Họ là thủ phạm gây nên nhiều vụ án hình sự nghiêm trong. Từ cướp của tới giết người, từ đâm thuê chém mướn tới tổ chức sòng bạc, buôn bán ma túy, cho vay nặng lãi, bảo kê các vũ trường, quán bar thậm chí gây động mại dâm, vv và vv. Mặt khác họ tìm cách hối lộ mua chuộc các quan chức trong bộ máy nhà nước, nhất là quan chức trong các lực lượng liên quan đến pháp luật nhưng công ca, tòa án, kiểm sát. Họ cũng kết với một số nhà báo, nhà văn để khỏi viết bài tố cáo họ "nếu những người này viết tốt về họ thì càng hay"
Tuy nhiên, trong giới giang hồ trước đây luôn có một số điều bất thành văn mà giới giang hồ sau này không tôn trọng. Trước hết giang hồ cũ không bao giờ "đụng" với quan chức thực thi pháp luật. Đại "Cathay" lẫy lừng là vậy mà sau lần lỡ tay giựt cùi chỏ đánh Cò Ly "trưởng tỳ cảnh sát quận 1 tại vũ trường Tự Do đã phải trốn chui trốn lủi, nhờ người đứng ra giàn xếp xin lỗi. Kết cuộc Đại "Cathay" phải chịu hình phạt của Cò Lý "cấm không được lui tới những vũ trường nhà hàng mà Cò Lý đã có mặt trước. Cò Lý cho rằng Đại "Cathay" đã phạm tội "khi quân" nên phải bị phạt". Giang hồ sau này khắc hẳn, đụng quan chức, kể cả công an cũng "chơi" luôn. Chẳng hạn vụ đâm chết cảnh sát Phan Lê Sơn ngay tại một quán nhậu ở trung tâm thành phố.
Thứ hai, tuy dân giang hồ thời trước cũng có đủ loại vũ khí, từ dao lê, mã tấu, côn nhị khúc, đến súng, lựu đạn, nhưng "hàng nóng" chỉ dùng để ăn cướp mà không bao giờ dùng đến khi thanh toán nội bộ hoặc đấu đá, thu phục lẫn nhau. Như khi Đai "Cathay" muốn thâu tóm băng của Tín Mã Nảm ở khu vực đại thế giới, Chợ Lớn, Đại huy động binh hùng tướng mạnh, nhưng chỉ mang theo dao búa, gậy gộc tấn công đối thủ. Phe Tín Mã Nảm cũng vậy, chỉ dùng "tay nghề" và tài sử dụng dao búa để kháng cự, dù cả hai phe súng ống đày rẫy. Nhiều lần đụng độ bất phân thắng bại, có khi mỗi bên xuất quân tới mấy chục lần, nhưng chưa khi nào nghe tiếng súng nổ, do đó binh tướng đôi bên chỉ bị thương chứ không ai bỏ mạng bao giờ. Giang hồ xưa quan niệm chỉ dùng "tay nghề" thi đấu, bên nào thua mới tâm phục khẩu phục. Cho nên, những đại ca thời trước đều phải vừa gan lì, vừa phải thường xuyên thao đợt võ nghệ, kể cả trong tù. Võ của các anh hầu hết không theo một trường phái cụ thể nào, không nhằm múa cho nhuyễn cho đẹp, nhưng là những đòn thế giang hồ theo kiểu tổng hợp, chủ yếu làm cách nào hạ được đối thủ.
Trong khi giới giang hồ bây giờ hở một chút là "hàng nóng". Như Bình "kiểm" mau chóng có số má nhờ vào một khẩu súng, hay Châu Phát Lai Em nổi lên bước đầu nhời khích một tay đàn anh đấu võ tay không, riếng Lai Em lén giấu dao trong áo. khi thấy nguy cơ thua liền rút dao đâm chết đối thủ...
Thứ ba, giang hồ ngày trước dù đã lên đến hàng đại ca vẫn sẵn sàng trực tiếp thi thố tài năng khi cần thiết. Đại Cathay khi cùng một lô tay em lên Đà Lạt gặp trùm du đãng xứ sương mù là Xi "rỗ", Đai chơi "pac co" đấu tay đôi liền không chút sợ hãi.
Thứ tư ngày trước đã mang danh dân giang hồ là phải "chơi đẹp". Tất nhiên không phải hiểu chơi đẹp theo nghĩa thông thương là chi tiêu hào phóng, rộng rãi, mà là đối với bạn bè dù bất cứ thành phần đối tượng nào đã kết thân coi như bạn, phải đàng hoàng giữ gìn chữ tín nể trọng lẫn nhau.
Giang hồ thời nay không thiếu gì kẻ lừa thầy phản bạn, bán đứng anh em cái từ chơi đẹp gần như đã chìm vào quên lãng. Một phần nhờ chơi đẹp mà giang hồ năm xưa mới nổi đình đám, được cảm tình của một số người, trong đó các doang nhân, văn nghẹ sĩ, và cả một số lính, cảnh sát của chế độ cũ. Như Lành là cảnh sát tổng nha theo làm tài sế cho Đại Cathay, Sáng và Cu Quì là người nhái làm đàn em của Đại...