Quan sát thật cẩn thận! Xương Phàm cơ hồ chưa thấy qua nhân vật nào lợi hại, hiện tại nhìn thấy Hạng Tân, càng thêm bội phục hắn.
" A a, chỉ cần tương lai ngươi lĩnh ngộ được thứ ta dạy cho ngươi, ngươi sẽ không kém hơn ta đâu." Hạng Tân nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Xương Phàm, mỉm cười nói: "
" Dạ!" Xương Phàm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học tập.
Lúc sau, Đồng Hổ cũng giải quyết xong địch nhân núi phía bắc, cũng không còn kẻ nào còn sống. Có lẽ những tên địch nhân làm mồi biết được nhiệm vụ thất bại, cũng lặng lẽ triệt ly.
Buổi sáng ngày hôm sau, Xương Phàm rốt cuộc đi tới Hàn Xương thành. Một ngày này, ở nơi này, Xương Phàm đã gặp người bằng hữu nặng tình nhất trong cuộc đời hắn- Hạng Đào.
Hàn Xương thành to lớn, dân cư tới trăm vạn, là đại thành thứ năm của Viêm Hoàng đại lục, đồng thời cũng là đại thành quân sự thứ hai, gần với Thiên Kinh đô thành, từ xưa là nơi binh gia luôn tranh đấu muốn có. Mà phủ đệ của bá chủ một phương: Trung Dũng hầu phủ cũng ở trong này.
Đây là lần đầu tiên Xương Phàm đi vào đại thành thị, không khỏi có nhiều tò mò, dọc theo đường đi hỏi cái này, hỏi cái kia, Hạng Tân đều nhất nhất kiên nhẫn giải đáp, bất tri bất giác hắn đã xem Hạng Tân là người thân của mình, mà Hạng Tân cũng chuẩn bị đem hết tất cả sở học chỉ dạy cho Xương Phàm.
Trung Dũng hầu phủ chiếm diện tích cực lớn, cả ngày lẫn đêm đều ồn ào, cửa chính phủ đệ rộng lớn vô cùng, cũng đủ sáu bảy chục người cùng đi vào một lượt.
Mà tại cửa lớn hai bên bốn nơi có hai gã đại hán dũng mãnh thân cao hai thước, bốn gã đại hán giống như nham thạch điêu khắc, hai mắt lạnh lùng nhìn đám người qua lại, sau bờ lưng vạm vỡ đeo một thanh chiến đao màu đỏ. Chiến đao màu đỏ kia dài tới một thước rưỡi.
Bên ngoài phủ đệ, hào tộc quý tộc hay là bình dân du dân của Hàn Xương thành đều tự giác đi vòng qua Trung Dũng hầu phủ.
" Tham kiến hầu gia!"
Rốt cuộc đi tới hầu phủ, bốn môn vệ lập tức hướng Hạng Tân hành lễ.
" Ân! Đứng lên đi." Hạng Tân mỉm cười nói.
" Tạ hầu gia."
Xương Phàm đi theo Hạng Tân đi vào trong một tiểu viên u tĩnh bên trong phủ.
" Phụ thân, cha về rồi." Một tiểu nam hài hình dáng chừng mười ba mười bốn tuổi chạy đến ôm Hạng Tân.
Nói hắn là tiểu nam hài cũng không đúng, bởi vì hắn quá mạnh mẽ! Cơ thể hắn phỏng chừng đeo vật nặng tới hơn hai trăm cân! Thực làm cho người ta hoài nghi hắn có phải là khổ lực trời sinh.
" Tiểu Đào ngoan hay không, có chăm chỉ luyện công không đó?" Hạng Tân ôm lấy nam hài hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, cười nói.
" Đào nhi ngoan lắm, phụ thân, hắn là ai vậy a?" Tiểu hài tử phát hiện Xương Phàm.
" Đây là đồ đệ ta mới thu tên Xương Phàm, con không thể xem hắn như những hạ nhân khác mà đối đãi giống nhau, tiểu Phàm, đây là con trai thứ ba của ta, ngươi gọi hắn là thiếu gia đi." Hạng Tân giới thiệu.
" Ra mắt thiếu gia."
Hạng Tân có ba con trai, con lớn nhất đang ở tiền tuyến, con thứ hai đang ở kinh thành làm bạn độc của hoàng đế( thực ra là con tin), người một nhà rất ít gặp nhau, có thể nói cả nhà trung nghĩa.
Người chạy tới chính là con thứ ba của Hạng Tân tên Hạng Đào, hôm nay trong hầu phủ chỉ còn lại hai cha con bọn họ.
....
Địa phương Xương Phàm ở lại được an bài cách chỗ ở của Hạng Đào rất gần, tắm rửa, thay y phục...Sau khi làm xong hết thảy thì đã hoàng hôn sụp tối.
" Đã thay quần áo mới, tiểu tử ngươi cũng tuấn tú lắm, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta bắt đầu dạy binh pháp cho ngươi, a a." Hạng Tân cười nói với Xương Phàm.
" Dạ, hầu gia." Xương Phàm đáp.
Buổi tối, là thời khắc dễ làm người ta đa sầu đa cảm nhất, mà lúc này Xương Phàm là lần đầu tiên rời đi sơn thôn, tuy không còn thân nhân, nhưng dù sao cũng là địa phương sinh sống mười mấy năm a! Xương Phàm không khỏi có chút nhớ nhà, gian nhà cỏ nhỏ của mình.
Chậm rãi rút ra một cây trúc địch, thổi tấu, tiếng địch uyển chuyển du dương, vang vọng tinh không sao trời.
" Oa, thật là dễ nghe!"
Đột nhiên một thanh âm vang lên, không biết Hạng Đào đã tới khi nào.
" Ngươi dạy ta thổi sáo." Hạng Đào dùng khẩu khí chứa mệnh lệnh nói.
" Thực xin lỗi, ta sẽ không dạy!" Tuy biết hắn là thiếu gia, nhưng thói quen tự do làm cho Xương Phàm thực không thích loại ngữ khí mệnh lệnh này.
" Ngươi dám không dạy ta, ta nói cha giết ngươi." Hạng Đào uy hiếp nói.
" Cha ngươi nói, ngươi không thể đối đãi với ta như những hạ nhân khác, hắn sẽ không giết ta đâu." Xương Phàm đắc ý phản kích, chẳng qua hắn cũng thật sợ hãi.
Tiểu hài tử chính là dễ bị lừa, nhưng hai tiểu hài tử ở cùng một chỗ, cũng không biết ai sẽ gạt ai.
" Đại ca, ngươi dạy ta đi, mỗi ngày đều đọc sách, luyện công, nhàm chán muốn chết, thổi sáo cũng vui vẻ."
Tiểu tử này gặp cứng không được, liền nhuyễn, quả nhiên là người đọc qua binh pháp!!! Mồ hôi a!
Xương Phàm vốn muốn chơi với hắn, dù sao hắn cũng là con của Hạng Tân, liền ra vẻ thâm trầm nói: " Được rồi, chẳng qua sau này người phải gọi ta là lão đại, còn có, tiền mua sáo mười bạc, học phí mười bạc."
" Trời của ta ơi, lão đại, ngươi không đi ăn cướp đúng là lãng phí nhân tài!!!" Gọi là " lão đại", Hạng Đào xem như đồng ý, gần đây hắn cũng không thiếu tiền, thứ hai tiểu hài tử thì thích ở cùng một chỗ với tiểu hài tử, nhận một người cao hơn mình một chút làm lão đại thì cũng là chuyện rất bình thường.
Ngày hôm sau, Xương Phàm thức đã sớm, thế mà Hạng Tân còn sớm hơn!
" Quyển sách này chính là tâm huyết của ngũ hổ thượng tướng người đứng đầu, Tôn Võ tướng quân, ta chỉ sợ cũng chỉ có thể lý giải được bảy phần, ngươi cứ xem, phải chú ý động não suy nghĩ." Hạng Tân tuy là đại tướng, nhưng cũng không biết dạy đệ tử a! Không chút trách nhiệm ném cho Xương Phàm một quyển sách, rồi bỏ trốn mất.
Ngay cả hầu gia cũng không hiểu hết! Xương Phàm lập tức đối với quyển sức nhìn qua có vẻ bình phàm này khởi sinh hứng thú.
" Tôn Tử binh pháp)
Đệ nhất thủy kế.
Tôn Tử viết:
Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã( làm một binh lính, chuyện lớn của quốc gia, mảnh đất của sống chết, đạo sinh tồn hay tử vong, không thể không giết...
....
Đệ tam mưu công.
....
Tuy nhiên Xương Phàm chỉ có thể miễn cưỡng lý giải văn tự trong sách, nhưng hắn đã hoàn toàn bị trí tuệ của Tôn Võ chiết phục, hắn hoàn toàn trầm mê trong các loại mưu lược, quên mất thời gian, quên mất hết thảy...
" Lão đại, vừa rồi nhìn thấy cha đi rồi, chúng ta mau nhanh ra phố mua cây sáo được không?" Hạng Đào hưng phấn chạy tới nói.
" Được a!" Xương Phàm cũng thấy có chút mệt, hơn nữa cũng hiếu kỳ muốn nhìn xem hình dáng của đại thành thị.
Cho dù chiến loạn, thị tập(chợ) của Hàn Xương thành vẫn náo nhiệt phi phàm. Trong một cửa hàng bán nhạc cụ, hai gã thiếu niên từ bên ngoài đi vào, nhìn trang phục thì biết không phải con nhà thường dân, phía sau lại đi theo bốn gã hộ vệ.
" Ai u, đây không phải là tam thiếu gia hay sao! Mời ngài vào!" Chưởng quầy cuống quýt nở nụ cười đón tiếp.
" Ta muốn mua cây sáo." Hạng Đào cũng không để ý tới chưởng quầy, thẳng vào chủ đề.
Chưởng quầy kia lập tức lấy xuống một cây sáo ngọc màu trắng trong suốt trên kệ, mỉm cười nói: " Đây là sáo ngọc thượng đẳng nhất của tiểu điếm, ba mươi hai bạc, tam thiếu gia muốn, tiểu điếm xin thu mười lăm bạc tiền vốn."
Mười lăm bạc cũng đủ cho một gia đình dân thường sống qua một năm, cây sáo này thật là đắt giá!
" Đưa ta xem thử." Xương Phàm lập tức cầm lên, thổi một chút.
" Ân, quả nhiên so với trúc địch tốt hơn nhiều, ta cần nó, trả tiền cho ngươi." Xương Phàm mỉm cười trả tiền, hiển nhiên thật sự thích cây sáo này.
Ra khỏi cửa hàng.
" Lão đại, không ngờ ngươi mua cho ta cây sáo như vậy, ta...ta...ta thật cảm động a!" Hạng Đào làm ra hình dáng cảm kích rơi nước mắt.
" Nga, úc! Đây là của ta, vừa rồi mua mất của ngươi, a a, ngượng ngùng quá đi." Xương Phàm làm ra vẻ không có gì nói.
A!?
" Lão đại, ngươi...ngươi thương tổn tâm linh bé nhỏ của ta!!!" Hạng Đào buồn bực muốn chết.
Bất đắc dĩ bọn họ lại trở về mua thêm một cây, đương nhiên là Hạng Đào trả tiền, sau đó tỏ vẻ xin lỗi, bọn họ ăn cơm uống trà tất cả đều là Xương Phàm mời, chỉ có điều là Hạng Đào trả tiền mà thôi...