"A..." Triệu Ngọc Nhi hét to một tiếng, vừa kinh lại vừa giận.
"Sắc lang." Triệu Ngọc Nhi quát lớn, rồi một cái tát vút tới, chát một tiếng, trên mặt Gia Cát Long Phi đã hiện lên dấu hồng năm ngón tay của nàng.
Gia Cát Long Phi đầu to một đống, thoáng cái thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mắt mình, nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ, tại sao là Triệu Ngọc Nhi? Thúy nhi đâu? Nghĩ lại, quan sát bốn phía một chút, bên trong nhà trừ hắn cùng Triệu Ngọc Nhi ra, thì không còn ai khác.
"Tiểu... Tiểu thư, sao ngươi lại ở nơi này?" Gia Cát Long Phi hết sức vô tội nói.
Triệu Ngọc Nhi đỏ mặt, nhìn chằm chằm Gia Cát Long Phi, nhớ tới hành động quá đáng vừa rồi của hắn, tức thì trong lòng sinh ra lửa giận, sắc mặt có chút khó coi, khiến trong lòng Gia Cát Long Phi có phần run sợ.
"Tiểu thư, vừa rồi ta nghĩ người đến là Thúy nhi, cho nên..." Gia Cát Long Phi giải thích.
"Hừ." Triệu Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu thư, ta biết sai rồi, đừng tức giận mà!" Gia Cát Long Phi thấy thế, vội vàng xin dung thứ.
"Ngươi thân là một nô tài, nên đàng hoàng một chút, cho dù là Thúy nhi, ngươi cũng không được khinh bạc nàng ta như vậy ... Được rồi, nếu muốn ta bỏ qua chuyện này cho ngươi, ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện." Mâu quang Triệu Ngọc Nhi đột nhiên xoay chuyển nói.
"Điều kiện gì?" Gia Cát Long Phi hỏi.
"Bây giờ chúng ta phải đến thương quán cùng Hàn Vân Liễu bàn chuyện hợp tác gia nhập liên minh, ngươi phải suy nghĩ biện pháp tranh thủ thu lấy lợi ích lớn nhất cho Triệu gia chúng ta, tóm lại, lần này nhất định phải làm phụ thân hài lòng, cho người an tâm không nên quá bận tâm lo nghĩ vì Triệu gia nữa ." Triệu Ngọc Nhi thập phần hiếu thắng nói.
"Được, ta đáp ứng?" Gia Cát Long Phi hết sức thoải mái đáp ứng điều kiện Triệu Ngọc Nhi đưa ra, hắn còn tưởng rằng điều kiện đặc biệt gì chứ? Thì ra đơn giản như vậy, kỳ thực, cho dù Triệu Ngọc Nhi không nói, hắn cũng sẽ thế Triệu gia tranh thủ lợi ích lớn nhất, dù sao Triệu gia cũng là chỗ dựa của hắn, nói thế nào đi chăng nữa cũng phải biểu hiện tốt một chút.
"Ân, nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ hướng phụ thân đề cử ngươi vào hàng quản lý hành thương Triệu gia chúng ta, vị trí này cũng không tệ đâu, rất nhiều người cho dù hết sức cố gắng không được đó..." Triệu Ngọc Nhi mị nhãn như tơ, tựa như dụ dỗ nói.
"Nói vậy, vị trí đó quả thực rất hấp dẫn rồi, tiểu thư, yên tâm đi, một khi Gia Cát Long Phi ta ra tay, mọi việc sẽ biến khó thành dễ như trở bàn tay..."
"Ngươi... Ngươi thật là..." Triệu Ngọc Nhi nghe hắn nói thế, lúc này mới hiểu ra là chuyện gì xảy ra, không khỏi hạnh nhãn trừng mắt, lắc đầu, xem ra đối với biểu hiện ngôn ngữ của Gia Cát Long Phi quả thật nàng không có gì để nói.
"Đúng rồi, dưới người của ngươi dấu cái gì đó?" Triệu Ngọc Nhi mắt sắc, nàng đột nhiên thấy quần áo mà Gia Cát Long Phi đang đè lên phía dưới trông vô cùng quen mắt, không khỏi cẩn thận đánh giá hỏi.
"Cái này... Đây không phải là quần áo của ta sao?" Sau khi Triệu Ngọc Nhi quan sát một cách cẩn thận, mới nhận ra đó chính là nội y của mình, cũng là kiện mình thích nhất. Thời điểm nàng rời khỏi khuê phòng của mình cũng chưa lâu lắm, nên nàng cũng không để ý, chỉ là không ngờ những kiện nội y mà nàng thường dùng nhất lại xuất hiện trong phòng Gia Cát Long Phi, lại còn bị hắn đặt ở liễu phía dưới như vậy.
"Gia Cát Long Phi trộm y phục của ta... ." Triệu Ngọc Nhi trong lòng tự nhủ.
"A Phi, ngươi vào trong phòng ta lấy đi..." Khuôn mặt Triệu Ngọc Nhi đỏ bừng, xấu hổ thiếu chút nữa đã nói không ra lời, nàng tuyệt đối không nghĩ đến Gia Cát Long Phi lại có ham mê như vậy.
"Ta ở ngoài cửa nhặt được...Ta dự định lát nữa sẽ đem trả cho tiểu thư, cái này có thể là do gió lớn, thổi chúng bay ra ngoài nên ta mới... ." Gia Cát Long Phi kinh sợ bất định, nói lung tung. Hắn cũng không ngờ Triệu Ngọc Nhi lại đến đúng lúc như vậy, chiến lợi phẩm còn chưa kịp nghiên cứu kỹ lưỡng, hắn không khỏi tự cảnh cáo bản thân, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận hơn nữa.
"Còn nữa... Trên y phục này tại sao còn dinh dính chất lỏng vậy? Đây là cái gì?" Triệu Ngọc Nhi lật qua lật lại xiên y của mình, đột nhiên phát hiện trên y phục có một ít chất dính trắng như nước cháo, thật làm cho người ta ác tâm.
"Đây là nước mũi của ta..." Gia Cát Long Phi sắc mặt đại biến, vội vàng tìm lấy một cái lý do để giải thích.
"Ta từ bỏ... Lưu cho ngươi vậy." không biết Triệu Ngọc Nhi nghĩ tới điều gì, nàng thấp thỏm bất an quay đầu nói, thanh âm lộ ra vẻ cổ quái.
Lúc này, Gia Cát Long Phi căn bản là không trông thấy nét mặt của Triệu Ngọc Nhi, cũng không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nhưng mà hắn đột nhiên cảm giác không khí trong phòng bây giờ hình như rất mập mờ.
"Được rồi, ngươi rửa mặt rồi ra ăn cơm, ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi một bộ quần áo mới, lần này chúng ta đi bàn chuyện hợp tác gia nhập liên minh, cho nên hình thức không thể quá keo kiệt, ta ở ngoài cửa trong xe ngựa chờ ngươi, ngươi chuẩn bị nhanh lên một chút." Triệu Ngọc Nhi lắc đầu.
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, một nha hoàn đã đưa tới cho hắn một bộ trang phục mới tinh, trường bào màu lam nhạt, giày thấp màu đen, mặc dù cấp bậc không tính là gì, nhưng so với y phục của hạ nhân bình thường đã tốt hơn gấp trăm lần rồi.
Sau một phen tắm rửa kỳ cọ, Gia Cát Long Phi sáng sủa hẳn lên xuất hiện ở trước mặt Triệu Ngọc Nhi.
"Ân, không tệ, có thể gặp người." Triệu Ngọc Nhi dường như đã quyên chuyện khó xử vừa mới xảy ra lúc nãy, nàng rất hài lòng gật đầu, cũng Gia Cát Long Phi lên xe ngựa, chạy thẳng một mạch hướng thương quán mà Hàn Vân Liễu trú ngụ đi tới.
Bởi vì đã có hẹn trước với nhau, cho nên hai người vừa mới đến thương quán, đã thấy vị trung niên nam tử lần trước đứng đợi sẵn ở cửa, rồi dẫn hai người lên đại sảnh lầu hai.
Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Hàn Vân Liễu đang chăm chú dừng lại trên sổ ghi chép trong tay, nét mặt chuyên chú, nàng mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng màu tím nhạt, sự kết hợp giữa y phục và hình thể càng tôn lên sự quyễn rũ của nàng, ngũ quan tinh xảo trông rất cá tính, luôn tạo cảm giác trong mắt người khác sự lóa sáng, hơn nữa đôi gò đồng bảo đầy đặn ngạo nhân kia, càng làm cho Gia Cát Long Phi nhìn không chớp mắt.
"Lão bản, Triệu tiểu thư bọn họ tới rồi." Trung niên nam tử lên tiếng thông báo.
"Yêu, Ngọc nhi muội muội tới rồi a, ngươi xem tỷ tỷ ta loay hoay đầu óc đến choáng váng cả rồi, cũng quyên mất ra bên ngoài đón ngươi..." Hàn Vân Liễu đặt sổ sách xuống, cười khẽ tiến lên phía trước, thân mật kéo tay Triệu Ngọc Nhi, phân phó trung niên nam tử lui về, rồi hàn huyên hỏi chuyện: "Muội muội, mấy ngày nay tốt chứ, tỷ tỷ đợi muốn chết."
"Rất tốt, đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm." Triệu Ngọc Nhi khách sáo đáp lễ lại.
Hàn Vân Liễu ngoái đầu lại nhìn về phía sau tên hạ nhân đi theo Triệu Ngọc Nhi - là Gia Cát Long Phi, đối với hắn khẽ mỉm cười, mang theo vài phần dịu dàng đáng yêu, mâu quang nhẹ động, trong đáy mắt hiện lên một tia quang mang lơ đãng.
"Đến đây nào, ngồi xuống, chúng ta cùng uống trà." Hàn Vân Liễu kéo ngọc thủ Triệu Ngọc Nhi cùng ngồi xuống một bên, bởi vì này đến chính là đại diện đàm phán, tự nhiên thân phận Gia Cát Long Phi có sự bất đồng so với trước, lần này không phải là trong vai trò người hầu đứng ở một bên nữa, mà có thể trực tiếp ngồi xuống cùng bàn, nhìn hai nữ nhân khách sáo với nhau một phen.
"Triệu lão gia, gần đây có mạnh khỏe hay không? Ta cũng đã tới Hàm thành này được khá lâu rồi mà lại không có thời gian đi bái phỏng, thật sự xấu hổ a." Hàn Vân Liễu dò hỏi.
"Tỷ tỷ là lão bản Hương Hiên trà hành, vả lại chuyện lá trà lần này tỷ tỷ cũng phải chuận bị rất nhiều, đã đủ khổ cực cho tỷ tỷ rồi, những thứ đó cũng chỉ là lễ tiết mà thôi, tỷ tỷ không cần quá bận tâm." Triệu Ngọc Nhi đáp.
"Vậy lúc nào trở về, muội muội hãy thế tỷ tỷ tạ tội với Triệu lão gia nhé."
"Muội biết rồi." Triệu Ngọc Nhi gật đầu, lại nói: "Phụ thân muội đã đồng ý chuyện hợp tác giữa Triệu gia chúng ta với trà hành nhà tỷ tỷ rồi, đồng thờ đã giao cho ta chịu trách nhiệm chuyện này, tỷ tỷ có kế hoạch gì thì trực tiếp nói cùng muội là được."
"Ân, vậy thì đơn giản rồi." Hàn Vân Liễu gật đầu, trong lòng tính toán một phen, liền nói: "Lần này chúng ta hợp tác, trừ nguồn cung cấp lá trà thượng hạng ra, còn phải góp vốn một lượng tư kim nhất định, nhằm đả thông tất cả con đường tiêu thụ lá trà, cho nên lượng tư kim lần này đòi hỏi tương đối lớn và cũng rất trọng yếu, không biết muội muội có thể cung cấp bao nhiêu tư kim với chúng ta?".
"Việc này..." Triệu Ngọc Nhi do dự một chút, hỏi: "Tỷ tỷ thật sự tính toán muốn thống nhất cả thị tràng lá trà?" Lần trước Gia Cát Long Phi vạch trần kế hoạch của Hàn Vân Liễu , nàng cũng ít nhiều nghe hiểu được một số ảo diệu trong đó.
"Đúng vậy ." Hàn Vân Liễu không có ý định dấu diếm nói thẳng, nói xong mỹ mâu liếc về phía Gia Cát Long Phi đang ngồi một bên, lần trước kế hoạch của mình bị hắn nhìn thấu, làm cho nàng thiếu chút nữa mất đi ưu thế đàm phán , nhưng Gia Cát Long Phi lại đề nghị một ý kiến mới làm cho nàng thấy được một cơ hội lớn hơn. Thay vì hạ thấp giá tiền thu mua, cùng Triệu gia tiếp tục làm ăn qua lại, còn không bằng cùng Triệu gia hợp tác cùng mở chung thị trường, như vậy, thứ nhất có thể đảm bảo nguồn cung cấp đầy đủ, thứ hai có thể lôi kéo được rất nhiều lượng vốn từ chỗ khác, thứ ba bằng vào danh khí của Triệu gia ở Hàm thành cùng với Càn long quốc, nhờ đó có thể mở ra một con đường kinh thương mới, càng thuận lợi cho tiêu thụ sản phẩm.
"Vậy tỷ tỷ có kế hoạch gì chu toàn không?" Triệu Ngọc Nhi thử dò xét nói, đối với chuyện đầu tư góp vốn, nàng biết phải thật cẩn thận nắm chắc, nếu không có kế hoạch chi tiết, thì chẳng khác nào đem bạc ném vào mặt nước mà thôi.
"Muội muội, chẳng lẽ còn sợ tỷ tỷ nói không giữ lời sao?" Hàn Vân Liễu khôn khéo cỡ nào, đương nhiên nghe hiểu ngụ ý của Triệu Ngọc Nhi, thật ra nàng cũng không trách, dù sao việc buôn bán khắp nơi cẩn thận chính là thượng sách, huống chi kế hoạch hợp tác này ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích hai bên.
"Không phải như vậy, ý của muội là muốn nghe tỷ tỷ phổ biến một chút kế hoạch sau này của tỷ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu tường tận, trước giờ muội muội luôn bội phục tỷ tỷ thông tuệ hơn người, hơn nữa rất muốn học tập từ tỷ tỷ nhiều hơn nữa, biết đâu có thể giúp muội trưởng thành hơn." Triệu Ngọc Nhi hời hợt nói, che dấu ý hoài nghi vừa rồi của mình.
Hàn Vân Liễu chính là một nhân vật vô cùng lanh lợi, bằng không cũng sẽ không đạt được những thành tựu kiêu ngạo như ngày hôm nay.
"Nga, là như vậy à! Là do tỷ tỷ ta đa tâm rồi, muội muội không phiền lòng chứ. Ta sẽ nói rõ ràng một chút, chúng ta hai bên hợp tác, ích lợi cùng hưởng..." Hàn Vân Liễu gật đầu, lời của Triệu Ngọc Nhi không phải không có đạo lý, dù sao bọn họ cũng là quan hệ hợp tác, hiển nhiên đối với kế hoạch phát triển cũng phải tìm hiểu một phen, sau đó mới có thể cùng nhau định đoạt, huống chi liên quan tới số tư kim rất lớn, vẫn cần ý kiến của Triệu lão gia.
Hàn Vân Liễu nghĩ vậy liền nói: "Kế hoạch bước đầu của ta chính là trước tiên thu mua một lượng lớn lá trà của Càn long quốc, khiến trị tràng trà hảo hạng bị xáo lộn. Bởi vì mùa kế chính là mùa đông, thị trường lá trà sẽ lâm vào trạng thái căng thẳng trong một thời gian ngắn, chiếu theo việc chúng ta thu mua phần lớn lá trà thượng hảo trên thị tràng, như vậy cả thị tràng lá trà sẽ thiếu hụt nguồn cung cấp trầm trọng, tiến vào giai đoạn ảm đạm. Sau đó, chúng ta đợi một đoạn thời gian, rồi lại đem lá trà thống nhất bán ra, nâng cao giá tiền, cứ như vậy, lợi nhuận chúng ta thu được sẽ lớn chừng nào a."