Chả có bất kỳ giám đốc nào lại nói một lời vô trách nhiệm như thế đối với nhân viên của mình cả. Không chỉ có nhân viên của bộ tổ chức xôn xao mà Trần Ngọc Đình, Từ Oánh và trợ lý của nàng là Lục Tuyết Hoa cũng kinh hãi. Trong lòng Trần Ngọc Đình thật sự hối hận. Nàng hối hận vì mình đã chọn Diệp Lăng Phi làm giám đốc bộ tổ chức. Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể vãn hồi được nữa, nếu không. Nếu như để Tiễn Thường Nam có cơ hội, thì Trần Ngọc Đình sẽ từng bước bị gã đẩy ra khỏi tập đoàn Tân Á. Trần Ngọc Đình là một người phụ nữ dám làm dám chịu. Nàng đã lựa chọn Diệp Lăng Phi thì nàng sẽ gánh chịu lấy hậu quả. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “ Diệp Lăng Phi, anh không phải nói là muốn cãi nhau hay sao? Được, từ nay về sau tôi sẽ hoàn toàn trông nom bộ tổ chức. Tôi không tin là không có anh, Trần Ngọc Đình tôi sẽ không quản lý được.”
Quyết định như thế, Trần Ngọc Đình liền vỗ vỗ tay, mỉm cười nói:
- Các vị đồng sự, Giám đốc Diệp đã nói thế thì mọi người cứ thế mà làm, từ nay về sau có bất cứ phiền phức gì cứ tìm giám đốc Diệp. Về phần tôi, đương nhiên là tôi sẽ góp phần trong việc quản lý bộ tổ chức, mọi người có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.
Lời nói này của Trần Ngọc Đình vừa thốt ra đã phân công rõ ràng nhiệm vụ công tác của Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình. Nói trắng ra là, quản lý trên danh nghĩa là Diệp Lăng Phi nhưng người lãnh đạo thực tế lại chính là Trần Ngọc Đình. Còn có tranh chấp gì sẽ tìm giám đốc bộ tổ chức Diệp Lăng Phi này.
Trần Ngọc Đình nói xong, rồi bảo mọi người hãy tiếp cục công việc. Nàng không nói gì với Diệp Lăng Phi nữa mà trở về phòng làm việc của mình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy ngoài ý muốn đối với quyết định dễ dàng này của Trần Ngọc Đình thì. Hắn thật không ngờ Trần Ngọc Đình lại không thèm để ý đến những lời nói của mình. Bỗng nhiên, mình lại đảm nhiệm chức vụ giám đốc này, càng nghĩ càng tức cười. Còn Từ Oánh thì nhíu mày, nàng thấy mình phải tiếp tục làm trợ lý cho một giám đốc như thế này thì khó có khả năng thăng tiến được. Từ Oánh cảm thấy vô cùng thất vọng, cho rằng đây vận mệnh của mình.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đâu ngờ tới hành động của hắn lại ảnh hưởng đến nhiều người như vậy. Hắn không trở lại văn phòng mà đi bộ lên tầng tính nói chuyện phiếm với những MM không nằm trong bộ tổ chức.
Vừa đi đến cầu thang thì điện thoại của Diệp Lăng Phi đã vang lên. Số điện thoại đó là của Tôn Hằng Viễn, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Lão già này tại sao lại gọi điện cho mình, nhất định là không có chuyện tốt.”
Nghĩ vậy hắn không thèm nghe máy, đi bộ đến chỗ thang máy rồi xuống tầng trệt phòng tiêu thụ.
Tiếng chuông lúc này vẫn còn vang. Diệp Lăng Phi không đủ kiên trì nữa, gã thầm mắng trong lòng: “Hừ, gọi điện thoại gì mà như đòi mạng thê? Lão già này có phải là hôm qua khó chịu, nội tiết mất cân đối hay không vậy?”
Đến phòng làm việc của Tôn Hằng Viễn, Diệp Lăng Phi đẩy cửa ra. Tôn Hằng Viễn lúc này đang cầm điện thoại gọi cho hắn, thấy cửa mở ra thì giật mình, bàn tay thiếu chút nữa làm rơi chiếc điện thoại.
- Giám đốc Tôn đang làm gì vậy, không phải muốn tìm tôi để…
Diệp Lăng Phi vừa cất tiếng, toàn thân Tôn Hằng Viễn đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Người này lời nói gì cũng dám, lỡ như có người ở bên ngoài nghe được thì sao?”
Tôn Hằng Viễn rất chú trọng đến hình tượng của mình ở trong công ty. Mặc kệ bên ngoài hắn uống rượu trêu hoa thế nào, nhưng trong công ty hắn luôn muốn mình có một danh tiếng tốt đẹp. Tôn Hằng Viễn ngay lập tức đi tới cửa phòng làm việc đóng lại, sau đó thân mật kéo tay Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế sa lông.
- Giám đốc Diệp, không ngờ rằng anh đã tới đây. Tôi mới gọi điện thoại cho anh mà anh đã tới văn phòng rồi.
Vẻ mặt Tôn Hằng Viễn xấu xa nói.
- Tại sao ông lại gọi điện thoại cho tôi, sao không đến thẳng phòng làm việc tìm tôi?
Câu nói này khiến cho Tôn Hằng Viễn nghẹn họng, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu:
- Tên Diệp Lăng Phi này chẳng lẽ là một người ngu ngốc hay sao, lần nào nói chuyện cũng làm khó người khác.
Hắn nhớ lại lần trước Diệp Lăng Phi nói chuyện đã khiến cho Tiễn Thường Nam bị mất mặt.
Tôn Hằng Viễn vội nói lảng sang chuyện khác.
- Giám đốc Diệp, Phó tổng Tiễn mời khách tối nay, nói rằng nhất định phải mời cậu tới. Nghe nói bằng hữu của Phó tổng Tiễn lần này còn có cả Ngụy Minh tiểu thư vô cùng nổi danh trên TV. Ở thành phố Vọng Hải, người nào muốn cùng nàng ăn cơm thì phải nể mặt phó tổng. Thế nào? Tối hôm nay cậu có đi không?
- Ngụy Minh là ai?
Diệp Lăng Phi liền hỏi:
- Tôi bình thường rất ít khi xem T V. Lần trước có xem có thấy một chương trình ‘Đệ nhất mỹ nữ’ , có một cô gái khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc váy ngắn, lại còn làm nũng trên T.V nữa.
Tôn Hằng Viễn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì thật hận không thể chỉ tay vào mũi hắn nói: “Con mẹ nó, mày khờ thật hay là giả ngây giả ngô đó?”
Người phụ nữ mà Diệp Lăng Phi vừa nói chính là Ngụy Minh. Nàng chính là dẫn chương trình “Đệ nhất mỹ nữ” trên T.V. Luận về vẻ đẹp, Ngụy Minh chỉ vào hàng trung, nhưng nhờ được lăng xê, Ngụy Minh đã trở thành mỹ nữ.
Nhờ có chiêu bài này trên T.V, giá trị của Ngụy Minh cũng dần dần được thăng lên, những người có tiền đầu khai giá mời nàng đi ăn cơm. Tuy nhiên, muốn mời thì phải nể mặt Tiễn Thường Nam.
Tôn Hằng Viễn cố gắng nén xúc đông ở trong lòng, cười ha hả nói:
- Giám đốc Diệp thật khéo giả vờ, đó chính là nàng ta.
- A, hóa ra chính là cô ta.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy, cho nên có lẽ không cần phải đi.
- Huynh đệ, tôi nói cậu nghe này.
Tôn Hằng Viễn liền thay đổi giọng, vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Cậu còn chưa rõ ràng lắm về tập đoàn Tân Á chúng ta. Tổng giám đốc là Trương Tiếu Thiên, nhưng Phó tổng Tiễn cũng có cổ phần. Huống hồ mấy năm gần đây, Phó tổng Tiễn đã tổn hao không biết bao nhiêu tinh lực để nâng cao mạng lưới quan hệ, những nhân viên công chức lớn nhỏ ở tập đoàn Tân Á không ai là không nể mặt ông ta. Về phần Trần Ngọc Đình, chỉ là nhờ tổng giám đốc Trương coi trọng năng lực của thị nên thị mới không sợ. Nhưng Trần Ngọc Đình muốn đối dầu với Phó tổng Tiễn thì chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ bị Phó tổng Tiễn đánh bại mà thôi. Cậu cứ chờ mà xem, đến lúc đó nhất định Trần Ngọc Đình sẽ thê thảm. Cho nên bây giờ huynh đệ đi theo Phó tổng Tiễn chính là hợp lý nhất.
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại. Hắn rốt cuộc cũng hiểu Trương Tiếu Thiên an bài mình làm giám đốc bộ tổ chức là có dụng tâm: “Hóa ra không phải để mình ở đây để cãi nhau mà hy vọng mình không cho Tiễn Thường Nam mở rộng lực lượng. Nói không chừng, Trương Tiếu Thiên đã sớm biết rằng Tiễn Thường Nam chính là một mối uy hiếp của lão, chỉ là tạm thời không có chứng cứ cho nên mới để mặc. Nếu như thật sự như vậy, thì chức vụ lãnh đạo hiện nay của Trương Tiếu Thiên đang bị kìm chế.”
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy đau đầu: “Con mẹ nó, không phải là muốn lão tử giúp lão bãi binh chứ? Nếu như lão thực sự muốn như vậy thì cứ nói, tôi đem những kim cương châu Phi đang nằm nhàn rỗi ở trong ngân hàng thụy sĩ ném ra là ok thôi…”