Trời ngả về chiều, quạ xám kêu loạn.
Một thiếu niên lười nhác nằm phệch sát góc tường, áo quần rách lỗ chổ, nhưng đối với gió lạnh rú rít vẫn thản nhiên như không cảm giác gì, đôi mắt lim dim có lén quét đi quét lại dòng người qua lại trên bến thuyền.
Thiếu niên này tên gọi là Chiến Thiên Phong, là một tên tiểu lưu manh ở Long Loan trấn này, lúc còn nhỏ đã từng là con nhà khá giả, có kẻ hầu người hạ được học được hành. Tuy nhiên, khi hắn được bảy tuổi thì nhà bị cướp còn bị phóng hỏa đốt, cha mẹ cùng mất gia nghiệp chẳng có gì, từ đó lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn bữa nay đói bữa mai, nhưng dù sao vẫn nuôi hắn sống, dù phải làm cái nghề đánh đấm trộm cắp đây đó kiếm ăn. Cuộc sống ấy cũng đã dạy cho hắn tính khí lì lợm dạn dày, những người thành thật không khi nào dám chọc vào hắn.
Thuyền vào bờ, người trên bến bắt đầu tao động. Chiến Thiên Phong len lén đứng dậy, áp lại gần, khi còn cách bảy tám trượng và khi thuyền bắt đầu bắt ván làm cầu qua thì hắn chọn thời khắc tốt nhất này phóng thẳng hai tay ra. Mỗi tay hắn đang cầm một con chuột, chúng cùng lúc được phóng ra, điểm rơi cực chuẩn, đó chính là chỗ có nhiều nữ quyến. Các nữ nhân này một lòng muốn lên thuyền, đột nhiên trên đỉnh đầu có vật gì đó rớt xuống, cả kinh kêu lên thất thanh. Khi họ nhìn kỹ nhận ra đó là hai con chuột kêu chít chít chạy loạn, tức thời kêu ré lên như mất mạng, cùng nhảy choi choi ngã đông ngã tây loạn cả lên, cả đám người không còn trật tự gì nữa. Chiến Thiên Phong nhân cơ hội này, vội vã lèn vào, miệng thì kêu lên không ngớt: "Chuột, chuột, mau đập chuột..." Nhưng thân hình thì nghiêng nghiêng ngả ngả lách qua đám người, thuận tay lấy đi ba cây trâm vàng, móc được hai cái túi tiền. Trong túi tiền này chứa những thứ cứng ngắt, không cần nói thì cũng biết không bạc cũng là vàng.
Chân tay của hắn nhanh nhẹn vô cùng, vừa ăắc thủ đã chui ra khỏi đám người, chạy về phía bờ sông. Vừa đến bờ, liền giả về như vấp phải cái gì đó, lăn tròn xuống dưới. Hắn từ nhỏ lớn lên từ nước, rất rành bôi lội, chỉ cần nhập thủy thì cho dù những người kia phát giác đuổi theo cũng đừng hòng bắt được hắn. Trò như thế này hắn đã thực hiện không biết bao nhiêu lần, trước giờ chưa hề thất bại.
Sắp vào tới nước, đột nhiên cổ chân của Chiến Thiên Phong bị xiết chặt, cả người chấn động, thân hình bay vụt lên không. Còn chưa kịp phản ứng, toàn thân hắn đã ngã phịch lên khoang thuyền, té đau đến nổi mắt hắn nổi đôm đốp, ruột gan nhộn nhạo. Tiếp theo đó, ngực của hắn bị một bàn chân đạp lên. Lực của chân ấy rất mạnh, giống như một tòa núi. Trong cảm giác của Chiến Thiên Phong, ngực hắn dường như bị đạp lõm vào trong, đừng nói gì động đậy, cho dù muốn hít một hơi cũng khó như lên trời.
Chủ nhân của bàn chân đó là một thanh y hán tử, tuổi khoảng ba mươi, mặt mũi ốm o vàng khè giống như một tên quỷ bệnh lao. Nếu như không phải trực tiếp chịu trận, có đánh chết Chiến Thiên Phong cũng không tin bàn chân của người như vậy mà có lực đạo mạnh như thế. Người này tay trái cầm một đoạn dây, hiển nhiên vừa rồi y đã dùng đoạn dây này để phóng ra bắt Chiến Thiên Phong kéo lại.
"Xui rồi, ra cửa không chịu tế ôn thần, đụng ngay một tên quỷ bệnh lao mắc ôn mắc dịch." Chiến Thiên Phong mắng thầm, biết lần này bản thân gặp phải vị hán tử vừa đen vừa ốm này chẳng phải bị bệnh lao gì, mà là một cao thủ võ lâm. Hắn ngày ngày kiếm miếng ăn ở đầu đường xó chợ, cũng có thể được coi là trăm phần cơ biến, cho dù tình thế có bất lợi cách mấy đi nữa cũng có thể nghĩ ra cách thoát thân. Nhưng lần này đối mặt với một chân của hán tử ốm đen này, hắn chẳng hề có biện pháp nào.
Hán tử xấu đen lấy từ trên người của Chiến Thiên Phong mấy cái kim trâm và túi tiền, quay đầu lại nhìn một hán tử trung niên ở trong thuyền, thưa: "Cao sư gia, là tên tiểu tử này làm trò."
Trung niên hán tử kia khoảng bốn chục tuổi, mặc áo liền thân, ngón giữa ở tay phải đeo một cái nhẫn bằng ngọc rất to. Chiến Thiên Phong tuy không thể động thân nhưng có thể động não, quay đầu nhìn mô dạng của hán tử ấy như vậy, tâm niệm liền chuyển: "Người này không ngờ lại là một sư gia, xem ra có thể coi là nhân vật thuộc hàng đệ nhất, nhưng nhìn trang phục của y, chẳng biết người của phủ nào mà có thể dùng đến dạng sư gia như vậy a?"
Vị Cao sư gia đó nhìn về phía này, nói: "Đạp một cái chết rồi đá xuống sống nuôi cá cho rồi, hỏi cái gì?"
Chiến Thiên Phong hồn phi phách tán, biết hán tử xấu đen này chỉ cần nhấn lực một chút thì tiểu mệnh của hắn xong xuôi. Đầu óc hắn linh lợi vô cùng, không chờ hán tử xấu đen đáp ứng, đã kêu lên: "Ta biết được một bí mật cực lớn."
Hắn kiệt lực dài cổ ra kêu, tình hình cực giống với con gà trống mới bập bẹ học gáy. Nhưng mà thanh âm tạo ra cũng khá lớn, người trên bến nhất thời đều quay qua nhìn. Cao sư gia vốn đã quay đi chỗ khác, bấy giờ quay lại nhìn. Thấy mắt của y quay lại, hán tử xấu đen được nhiên cũng chưa vội dùng lực xuống chân.
Nhãn quan của Cao sư gia tiếp xúc với Chiến Thiên Phong, liền hừ lạnh, không nói năng gì. Chiến Thiên Phong cũng hừ lạnh trong lòng: "Cái thứ sư gia khốn này đều là lão hồ ly, nhưng mà gặp phải bổn cùng thiếu gia ta đây, cho dù có là hồ ly thật cũng mắc mưu." Rồi hắn làm ra vẻ cả kinh chớp chớp mắt nói: "Cao sư gia, tôi biết được một bí mật to lớn, liên quan đến truyền quốc ngọc tỷ. Ngày ấy khi vương tử thứ 14 dùng ngựa đất qua sông, sau khi thành công rồi trong lúc cao hứng không cẩn thận đã để cho truyền quốc ngọc tỉ tùy thân đó thất lạc. Truyền quốc ngọc tỷ chắc ngài biết chứ, chính là đại ấn mà đại hoàng đế dùng để đóng lên chiếu chương đó a. Đó chính là trọng bảo của quốc gia, ai lấy được có thể ngồi lên bảo tọa của hoàng đế. Nhưng lấy được truyền quốc ngọc tỷ này lại là một lão ngư ông. Lão ngư ông không biết gì, đem tói tiệm đồ ngọc bán. Sư phụ chổ tiệm ngọc là kẻ biết chuyện, không nói lại cho chủ, đang đêm lén mang truyền quốc ngọc tỷ chạy đi. Điều tấu xảo chính là, vị sư gia đó là bà con xa của tôi, tôi vừa biết được chút tin tức từ y, hơn nữa tôi còn biết rõ mặt y...." Nói đến đó hắn không tiếp nữa, chỉ nhìn Cao sư gia.
Chuyện vương tử thứ 14 cưỡi ngựa đất qua sông thiên hạ đều biết, rất nhiều người đều biết truyền quốc ngọc tỷ ở trên người của vương tử, nhưng nói cái gì là truyền quốc ngọc tỷ bị thất lạc ở bờ sông rồi một ông lão đánh cá tìm được chẳng qua là do Chiến Thiên Phong bịa ra. Hắn sinh nhai ở đầu đường, lừa người ta đã không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm phong phú vô cùng. Điều hiếm có nhất là hắn đã luyện được bản lĩnh nói xạo, khi nói xạo thì thành khẩn vô cùng, cho dù là người đa nghi nhất trong thiên hạ cũng khó có thể từ trong mắt hắn mà nhìn ra dấu vết dối dang nào. Truyền quốc ngọc tỷ là trọng bảo của thiên hạ. Chiến Thiên Phong nhìn thấy chủ của Cao sư gia tuyệt không phải là người thường, không thể nào không hứng thú với truyền quốc ngọc tỷ. Chỉ cần Cao sư gia có hứng thú, cái mạng nhỏ của Chiến Thiên Phong coi như đã được cứu từ quỷ môn quan về. Xem ra người sống trên đời này cần phải có chút bản lỉnh nói chuyện, nhưng trong sát na bị hán tử xấu đen kia đạp dưới chân mà có thể nhìn ra Cao sư gia là người thế nào, rồi tính toán có thể y sẽ cảm thấy hứng thú với cái gì rồi bịa chuyện nói quả không phải là chuyện dễ dàng. Chiến Thiên Phong đối với sự cơ biến của mình rõ ràng là mười phần đắc ý.
Phản ứng của Cao sư gia vượt ra ngoài ý liệu của Chiến Thiên Phong. Y không nói tin, cũng không nói không tin, cặp mắt tam giác cứ quét đi quét lại trên người Chiến Thiên Phong. Đó không phải là ánh mắt suy đoán xem Chiến Thiên Phong nói thật hay nói dối, mà là cặp mắt của kẻ lái trâu nhìn nhận xét con trâu, khiến cho Chiến Thiên Phong cứ rờn rợn trong người.
Nhìn được một lúc, Cao sư gia ra hiệu cho hán tử xấu đen, tên này lập tức lỏng chân ra, Chiến Thiên Phong nhẹ cả người, lòng thắc thỏm nãy giờ đã yên hẳn đi, đắc ý vô cùng: "Bổn cùng thiếu gia không tin ngươi không mắc câu." Hắn lòm còm bò dậy, vừa định lên tiếng, thì Cao sư gia đã giành nói trước, nhưng lại không hỏi về truyền quốc ngọc tỉ, mà ngược lại lại hỏi tên của hắn: "Tiểu tử tên gọi là gì?"
"Chiến Thiên Phong, nhưng cũng có người gọi tôi là kê công (gà trống)."
Đến lúc này các nữ quyến đều đã lên thuyền, nghe Chiến Thiên Phong nói thế, có mấy người bật cười hì hì. Mặt Cao sư gia cũng hiện lên nụ cười, nhưng nụ cười ấy dường như có vị đạo khác. Chiến Thiên Phong đã lừa rất nhiều người, nhưng trước giờ chưa có ai khiến hắn khó dò xét như Cao sư gia vậy.
Cao sư gia lại nói: "Ngươi đi hai bước ta xem."
Yêu cầu này rất quái, Chiến Thiên Phong thầm kêu khổ: "Sao giống lái trâu xem trâu quá vậy? Hay là cứ đi hai bước, tiếp theo đó không biết có còn xem răng để đoán bao nhiêu tuổi không a." Và thế là lòng hắn thì mắng cha mắng mẹ, nhưng mặt hắn chẳng dám hàm hồ. Cao sư gia khiến hắn không dò xét được gì, nên trước khi nắm trong tay quyền chủ động, không thể đem cái mạng nhỏ của hắn ra làm trò cười. Hắn theo lời bước mấy bước, nhưng không giống như đi, mà là nghiêng đằng nọ xọ đằng kia, khập khà khập khiễng, so với bơi lội hàng ngày chẳng dễ coi hơn bao nhiêu. Thấy bộ dạng của hắn như vậy, mấy nữ quyến lại bật cười.
Lần này thì Cao sư gia cũng cười, nhưng ý tứ để cười so với những nư nhân kia rất bất đồng, chẳng phải là cái bộ dạng quái dị của Chiến Thiên Phong, mà là một thứ gì đó rất khác. Chiến Thiên Phong càng lúc càng lạnh người, thầm kêu khổ: "Cái lão sư gia đễu này có phải là nhân yêu (đồng tính ái nam) không cà?"
"Rất tốt, không tệ." Cao sư gia gật gật đầu, nói với hán tử cao đen: "Bì Thu, mang hắn xuống, đừng có cho hắn chạy đấy."
"Dạ." Bì Thu ôm quyền, đưa tay chọc vào chỗ eo của Chiến Thiên Phong, điểm vào nhuyễn ma huyệt của hắn.
Chiến Thiên Phong vốn muốn lừa cho Cao sư gia thích chí, tìm cơ hội trốn đi, không ngờ Cao sư gia lại an bài như vậy, tuy bị điểm nhuyễn ma huyệt nhưng miệng vẫn có thể động đậy, liền vội kêu: "Cao sư gia, ông muốn đưa tôi đi đâu? Ông không nghe bí mật to lớn đó hay sao?"
Cao sư gia cười cười: "Ta mang ngươi tới một chỗ tốt, bí mật ấy à, từ từ rồi nghe cũng không sao."
"Nhưng tính hay quên của tôi lớn lắm, giờ ông không chịu nghe, lát nữa không chừng tôi không nhớ rõ nữa đấy."
"Người trẻ tuổi tính hay quên thường rất lớn, không sao, quên rồi thì quên luôn đi." Cao sư gia nói xong câu này liền đi vào thuyền, không còn để ý gì đến Chiến Thiên Phong nữa.
Bì Thu xốc eo Chiến Thiên Phong xách lên như xách một con gà mang vào trong thuyền. KHoang thuyền đưa qua đưa lại trước đầu Chiến Thiên Phong, cộng thêm ánh mắt cao thâm khó dò của Cao sư gia, khiến cho đầu hắn choáng váng, lòng thắc thỏm, nghĩ: "Rốt cuộc là tiểu hồ li lừa được lão hồ li? Hay là lão hồ li lừa được tiểu hồ li đây?" Không thể nắm chăc được, hắn lại nghĩ: "Tiểu hồ li lừa lão hồ li là để sống còn, lão hồ li lừa tiểu hồ li là để vì cái gì?" Suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy không thể nào hiểu thấu.
Bì Thu mang Chiến Thiên Phong quẳng vào một góc thương thuyền, bảo: "Tiểu tử tốt nhất cứ ở đó, đừng có toan tính gì, trong tay của lão tử ngươi chạy không thoát đâu."
"Cái quyền cước mèo quào cộng thêm thủ pháp điểm huyệt đó có gì mà hay, phải chi vị kiếm tiên đêm đó chịu thu ta a, đáng tiếc, nếu được vậy thì với điểm công phu chết bầm của ngươi, bổn cùng thiếu gia chỉ cần thổi một hơi là cũng khiến ngươi chết nhăn răng." Nhưng đó chỉ là lời nói thầm trong đầu của Chiến Thiên Phong, chứ thật sự mặt mày hắn đang ra vẻ rất thật thà, thậm chí còn hướng tới Bì Thu nở nụ cười nịnh nọt, những cái khổ trước mắt là thứ hắn không bao giờ chịu rước vào thân.
Lời trong lòng của Chiến Thiên Phong vừa rồi không phải là khóac lác, bỡi vì mấy năm trước khi hắn khoảng mười một mười hai tuổi, có một ngày xui xẻo không thể tìm được gì ăn, ngủ đến nửa đêm đói quá tỉnh dậy, nhìn lên trời đột nhiên thấy một người đang bay trong không trung. Đêm đó là một đem trăng sáng, tuyệt không thể nào nhìn lầm, và cũng không phải Chiến Thiên Phong đói rồi hoa mắt. Vừa nhìn thấy, hắn còn nghĩ do bản thân đói quá choáng đầu, nhưng khi nhìn kỹ thì không sai, vì người đó là một đạo sĩ, có râu, ước chừng năm sáu chục tuổi, mặc đạo bào màu xanh, chân mang một đôi giày cỏ, đạp trên một bảo kiếm lập lòe bay từ phía đông sang phía tây.
Chiến Thiên Phong lúc đó kinh hãi ngẩn cả người. Hàng ngày hắn tự phụ đầu óc chuyển rất nhanh, nhưng lúc đó não hắn hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, cho đến khi vị kiếm tiên kia sắp bay mất, mới đột nhiên nghĩ ra là mình gặp được kiếm tiên rồi, liền nhảy dựng lên hò hét, muốn vị kiếm tiên đó chờ một chút, thu hắn làm đồ đệ, mang hắn đi. Vị kiếm tiên kia tuy không bay quá nhanh, nhưng so với khoái mã thì nhanh hơn nhiều, không chờ Chiến Thiên Phong kêu được mấy tiếng, thì vị kiếm tiên ấy không còn bóng dáng đâu nữa. Chiến Thiên Phong hối hận vô cùng, thậm chí buồn muốn ói hết cả ruột gan ra. Tuy hắn không thể bái kiếm tiên làm thầy, nhưng từ đó không trở ngại cái nhìn của hắn coi thường tất cả những người luyện võ. Đừng nói gì Bì Thu, cho dù là đại hiệp hào khách thanh danh hiển hách, chỉ cần y không thể ngự kiếm bay trên trời, thì đừng hòng Chiến Thiên Phong sẽ mở to mắt mà nhìn.
Chẳng mấy chốc thuyền rời bến, và cũng không ai đến quản Chiến Thiên Phong. Bụng Chiến Thiên Phong sôi rột rột một hồi, cảm thấy đói, kêu hai ba tiếng, không ai để ý gì đến hắn, liền lầm bầm chửi: "Cả nhà ngươi dù sao cũng mang đồ ăn thức uống cho cùng thiếu gia chứ." Mắng thêm hai câu, hắn lại suy nghĩ tìm hiểu tâm tư của Cao sư gia, thuyền cứ lắc lắc lư lưu như thế, khiến hắn ngủ lúc nào không hay.
"Xú tiểu tử, ngủ ngon quá hen." Một loạt tiếng mắng khiến Chiến Thiên Phong tỉnh giấc. Đó là Bì Thu, y vung chưởng mở huyệt đao cho hắn, bảo: "Đến rồi, dậy tự đi đi, đừng có giở trò gì, đại gia theo sau ngươi đây, dám làm trò quỷ coi chừng da của ngươi đấy."
"Không dám không dám, trước mặt tuyệt thế cao thủ như Bì đại gia đây, tiểu nhân làm sao dám làm trò quỷ chứ." Chiến Thiên Phong ngóac miệng cười, nhưng lòng thì thầm mắng: "Con khỉ tinh vừa ốm vừa đen, phơi nắng phơi sương thành con quỷ bệnh lao, sợ ba đời tổ tông gì ngươi, chỉ cần bổn cùng thiếu gia có cơ hội hạ thủy, thì ngươi sẽ khóc thôi." Hắn định ra chủ ý, chỉ cần hơi có cơ hội sẽ lập tức nhảy xuống sông. Tuy hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện Cao sư gia rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng tiểu mệnh là quan trọng nhất.
Nhưng đáng tiếc Chiến Thiên Phong đã tính sai, vì thuyền không ngờ đã cặp bờ, rồi người ta đưa tới một con ngựa cho hắn cười, hơn nữa Bì Thu lại cưỡi ngựa theo sát một bên. Chiến Thiên Phong tuy không coi võ công y vào đâu, nhưng trong thâm tâm biết rõ, trừ khi vào trong nước, còn ở lục địa thì hắn chẳng thể nào thoát khỏi tay Bì Thu, nên ra dáng cực kỳ thành thật, thậm chí còn thỉnh thoảng vuốt mông ngựa Bì Thu. Hắn sinh nhai ở trên đường, luyện được cái miệng ngọt ngào dẻo quẹo, lừa chết người không thường mạng, nên Bì Thu bị hắn nịnh đến sướng rơn cả người, xem ra có mấy phần lơi lỏng.
Lên bờ đi được nửa ngày thì tiến vào một tòa thành lớn, Chiến Thiên Phong biết đã đến chỗ dừng, thầm gật đầu: "Ta đã nói Cao sư gia thế nào cũng có vai vế, không ngờ là ở tại Vương đô, ông chủ chỉ sợ không là thừa tướng thì cũng là đại tướng quân."
Thì ra tòa thành lớn này là đô thành của Thôn Chu quốc. Thôn CHu quốc phía bắc có hồ lớn, theo truyền thuyết thời viễn cổ có cá lớn có thể nuốt trọn đại thuyền, cho nên tên Thôn Chu quốc có tên từ đây. Thôn Chu quốc có ba châu mười ba thành, trước kia chỉ có thể tính là tiểu quốc, nhưng hiện giờ tiếp theo các đại quốc phân băng chia cắt, Thôn Chu quốc hiện giờ có thể coi là đại quốc rồi. Là quốc dân của Thôn Chu, nhưng đây là lần đầu Chiến Thiên Phong đến quốc đô, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, dù gì cũng không trốn được, đành nhìn quanh ngó quất xem náo nhiệt trên đường.
Và đúng như suy đoán của Chiến Thiên Phong, Cao sư gia chính là sư gia của Kỷ Vi thừa tướng của Thôn Chu Quốc. Kỷ Vi là đệ nhất hồng nhân của đất nước, tay nắm trọng quyền, đại thần trong triều hết chính phần là đảng phái của y, có thể nói quả thật là quyền khuynh triều dã, khí diễm ngút trời. Nhưng trong dân gian lại mắng y như té tát, nên sau khi Chiến Thiên Phong biết đã tiến vào Kỷ phủ, lập tức mắng thầm: "Thì ra ông chủ của Cao sư gia là tên đại gian thần, phì phì phì, xui rồi, nếu là nhà của vương công đại thần gì khác, bổn cùng thiếu gia không chết trở về còn có cái để mà khoe, nhưng tiến vào Kỷ phủ rồi thì còn gì là vinh quang diệu tổ nữa, chỉ có bị xú khí thấm vào người, khoe ra thiệt là thối chết người đi." Hắn tuy là một tên tiểu lưu manh, nhưng mặt mũi dù sao cũng giữ rất kỹ, nếu nói cho thật, thì lừa người mới chỉ là bản lãnh đệ nhị, khoe khoang khoác lác mới là đệ nhất.
Tiến vào Kỷ phủ, Bì Thu đưa Chiến Thiên Phong đến một căn phòng nhỏ. Khoảng nửa canh giờ sao, một tên gia đinh đến nói với Bì Thu: "Cao sư gia nói cho tên tiểu tử này tắm rửa, thay y phục mang tới cho công tử xem."
Chiến Thiên Phong nghe mà cảm thấy rất kỳ, nghĩ: "Tắm rửa thay y phục mang đến cho công tử nhà hắn xem, ý gì vậy? Làm rễ sao? Nhưng mà phải tiểu thư xem chứ a?" Đoán không được, hắn nghĩ tiếp: "Có lẽ là tiểu thư mắc cỡ không ra xem mặt, cho nên để công tử xem, nhưng không biết con gái của Kỷ đại gian thần vóc dáng thế nào? So với tiểu Hồng ra sao?" Tiểu Hồng là kỹ nữ ở Long Loan trấn, ở địa phương nhỏ đó có thể coi là danh kỹ hàng đầu. Chiến Thiên Phong đương nhiên chưa đi chơi qua, vì không có tiền. Hắn có tiền thì trước hết vào sòng bạc, nhưng mà có một lần hắn đã từng trèo nên nóc nhà xem trộm khách làng chơi đến viếng Tiểu Hồng. Ngày ấy hắn còn nhỏ, thích làm trò hơn là dục vọng, cho nên nhìn đến lúc cao hứng thì ném một khối đá vào trong.
Tên gia đinh đó đưa Chiến Thiên Phong đi tắm rữa, Bì Thu đi theo sau đến một bồn nước, xối cho hắn bảo kỳ cọ thật mạnh, rồi quẳng y phục cho thay. Đó là một bộ kình trang sát người màu xanh, rất hợp với người. Chiến Thiên Phong thay xong, nhìn phải nhìn trái, cảm thấy bản thân có chút oai phong, tự đắc ý: "Thì ra bổn cùng thiếu gia đẹp trai dã man như vậy. Con gái của Kỷ đại gian thần mà nhìn thấy được, nhất định là sẽ yêu chết ta thôi. Nhức đầu a, nếu như con gái của Kỷ đại gian thần thật sự yêu ta, ta có nên cưới ả không nhỉ?"