẫn như cũ, không dưới ngàn cân!
Có thể nói, ngoại trừ tác dụng đặc biệt khiến người người rúng động kia của kim sắc năng lượng, thực lực của Phó Hào lúc này, cùng với trước khi tiến vào Thiên Vương cốc cũng không có khác biệt quá lớn! Có lẽ loại lực lượng này ở bên ngoài đối mặt với Đấu Thần, cho dù là hạ phẩm Lục cấp Đấu Thần, Phó Hào vẫn còn xa xa không phải đối thủ.
Nhưng nơi này là Thiên Vương cốc! Hết thảy Đấu Thần đều như nhau! Không có đấu khí, Đấu Thần ở trong đây cùng với con kiến cũng không có khác biệt gì quá lớn!
Một đao chém đôi một gã Lục cấp Đấu Thần, trong lòng Phó Hào không có vội vui sướng, cũng không có ý định tạm dừng, cước bộ nhẹ nhàng hoán đổi, né tránh hai gã Thần Điện vừa kịp giật mình phản ứng hướng tới hắn lập tức công kích, ánh đao đã lại nhấp nhoáng giống như lưỡi hái tử thần lóe lên đòi mạng! Với đao pháp tiến nhập đến cảnh giới Nhân đao Tứ phẩm của Phó Hào lúc này, tiến bộ tuy rằng không lớn, nhưng một giây đồng hồ huy đao hơn một trăm lần cũng thập phần dễ dàng, mà trong một phần trăm của giây chém ra được một đao, tốc độ tuyệt đối có thể nói là đáng sợ. Loại tốc độ này trước mặt những tu luyện giả mất đi Đấu khí khiến cho phản ứng bọn họ căn bản không thể so sánh, chỉ có thể là một trận tàn sát một chiều đúng nghĩa. Thậm chí không ai có thể làm Phó Hào phải xuất hơn một đao. Chỉ vài giây thời gian, Phó Hào chém ra hơn mấy trăm đao khiến cho bọn người Thần Điện mới vừa rồi còn diễu võ dương oai hống hách không ai bì nổi này, toàn bộ biến thành một đám thi thể trong khi vẫn còn hơi thở!
Mà bên trong sơn cốc nguyên bản mặt đất có màu vàng nhạt lúc này đã bị máu tươi in nhuộm một mảnh quỷ dị đỏ sẫm!
Vốn đã cho là mình đã thân lâm tử cảnh, còn thầm nghĩ trước khi chết sẽ ráng kiếm vài cái thi thể của bọn Thần Điện làm đệm lưng, nào ngờ đâu Ngưu đầu nhân bị một màn đột nhiên phát sinh trước mắt doạ cho sợ ngây người. Vì kiệt sức, Ngưu đầu nhân thân thể cao lớn kia cũng phải lảo đảo choáng váng nhìn tình hình trước mắt, đồng tử to cộ như chuông đồng hiện lên một tia kinh ngạc thật sự rồi từ từ biến thành kinh hãi vô ngần.
Mà khi ánh mắt hắn dời từ một mảnh thi thể đến người gã thiếu niên với một thân vải thô quần áo bình thường, bên hông cắm sài đao thoạt nhìn cũ nát vô bỉ, bộ dạng lại có vài phần khờ khạo, từ trước hắn luôn luôn tự cho mình là thô bạo huyết tinh, nhưng lúc này trên mặt cũng đã nổi lên một chút sợ hãi!
Bởi vì nguyên nhân có Cấm chế Thiên Vương cốc ma đấu sĩ tại bên trong nơi này không thể có ưu thế gì đáng nói, vì vậy, vô luận người nào tiến vào Thiên Vương cốc toàn bộ đều là tu luyện qua thân thể võ đấu sĩ, hoặc là võ đấu sĩ thăng cấp Đấu Thần! Mà kết quả chính là đám người kia tuy rằng đấu khí toàn bộ tiêu tán, nhưng thân thể và kỹ xảo chiến đấu cùng với lực lượng các phương diện như cũ có thể thoải mái thắng được binh lính bình thường thậm chí tuyệt đối cũng không kém so với chiến sĩ Thú nhân tộc vẫn được xưng tụng là Tối cường Chiến Sĩ trên đại lục.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Ngưu đầu nhân lâm vào tình thế thê thảm, có thể tính hắn luôn luôn tự xưng là cao thủ thứ nhất nhì trong Ngưu đầu nhân tộc nhưng dưới tình huống không dụng đấu khí cũng tuyệt đối đánh không lại mấy chục Thú nhân tộc chiến sĩ cường hãn.
Mà người trước mắt này thoạt nhìn niên kỉ không cao, không ngờ trong nháy mắt công phu đã đem mấy chục tên Thần Điện đấu sĩ thực lực tương đương với Thú nhân tộc chiến sĩ cùng với Đấu Thần toàn bộ giết sạch, thực lực không quá mạnh mẽ hay sao chứ? Ngưu đầu nhân tuy tính cách thẳng thắn bộc trực, nhưng là vì thân phận của hắn, đồng thời lúc còn nhỏ vẫn bái làm môn hạ học tập với Đấu Thần của nhân loại, hơn nữa cảnh giới bản thân không thấp, nhãn lực cũng tự nhiên rất mạnh. Hắn tự nhiên nhìn ra được, tên thiếu niên trước mắt sở dĩ có thể dễ dàng chém giết được những người này, không phải là dựa vào bản thân có được cái gì đó có thể kháng cự lại Cấm chế Đấu khí độc đáo của Thiên Vương cốc, đơn thuần chỉ dựa vào một loại vũ kỹ mà chính mình cho tới bây giờ cũng chưa hề gặp qua.
Một loại vũ kỹ độc đáo, đơn giản trực tiếp nhưng uy lực lại làm cho người chứng kiến sởn tóc gáy chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối !
Một đao quét qua mang theo một du hồn lạc phách, từ lúc thanh niên này xuất thủ, không ngờ chưa từng có người nào phải khiến hắn chém ra đao thứ hai, đây là loại tốc độ quỉ dị như thế nào chứ? Nếu thêm đấu khí, sẽ tạo thành một loại uy lực mạnh mẽ cỡ nào nữa đây?
Ngưu đầu nhân chỉ cảm thấy đại não bắt đầu trở nên có chút trống rỗng, không dám suy nghĩ tiếp nữa ...
Phó Hào đứng nán lại giữa sân, hắn đương nhiên không biết mình vừa rồi hiển lộ thực lực, đã khiến gã Ngưu đầu nhân này sinh ra sợ hãi cực độ, nguyên bản rõ ràng là một sinh mệnh sờ sờ ra đó bỗng nhiên biến thành cỗ thi thể, hơn nữa còn do chính mình tự tay xuất thủ làm Phó Hào trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thật quái dị. Có chút bất nhẫn không đành lòng, có chút kinh hoàng thất thố, mà càng nhiều hơn chính là mờ mịt cùng với khó hiểu!
Không biết vì cái gì, nhìn tình thế trước mắt, hắn thậm chí có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như tại thật lâu trước kia, chính mình từng làm như vậy vô số lần ......
“Ha! Chủ nhân vĩ đại, tiểu tử kia quả nhiên không có lừa chúng ta, nơi này thật đúng là có bảo tàng a!”
Cáp Mỗ Lôi Đặc kêu to, rốt cục khiến Phó Hào định thần lại, vừa xoay đầu đã thấy tên thằn lằn bụng phệ đang vô cùng cao hứng phấn chấn dụng hai tiểu móng vuốt kim hoàng sắc cầm lấy một cái đồ vật, hướng về phía Phó Hào khoa tay múa chân.
Thở dài bất đắc dĩ, Phó Hào dùng sức lắc lắc đầu hòng thoát ra khỏi cái loại cảm giác quái dị này, tạm thời cũng không để ý gì tới bảo tàng trong tay Cáp Mỗ Lôi Đặc ngược lại chậm rãi đi tới trước mặt Ngưu đầu nhân, mặt hiện lên vẻ tươi cười hồn hậu, nhẹ giọng:“Ngươi tên là gì?”