Nhất thời cũng không thể nghĩ ra thì Trương Văn Trọng cũng không thèm suy nghĩ nữa. Dù sao, bây giờ hắn cũng coi như trở lại điểm bắt đầu, cũng có dư thời gian để tìm hiểu nguyên nhân trong đó.
Trương Văn Trọng rời giường, vệ sinh mặt mũi rồi dứt khoát đi làm.
Bởi vì hiện tại hắn đã không còn là Tiên Y cao cao tại thượng nữa, mà là một giáo y của bệnh viện đại học Ung Thành. Ít nhất trước khi tu vi đến Tích Cốc tiền kiếm được cũng đủ nuôi sống chình mình. Huống chi hiện tại nghề nghiệp của hắn chỉ mới là y sinh, cũng coi như gần là một giáo y nhưng cũng đủ để chữa bệnh cho người ta. Đây chính là một cách tốt nhất để tăng thêm thiện duyên cho mình. Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn thì thiện duyên càng nhiều, tu vi tăng tiến cũng càng nhanh.
Tại kiếp trước, tất cả thời gian Trương Văn Trọng đều để ở nghiên cứu y đạo và tu luyện tiên thuật. Đối với cuộc sống của thế tục gần như không hề trải qua. Đó cũng là sự tiếc nuối lớn nhất của Trương Văn Trọng. Mà hiện tại, lão thiên (ông trời già) nếu đã cho hắn cơ hội một lần nữa được sống. Vì vậy, hắn quyết định thay đổi cách sống, vừa tu luyện đồng thời lãnh hội thật tốt cuộc sống thế tục đầy đặc sắc này một phen, không thể để giống như cuộc sống kiếp trước được.
Mặt khác, Trương Văn Trọng cũng muốn từ Dược phòng của bệnh viện điều chế chút dược liệu để điều dưỡng cái thân thể mới này. Bởi vì cái thân thể này quả thật là quá yếu nhược, nếu không cũng không có khả năng bị tiếng sấm sét hù cho đứng tim mà chết như vậy. Muốn bắt đầu tu luyện lại, thì hắn phải dùng thuật châm cứu và dược vật loại trừ tất cả tạp chất để cường hóa khối thân thể này lên. Trương Văn Trọng hiểu rõ rằng thân thể chính là nền tảng, vô luận là loại tiên pháp nào, muốn tu luyện thì bước đầu tiên đều phải tăng cường khí lực cùng căn cơ. Nếu căn cơ không vững thì tu vi cũng không đạt được thành tựu cao.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Trương Văn Trọng tiện tay với lấy cái châm hạp (hộp đựng châm – kim) mà lúc trước hắn mua để rèn luyện thủ pháp châm cứu với các loại kim châm màu bạc dài ngắn khác nhau, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Căn phòng Trương Văn Trọng thuê ở tại một khu chung cư được xây dựng theo kiểu cũ từ những năm 70 – 80. Trên đường xuống lầu, thỉnh thoảng lại gặp những người hàng xóm vội vàng đi làm, hoặc là đi công viên tập thể dục, người đi ăn điểm tâm sáng, hay là xách lồng chim đi dạo. Mỉm cười chào hỏi bọn họ, hắn không kiềm được muốn cùng bọn họ nói chuyện về tràng sấm chớp mưa bão trăm năm khó gặp tối hôm qua.
Mọi người đều than thở, tối hôm qua tràng sấm chớp mưa bão ầm ầm đó làm hại bọn họ không thể chợp mắt được. Hôm nay đi làm, chắc thế nào cũng ngủ gà ngủ gật, chỉ mong sao các vị sếp của mình không nhìn thấy, gian khổ lắm mới kiếm được tiền, nếu như vì vậy mà bị trừ lương thì thật là không đáng a.
Nghe những người than oán, Trương Văn Trọng cũng chỉ có thể cười khổ mà ứng đối.
Đi hết hành lang lầu một, Trương Văn Trọng từ trong đống xe đạp lấy ra một chiếc Pigeon không hề bắt mắt với hai cái bánh xe rỉ sét loang lổ. Sau đó leo lên đạp tới bệnh viện trong Ung Thành đại học đi làm.
Ung Thành đại học là một đại học cấp quốc gia. Nó nằm ở ngoại thành phía tây của Ung Thành với rất nhiều phong cảnh tú lệ xung quanh. Mặt khác, vài trường đại học mới nổi lên cũng đồng dạng xây dựng ở đây, tạo thành một làng Đại học với diện tích gần mười lăm ki-lô-mét vuông.
Từ căn phòng Trương Văn Trọng thuê đi xe đạp đến đại học Ung Thành khoảng hai mươi phút. Bởi vì hiện tại thời gian còn sớm nên Trương Văn Trọng cũng không có vội vã, mà chỉ chậm rãi vừa đạp xe vừa ngắm cảnh sắc bên đường sau cơn mưa tối qua.
Bởi vì đây là ngoại thành thường xuyên có các loại xe tải lớn qua lại, cho nên giao thông cũng không được tốt cho lắm. Trên mặt đường bê tông bằng phẳng tùy ý có thể thấy được các loại hố gà, hố voi, hay các vết nứt. Nghe nói bên Ngành giao thông vận tải đang tính toán để thay bằng nhựa đường, nhưng cũng không biết đến khi nào mới bắt đầu thi công. Con đường rách nát này bình thường đã khó đi, mà thêm trời mưa to tối qua nên càng thêm khó đi hơn nữa. Cho nên mọi người đi đường đều hết sức dè dặt cẩn thận.
Sau mười phút đạp xe, Trương Văn Trọng đã tới một ngã tư đường.
Tại cái ngã tư này, lúc trước xe cộ nườm nượp nhưng giao thông vẫn bình thường rất ít xuất hiện tình trạng kẹt xe. Nhưng bây giờ hình như có chuyện gì đó xảy ra, cái ngã tư này hiện đang kẹt xe, người đi bộ và xe hai bánh có thể đi qua, nhưng ô tô thì chỉ có thể đậu lại đây, nếu không thì phải đi đường vòng.
Con đường này, Trương Văn Trọng trên đường đi làm thì nhất định phải đi qua, cho nên hắn đạp xe đến gần, hướng về ngã tư đường nhìn quanh để xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy một chiếc xe buýt ( DG : bản dịch là chiếc giao thông công cộng, mình dịch là xe buýt không biết có chính xác không nữa ^^) lật nghiêng nằm giữa đường. Bên phải thân xe bởi vì va đập mạnh mà vặn vẹo biến dạng. Đại bộ phận hành khác đều đã thoát ra, nhưng vẫn còn một số ít vẫn còn kẹt bên trong chờ nhân viên cứu hộ.
Kẻ gây tai họa là một chiếc xe tải dài nằm gần đó với cái đầu xe đã không còn nhìn ra hình dáng gì nữa.
Chiếc xe tải này vốn là chở cát, nhưng lúc này toàn bộ cát đã thành một đồi cát lớn trên mặt đất, may mà không có ai bị chôn trong đó.
Cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường từ sớm, giờ phút này đang bận rộn giữ trật tự tại hiện trường. Và lính cứu hỏa vừa chạy tới thì đang cố gắng cứu lấy những người người bị kẹt trong xe buýt.
Tuy nhiên, tại hiện trường lúc này chỉ có đám cảnh sát bận rộn chứ không thấy nhân viên y tế nào, chắc hẳn là chưa có tới kịp. Một số người bị thương nhẹ thì đang mất hồn ngồi bất động trên mặt đường đầy ổ nước mà thở hổn hển. Mà những người bị thương nặng thì được đặt nằm ở những chỗ khô ráo hơn trên mặt đất chờ nhân viên y tế tới tiến hành cấp cứu. Đồng thời ở bên cạnh chiếc xe buýt có hai người bị hai tấm vải màu đen che trên mặt, chắc là đã chết tại chỗ.
Bên cạnh Trương Văn Trọng là một nữ sinh khoảng mười tám mười chín tuổi đang đứng nhìn. Nàng mặc một cái áo sơ mi caro hai màu vàng trắng cùng cái quần sort ngắn, đem cặp đùi trắng nõn thon dài khoe bên ngoài, trông thật xinh đẹp và hấp dẫn.
Có lẽ là vì chưa bao giờ chứng kiến cảnh tai nạn khủng khiếp như thế này cho nên sắc mặt của cô gái có chút tái nhợt.
---“Bạn học sinh này, làm ơn trông giúp ta chiếc xe đạp này một chút.”
Trương Văn Trọng nhảy xuống xe đạp, thuận thế giao cho cô nữ sinh này trông giùm, sau đó chạy về phía hiện trường vụ tai nạn.
Cô gái theo bản năng đỡ lấy cái xe đạp cà tàng của Trương Văn Trọng, miệng há to kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang chạy của Trương Văn Trọng, rồi nhìn xuống chiếc xe đạp mà có quăng bên đường cũng chả ai thèm lấy này một hồi lâu cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra.
Trương Văn Trọng vừa chạy tới dải băng ngăn cách hiện trường thì bị người cảnh sát phụ trách duy trì trật tự ngăn cản lại.
“Ta là bác sĩ!” Trương Văn Trọng trả lời rất đơn giản, chân lại tiếp tục bước tới, không chút nào dừng lại.
Nghe Trương Văn Trọng nói ra thân phận, viên cảnh sát này không hề ngăn cản hắn nữa mà còn chủ động tránh ra nhường đường cho hắn đi. Bởi vì, lúc này mà có một vị bác sĩ ở đây thì những người bị thương sẽ và cảnh sát bọn họ cũng an tâm hơn.
Vào tới hiện trường, Trương Văn Trọng không hề để ý tới những người bị thương đang gào khóc bởi vì những người này còn có thể khóc lớn tiếng như vậy có nghĩa là bọn họ không có nguy hiểm tính mạng. Trương Văn Trọng hiện tại không muốn chữa trị những vết thương nhẹ này mà tập trung nắm bắt thời gian cứu trị những người bị thương nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng.