Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết4: Vô vọng
Dịch: keny
Từ lúc hắn mở tròng mắt ra, từ trước đến nay đều là kết giao cùng linh cốc, đã khi nào động đến dược điền đâu. Mà lại hỏng bét chính là, lấy tu vi thiển cận của hắn, mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần tầng thứ ba [ Tiểu Vân Vũ quyết].
Nhớ đến chính mình cùng với các sư huynh còn có thỏa thuận gây mưa, trong lòng hắn như nổi sóng lên.
Nắng mai mờ mờ phía chân trời, vầng thái dương vốn yếu ớt đang chậm rãi lên cao, dương quang từ cửa sổ nghiêng nghiêng tiến về phía tĩnh thất, trên ngón tay khô gầy của Tả Mạc lúc này bỗng kim quang chợt lóe!
Tả Mạc không tin tưởng dán tròng mắt đầy tơ máu lên ngón tay.
Ngón trỏ hắn bây giờ giống như đang khoác lên một màu vàng rực rỡ. Trên khuôn mặt không chút biểu tình của Tả Mạc, đôi mắt lộ ra vẻ mê say. Khi dương quang dần dần chếch đi, ly khai khỏi ngón tay hắn, nó mới lộ ra nguyên mạo, một tầng thể khí kim sắc đang vây quanh ngón trỏ Tả Mạc, chậm rãi chuyển động.
Canh kim khí mang!
Nhưng đúng vào lúc này "keng keng keng keng keng", tiếng chuông du dương liên tục vang vọng trong núi.
Kim quang xung quanh ngón tay khẽ run, rồi canh kim khí mang ầm vang tiêu tán.
Tả Mạc nhếch nhác không cam lòng từ trên mặt đất nhảy lên. Đáng chết! Cư nhiên đã đến giờ thìn. Không chịu được cái bụng đói đang biểu tình ục ục, thân hình hắn giống như một ngón gió xông ra bên ngoài.
Lúc này nếu như có ai đó đứng trên không Vô Không sơn nhìn xuống, sẽ nhìn thấy trên một trăm đạo thân ảnh từ trong sân viện chen chúc xông ra, tụ tập về một phương hướng.
Trong lòng Tả Mạc lại một lần nữa nguyền rủa cái quy định chết tiệt: ngoại môn đệ tử tại bên trong sơn môn không cho phi hành. Hắn điên cuồng chen chúc vào trong dòng người.
Văn Đạo đường tọa lạc tại Ngưu Giác phong của Vô Không sơn ,tòa sơn phong này bởi vì hình dáng giống như cái sừng trâu mới có cái tên kia
Khi Tả Mạc tiến vào Văn Đạo đường, bên trong đã ngồi không ít người. Hắn tùy tiện tìm một cái bồ đoàn rồi đặt mông ngồi xuống, thở gấp mấy khẩu thô khí.
Ngồi phía trên cùng là một người tuổi trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt trong sáng đầy sức sống, quang mang bức nhân. Trên người mặc một thân tố y, xen giữa đám người trong phòng thật khiến cho người ta cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Hứa Dật, trong nội môn đệ tử đứng hàng thứ ba, ngày thường phụ trách giảng khóa cho ngoại môn đệ tử. Hắn là đệ tử của Tân Nham sư thúc, cũng là người am hiểu luyện khí nhất trong đám nội môn đệ tử. Trừ điều này ra, tạp học của hắn cũng khá là uyên bác.
Đinh!
Trên bàn, thanh âm tha thướt, dập dờn từ ngọc chế biên chung dịu dàng phát ra, Tả Mạc chỉ phát giác tinh thần khẽ rung, thần thanh khí sảng, cảm giác mệt mỏi do tối qua thức đêm thoáng chốc biến mất .
Bộ pháp bảo Lục Liễm Ngọc Ba biên chung của Hứa Dật sư huynh là một trong những pháp bảo thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Tả Mạc. Chung này lấy xích đồng làm khung, bảy cái bích lục ngọc biên chung từ lớn đến nhỏ lần lượt xếp theo hàng chữ nhất. Mỗi cái biên chung quanh thân khắc đầy vô số mảnh phù tự rậm rạp như ruồi bu, bích lục quang mang lưu chuyển, nhìn vừa thích vừa yêu.
Mỗi cái biên chung công năng bất đồng, vừa mới gõ chính là [ Đại Thanh Âm chú ], khiến người nghe an định tâm thần, tăng tốc khôi phục thể lực, là một trong những pháp bảo vô cùng trân quý.
Thứ này thì Tả Mạc cũng chỉ có thể đỏ mắt mà thôi, bộ Lục Liễm Ngọc Ba biên chung là do Hứa Dật sư huynh tiêu phí vô số tâm huyết luyện chế mà thành, các sư huynh khác cũng không kiếm đâu ra.
Hứa Dật sư huynh rất yêu quý ngoại môn đệ tử, đổi là một sư huynh khác, nơi nào sẽ dùng tới [ Đại Thanh Âm chú ] giúp bọn hắn đề thần?
Hứa Dật vung tay áo lên, cánh cửa Văn Đạo đường ầm ầm đóng lại.
Lực chú ý của Tả Mạc lúc này đặt hết tại trên bàn trước mặt sư huynh, trừ ra bộ Lục Liễm Ngọc Ba biên chung, còn bày ra rất nhiều đồ vụn vặt.
Luyện khí? Tả Mạc tức thì trong lòng mừng thầm, hắn tiến vào Vô Không kiếm môn đã hai năm, nhưng trước nay chưa có nghe tam sư huynh giảng qua về luyện khí.
Qua mỗi một đoạn thời gian, tam sư huynh liền sẽ truyền thụ một ít pháp môn tu luyện, đây cũng là một phúc lợi không tệ của ngoại môn đệ tử. Tuyệt đại đa số người tiến vào môn phái, mục đích chính là vì có thể học thêm chút pháp quyết, để tiện sau khi ly khai sơn môn có thể tìm được một công việc như ý.
Giống như Tả Mạc, tu vi Luyện Khí kỳ bảy tầng, có thể tìm được công việc thích hợp cũng không nhiều. Nhưng nếu như cộng thêm tầng thứ ba [ Tiểu Vân Vũ quyết] của hắn, liền có thể tìm được công việc khá khẩm ở các cốc trang dược viên. Thiên Nguyệt giới sản xuất cũng không phì nhiêu, nhưng do khí hậu ôn hòa, linh khí dồi dào, cốc trang dược viên cực nhiều.
Tâm pháp tăng thêm tu vi linh lực, giảng cứu chính là tư nguyên cùng tích lũy. Linh mạch, linh dược, tinh thạch, có thể tăng tốc việc đề cao tu vi, nếu như không có chúng liền chỉ có thể dựa vào thời gian chầm chậm tích lũy.
Pháp quyết là phương pháp vận dụng linh lực, giảng cứu chính là truyền thụ cùng ngộ tính. Thiên tài tự thể ngộ ra pháp quyết đương nhiên là có, nhưng đối với người phổ thông mà nói tốt nhất là tiếp thu truyền thụ thì có vẻ hiện thực hơn nhiều.
Có một số đại môn phái, môn hạ đệ tử trước khi Trúc Cơ là cấm chỉ học tập pháp quyết. Bởi vì trong mắt bọn họ, tu vi mới là căn bản.
Nhưng đối với đa số tu giả, tu vị không khác gì hoa trong gương tranh dưới nước, linh mạch, linh dược, tinh thạch…etc, không có thứ nào là người như bọn họ có thể mơ mộng được. So sánh ra, pháp quyết ngược lại thực tế hơn nhiều. Có thể nhờ nó tìm được cái cần câu cơm, có được thu nhập không đến nỗi nào, trừ ra bảo đảm cho sinh hoạt, tử tôn ngày sau tu luyện cũng lại bớt được chút khổ cực.
"Các ngươi tới bản môn cũng đã không phải ngày một ngày hai, khổ cực trong đó ta cũng có biết chút ít. Các ngươi muốn hảo hảo tu luyện, không muốn có buông thả chi tâm, cầu cho sinh hoạt ngày sau có thể dễ dàng hơn, không còn phải nhận những khổ cực này nữa. Cái này ta rất rõ ràng. Tu luyện tâm pháp, ta sẽ không giảng dông dài, giảng sẽ tương đối chi tiết không bỏ qua cái gì cho các ngươi đâu mà sợ. Nếu như các ngươi cuối năm nay tích cực ta sẽ tự truyền thụ cao cấp tâm pháp cho các ngươi.
Hôm nay ta giảng chính là phương pháp luyện chế hai loại pháp bảo. Một loại là Chấn Linh cuốc, một loại khác là Châm Ti Hấp nang.
Chấn Linh cuốc là pháp bảo tất yếu để các ngươi chiếu cố linh điền, nó có thể kích phát linh khí ẩn trong linh điền, khiến cho linh thảo càng dễ dàng hấp thụ linh khí. Châm Ti Hấp nang là dùng để chiết một ít linh dịch của linh thảo, nhớ kỹ, hút lấy linh dịch xong, phải nhanh chóng nộp lên, nếu không linh khí trong linh dịch tan hết, các ngươi một điểm cống hiến đều lấy không được.
Đều dụng tâm nghe, nội dung hôm nay ta chỉ giảng một lần. . ."
Hứa Dật sư huynh chậm rãi mà nói, thần sắc ẩn ẩn có một cổ thần thái, lệnh cho người ta cảm phục.
Tả Mạc nghe rất tử tế, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với luyện khí, chỉ sợ sót mất vài câu đôi lời.
Nghe xong bài giảng của Hứa Dật sư huynh mất đúng ba canh giờ, tối qua một đêm chưa từng ngủ dù chỉ một phút, lại phí hết tâm thần nghe ba canh giờ, Tả Mạc đã đói đến ngực lép tới lưng. Vội vã phản hồi lạc viện, hồ loạn tìm chút thực vật nhét cho no bụng.
Ăn xong hắn còn chưa kịp lau miệng, bỗng nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong viện. Cấm chế bốn phía của lạc viện căn bản không có đất để phản kháng, trúng một kiếm liền ầm vang nổ tung.
Một tên nam tử thần sắc băng lãnh xuất hiện trước mặt Tả Mạc.
Tả Mạc đem tiếng mắng đã lên tới cửa miệng khó khăn ngạnh sinh sinh nuốt vào trong bụng, tâm kinh thịt nhảy, vị sát thần này tới đây làm cái gì?
Còn không đợi hắn kịp hành lễ, chỉ nghe thấy đối phương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là Tả Mạc?"
"Tả Mạc gặp qua La Ly sư huynh!" Tả Mạc ngữ khí cung kính, vội vàng thâm hành một lễ. La Ly sư huynh mặc dù tại trong nội môn đệ tử xếp hạng thứ tư, nhưng lại là đệ tử có tu vi sâu nhất. Hắn thiên tính lãnh mạc, tu luyện thành si, thiên phú cực kỳ xuất sắc, trong lớp đệ tử thứ hai chỉ có mình hắn luyện thành bản môn [ không kiếm ] giả, cũng được công nhận là đệ tử duy nhất trong gần hai trăm năm nay, có khả năng nhất luyện thành tuyệt kỹ bản môn [Vô Không kiếm ] .
Nổi danh cùng với thiên phú và thực lực phi phàm là tính tình hỷ nộ vô thường của hắn. Hắn phụ trách quản lý giám sát một quáng mạch, nghe nói những tu nô đào quáng hơi không phục, liền bị hắn một kiếm đương trường giết chết.
La Ly cũng lười nhác cùng hắn nói nhiều, đột nhiên xuất hiện tại Tả Mạc sau người, xách cổ hắn như xách gà đằng không mà đi.
Tả Mạc tuy tự xưng là trong ngoại môn đệ tử duy nhất hắn có được tọa kỵ, nhưng phi hành ở tốc độ cao như thế này, cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm qua. Hắn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng) một trận, từng cơn gió như lưỡi kiếm quét lên da thịt hắn, khiến hắn ngay cả tròng mắt cũng không dám mở ra.
Khi chân chạm được nền đất, Tả Mạc thiếu chút nữa nằm phịch trên mặt đất.
"Quả nhiên là bản mặt cương thi a."
Từ khi cảm giác váng đầu đỡ dần, câu nói đầu tiên Tả Mạc nghe được khiến hắn tức thì đối với kẻ nói chuyện hảo cảm trượt dần về không.
Một vị lục sam thiếu nữ ánh mắt đầy vẻ hứng thú đang nhìn nhìn hắn, nàng cằm tiêm gầy, quyền cốt hơi lồi, trên mặt treo một nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại nhìn không ra một tí vui mừng nào cả.
Ánh mắt của nàng khiến Tả Mạc rất không thoải mái, nhưng hắn không dám để lộ nửa phần bất mãn, cung kính hành lễ: "Gặp qua Hách sư tỷ!"
Hách Mẫn sư tỷ cùng La Ly sư huynh đều là đệ tử của Diêm Nhạc sư thúc, nghe nói La Ly sư huynh đối với nàng dị thường trầm mê, xem ra lời đồnnày tuyệt không phải là lời nói phi căn cứ.
"Nghe nói [Tiểu Vân Vũ quyết] của ngươi đã đến tầng thứ ba?" Hách Mẫn nhìn Tả Mạc hỏi.
"Là!"
"Rất tốt." Hách Mẫn thỏa mãn nói: "Ta muốn xuất môn một đoạn thời gian, dịp này dược điền sẽ giao cho ngươi quản lý."
Không để cho Tả Mạc phân bua, nàng ném cho Tả Mạc một cái ngọc bội, nhàn nhạt nói: "Đây là ngọc bội để tiến vào dược điền, mỗi ngày gây mưa một lần. Bắt đầu từ hôm nay đến khi ta trở lại, đoạn thời gian này, ngươi sẽ trông nom dược điền."
Nàng ngữ khí đột nhiên chuyển sang đe dọa: " Tính tình của ta cũng không phải quá tốt, nếu như sau này dược điền xảy ra nửa phần thiếu sót, ta trở lại sẽ không tha cho ngươi!"
Nói xong nàng nhìn cũng không nhìn Tả Mạc, chuyển thân hướng tới La Ly, nắm lấy cánh tay hắn, cười nụ như hoa, ngữ khí mềm nhẹ như nước: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."
La Ly trên khuôn mặt băng lãnh hiện lên mấy phần ôn nhu, lại vô ý liếc mắt nhìn Tả Mạc , hừ lạnh một tiếng, sau đó hai người đằng không mà đi.
Tả Mạc cầm ngọc bội đứng ngẩn ra, nhìn vào chân trời nơi hai bóng người đang khuất dần.
Người xui xẻo, ngay cả uống nước lạnh cũng đều bị nhét kẽ răng (thành ngữ TQ- đại khái ý tứ là: chó cắn áo rách). Hắn vạn vạn không nghĩ tới, chính mình lại xui xẻo đến tận bước này.
Ngoại môn đệ tử đối với nàng Hách Mẫn sư tỷ này tránh như tránh tà, nàng bạc tình phụ ân, ai bị nàng sai bảo từ trước đến nay không có được kết cục tốt đẹp. Tính tình lại kém đến cực điểm, cùng với tên La Ly sư huynh một loại hỉ nộ vô thường, chỉ hơi không hợp ý liền là đánh chửi.
Từ đầu đến cuối, hai người kia căn bản không có hỏi qua ý kiến của hắn.
Tả Mạc trong lòng kêu khổ không ngừng.
Từ lúc hắn mở tròng mắt ra, từ trước đến nay đều là kết giao cùng linh cốc, đã khi nào động đến dược điền đâu. Mà lại hỏng bét chính là, lấy tu vi thiển cận của hắn, mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần tầng thứ ba [ Tiểu Vân Vũ quyết].
Nhớ đến chính mình cùng với các sư huynh còn có thỏa thuận gây mưa, trong lòng hắn như nổi sóng lên.
Dược điền của Vô Không kiếm môn có ba chỗ, nơi Hách Mẫn sư tỷ phụ trách là Lãnh Vụ cốc. Hắn nâng ngọc bội lên, trong lòng lo lắng hướng Lãnh Vụ cốc đi tới.
Lãnh Vụ cốc nằm kẹp ở hai quả núi, quanh năm vụ khí lượn lờ, nhiệt độ thấp hơn địa phương bình thường của Vô Không sơn, bởi thế cũng khá nổi bật. Là trọng địa của sơn môn, ngoại môn đệ tử là không có quyền lợi tiến vào. Nếu không phải Tả Mạc có [Tiểu Vân Vũ quyết] đạt tới ba tầng, Hách Mẫn cũng không tuyển hắn.
Ven đường cổ thụ cao ngất, hoa cỏ khắp nơi, u hương tràn khắp, sinh cơ dào dạt khắp nơi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít thỏ cùng chuột, các loại động vật nhỏ vui thích chơi đùa. Nhưng Tả Mạc lại không có nửa phần tâm tình đi hân thưởng cảnh yên bình này, hắn đảm chiến tâm kinh (rất sợ hãi), nâng lên ngọc bội, chiến chiến căng căng, hai chân lẩy bẩy gian nan bước về phía trước.
Con đường này, khắp nơi đều cắm chi chít cấm chế, lúc ám lúc minh. Một ít cấm chế mạnh mẽ ngẫu nhiên phóng thích ra uy áp khủng bố khiến hắn gần như ngạt thở. Lấy trình độ Luyện Khí bảy tầng của hắn, nếu là không cẩn thận xúc động những cấm chế này thì…trong đầu hắn không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghĩ đến cảnh tượng thi cốt vô tồn.
Nếu không phải hắn trời sinh một bản mặt cương thi thì hiện tại có thể khẳng định mặt hắn trắng dã, không tìm được một tia huyết sắc.
Last edited by Chim Ruồi; 31-03-2011 at 02:56 PM.
|