Trương Dực Chẩn ngồi ở bên khe suối, cả người bủn rủn, không có một tia khí lực. Càng ngày càng cảm thấy hết sức rõ ràng, từ hổ khẩu truyền đến từng cơn đau buốt như lửa đốt, luồng thiêu đốt đau đớn này giống như một con sâu, từ cánh tay hướng lên trên, cấp tốc bao phủ tới ngực, sau đó lại từ ngực xông về phía tiểu phúc, chỉ chốc lát, chàng thiếu niên cảm thấy ngay cả lòng bàn chân cũng đã trở nên đau nhức.
Thường nghe người ta nói, trúng phải độc rắn không thể bỏ chạy, bỏ chạy càng nhanh thì chết càng nhanh. Chàng thiếu niên không hiểu rõ vì sao chàng đã ngồi xuống bất động, độc rắn này vẫn cứ như là vật sống ở bên trong thân thể chàng chạy quanh một vòng, cho dù là độc của trúc diệp thanh đi nữa cũng không mãnh liệt như vậy!
Trương Dực Chẩn thở dài một tiếng, thôi rồi thôi rồi, chết rồi chết rồi, ai bảo chàng thời vận không tốt, nhất thời mềm lòng lại muốn cứu cái đồ thanh xà vứt đi kia! Chẳng qua chỉ thương cho cha mẹ nuôi dưỡng chàng lớn khôn, lại vẫn chưa kịp hiếu kính với nhị lão mà đã chết sớm, chẳng biết sẽ phải thương tâm đến thế nào nữa? Còn có Hồng Chẩm nhi nữ của Lý Chính, không biết có vì cái chết của chàng mà rơi lệ hay không?
Cứ loạn tưởng như vậy một trận, bỗng nhiên chàng thiếu niên cảm thấy cỗ lửa thiêu đau đớn kia lại phản hồi từ lòng bàn chân, dọc theo ngực lên tới đỉnh đầu, rồi lại từ sau lưng hạ xuống, trở về lòng bàn chân. Cứ như thế ba lần, cuối cùng chậm rãi biến mấy không thấy đâu nữa. Chàng thiếu niên chống hai tay lên mặt đất, dụng lực một chút liền 'vèo' một tiếng đứng lên, tinh lực cả người khôi phục, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Nhìn vào chỗ hổ khẩu, chỉ lưu lại hai vết màu trắng nhàn nhạt, đâu có nửa điểm thụ thương. Quái sự, thật là quái sự, thiên đại quái sự!
Trương Dực Chẩn gãi gãi đầu, cả trăm điều không thể lý giải được. Trong lúc vô ý liếc vào dòng suối, thanh xà kia vẫn chưa bỏ đi, đang lẳng lặng nằm trong dòng suối nhìn chàng không chớp mắt. Thấy chàng thiếu niên đứng lên, thanh xà hơi hơi ngóc đầu, quẫy quẫy đuôi về phía chàng thiếu niên, lúc này thân thể mới bắn ra, nhanh chóng bơi đi.
Trương Dực Chẩn há to miệng, dùng sức dụi dụi đôi mắt, đừng có nói trúng phải độc xà thần trí mơ hồ, vừa rồi rõ ràng là thanh xà gật đầu với chàng. Dù đã gặp qua vô số động vật nhưng nhất thời chàng thiếu niên cũng không rõ thanh xà gật đầu với chàng là thật hay là chàng nhất thời mê huyễn mà hoa mắt.
Ngây ra trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn ánh trăng càng lúc càng cao, chàng thiếu niên vỗ đầu thầm kêu không hay, thời gian không còn sớm, không thể để cha mẹ chờ chàng quá lâu được. Chàng vội vàng nhặt cây gậy lên, phát hiện bên cạnh cây gậy có ba cái lông chim màu vàng, tinh mỹ không gì sánh được. Đúng rồi, hẳn là lông chim của con kim điêu bị đập một côn kia. Chàng thiếu niên khom lưng nhặt lên, thuận tay bỏ vào trên người, lại vội vàng sửa sang y phục một chút, gấp gáp xuôi theo dòng suối nhỏ chạy một mạch về nhà.
Lúc này chạy, Trương Dực Chẩn mới khôi phục được linh giác, trong giây lát đã nghe thấy sơn lâm huyên náo rầm rĩ một mảng, âm thanh các loại chim thú vừa biến mất tựa hồ đột nhiên quay trở về toàn bộ, sự sống lại tràn trề khắp nơi. Chàng thiếu niên cũng không nghĩ đến chỗ quái dị trong đó nữa, chỉ lo cúi đầu chân không dừng bước chạy một mạch như điên.
Đợi thiếu niên đi được hồi lâu, bá chủ của khu rừng bạch vĩ hổ mới mới nơm nớp lo sợ từ nơi ẩn núp gần khe suối ló đầu ra, hoảng sợ chưa yên nhìn xung quanh khắp nơi một phen, xác định kim điêu cùng thanh xà đã hoàn toàn ly khai, lúc này mới bước từng bước một lộ ra toàn bộ thân thể. Bạch vĩ hổ đầu tiên chầm chậm nhìn quanh vài vòng, phát hiện ra trong rừng đã khôi phục lại được sinh cơ cùng với sự yên bình như trước, trái tim hổ đang khẩn trương muốn vọt ra cuối cùng cũng quay trở vào trong bụng.
Hình dạng lo lắng hãi hùng vừa rồi của vua núi rừng quá tổn hại tới phong phạm vương giả, liền búng người một phát, nhảy lên một mỏm núi, chuẩn bị ngửa đầu lên trời gầm dài một tiếng, trọng trấn hổ uy. Không ngờ một trận gió thổi tới, thổi qua vệt máu gần như đã khô do thanh xà lưu lại trên mặt đất, bạch hổ vĩ ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, một cỗ áp bách cực lớn cùng với cảm giác sợ hãi ập tới, bạch vĩ hổ cũng chẳng thèm chú ý đến tư thái phong độ của vua núi rừng nữa, sợ hãi kêu lên một tiếng, không cả dám quay đầu mà chạy chối chết.
Không hiểu nếu như thiếu niên biết được trước lúc chàng đập kim điêu một gậy, toàn bộ mãnh thú trong rừng đều giống như nhìn thấy đại địch kinh khủng nhất, dưới cơn hoảng sợ tất cả đều nằm im ở nơi ấn núp, chớ nói là chạy, đứng cũng không thể đứng lên được, chàng thiếu niên mà thấy tình cảnh này, còn dám nghé con không biết sợ mà giơ gậy đập kim điêu sao?
Dòng suối nhỏ vô danh trong rừng quanh co một đường hướng về phía đông, sâu không quá một thước, nhưng lại dài mấy chục dặm đường. Khi tới chân núi, dòng suối nhỏ đột ngột ngoặt một cái, liền chảy vào một con sông rộng trăm mét. Bờ bên kia con sông, một thôn trang tựa núi kề sông mà cư ngụ, trên dưới một trăm căn nhà rải rác ở chân núi cùng sườn núi. Thôn trang dân phong thuần phác, tuy nói đất đai trên núi cằn cỗi, nhưng lên núi săn thú xuống sông bắt cá, sinh hoạt của thôn dân cũng khá hài lòng. Lúc này trăng sáng treo cao, khói bếp lượn lờ, một khung cảnh sơn thôn về đêm bình yên hòa mỹ.
Sông là sông Thái Bình, thôn tên Thái Bình thôn.
Thái Bình thôn lúc đầu cũng không gọi là Thái Bình thôn, đơn giản là nơi đây được trời ưu ái, thâm cư trong núi, chiến tranh của các triều đại thời kỳ cũng không lan được đến cư dân ở nơi đây. Các lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn thương nghị, quyết định đổi tên là Thái Bình thôn, dụng ý là vĩnh cửu thái bình. Sau khi đổi tên Thái Bình thôn thật đúng là ứng với mong muốn của các bô lão, thời gian mấy trăm năm bình an vô sự, chớ nói đến chiến loạn, chính là ngay cả những tranh chấp lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong thôn cũng cực ít.
Chẳng qua tối nay, Thái Bình thôn lại mất đi vẻ thái bình mọi khi. Thôn trang an nhàn đột nhiên bị một trận ồn ào cùng kêu khóc phá tan vẻ yên bình, chỉ chốc lát sau, đoàn người ồn ào nhốn nháo đốt đèn đốt đuốc, từ nhiều phương hướng chạy vọt tới nhà Lý Chính.
Khi Trương Dực Chẩn về đến nhà, nguyên tưởng cha mẹ đang chờ chàng ăn cơm, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện trong nhà không một bóng người. Đang lúc thắc mắc, bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, đẩy cửa sân nhìn ra, vừa lúc gặp phải Lý Thái giơ đuốc đi ngang qua. Trương Dực Chẩn kéo Lý Thái lại, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì ... sao lại ầm ĩ như vậy?
Lý Thái bị Trương Dực Chẩn kéo ống tay áo bèn giật lại, vội la lên:
- Thất tâm phong của cha Hồng Chẩm lại gay gắt, nghe nói bốn năm tráng hán cũng không giữ được ông ấy. Tất cả mọi người đang vội tới đó để nghĩ biện pháp, ngươi cũng cùng đi chứ?
Cha của Hồng Chẩm chính là Lý Chính trong thôn. Lý Chính này ngày thường vừa đen vừa gầy, vóc người thấp bé, nhưng Hồng Chẩm của hắn lại môi hồng răng trắng, eo nhỏ chân dài, năm nay mười bảy tuổi, là kim phượng hoàng nổi danh khắp mười dặm tám thôn.
Còn Lý Thái này, cũng là một con bổn điểu (1) sôi nổi nhất trong bách điểu triều phượng (2). Lý Thái mặc dù người hơi ngốc một chút, nhưng tính cách trung thực, con người lại cần mẫn, cho nên Lý Chính trái lại rất yêu quý.
Lý Thái thường ngày ở trong thôn nhân duyên vô cùng tốt, cha mẹ đều đã tạ thế, Trương Dực Chẩn đóng cửa sân lại, theo sát phía sau Lý Thái, khi gấp gáp chạy được tới nhà Lý Chính thì nhà Lý Chính đã bị ba tầng trong ba tầng ngoài vây lại đến nước cũng không ngấm qua được.
May mà Lý Thái eo thô lực khỏe, dụng lực đẩy mọi người ra mới đi được vào bên trong để nhìn kết quả. Hồng Chẩm hai mắt sưng đỏ chân tay luống cuống, vừa thấy Lý Thái cùng Trương Dực Chẩn, vội vàng hướng về phía trước nói:
- Cha ta bệnh này... sợ là không xong rồi. Mời một đạo sĩ đến làm phép, lại nhờ bốn năm người thanh niên trẻ đến áp tràng, nhưng đã ở trong phòng làm phép cả nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng lộn xộn, cửa phòng có đập cũng không mở được, đạo sĩ cũng không đi ra, sốt ruột sắp chết người rồi.
Trương Dực Chẩn ngẩng đầu nhìn vào, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, bên trong truyền đến những âm thanh 'Á Á' kinh khủng, nghe thấy có bốn năm người đang liều mạng đập vào cửa sổ. Lý Thái không nói hai lời, dụng lực nhằm về phía trước đẩy mạnh cửa. Cửa gỗ mỏng manh nhưng lại cứng như sắt thép, không nhúc nhích tẹo nào. Lý Thái tụ tập toàn bộ khí lực từ khi bú sữa mẹ, mặt đã nín đến đỏ bừng, mà cánh cửa kia ngay cả rung cũng không rung một chút.
Trương Dực Chẩn thấy vậy kinh ngạc, Lý Thái nổi danh là đại lực sĩ trong thôn, bình thường cái cối một hai trăm cân cũng có thể nâng quá đỉnh đầu, một tấm cửa gỗ chỉ sợ bị hắn đạp một cước là nát bét. Nhưng ngày hôm nay lại thật là kỳ, Lý Thái từ trước đến nay yêu thích Hồng Chẩm, muốn nói hắn không xuất ra toàn lực, sợ rằng trong thôn không có ai tin.
Trương Dực Chẩn sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên hỏi:
- Trong phòng này có những ai?
Hồng Chẩm nước mắt không ngừng, trầm tư trong chốc lát, đáp lời:
- Thôn đông Chung Cường, Chung Khôi, thôn tây Trương Đằng, thôn nam Trương Bảo Quý, a, còn có Trương Nhân thúc cha ngươi nữa, thúc ấy tự chủ trương muốn đi vào...
- Cái gì?
Trương Dực Chẩn mở to hai mắt, lập tức không chú ý được nhiều nữa, một phát kéo Lý Thái lại nói:
- Không được, ta phải cứu cha ta ra, ông ấy tuổi già thiếu máu, đâu còn như thanh niên trai tráng chứ? Đây đâu phải là lúc sính cường?
Lý Thái bị Trương Dực Chẩn lôi sang một bên, đang muốn mở miệng ngăn lại, lấy khí lực toàn thân của Lý Thái hắn còn không mở được cửa, Trương Dực Chẩn chàng càng không có hơi sức mà mở. Nhưng chưa kịp mở miệng, bên này Trương Dực Chẩn đã vươn tay trái ra, nhẹ nhàng khẽ đặt lên trên cửa, cũng không thấy chàng dùng chút sức nào, chỉ giống như lúc bình thường vào nhà nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cửa này, dĩ nhiên lại 'kẹt' một tiếng, cứ như vậy bị Trương Dực Chẩn đẩy ra!
Chưa nói đến Lý Thái cùng mọi người giật mình, cửa phòng vừa mở ra, tình cảnh trong phòng liền làm mọi người chấn kinh.
Vị đạo sĩ kia mũ áo xộc xệch, trợn mắt méo miệng nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Mấy người thanh niên trẻ tuổi tranh nhau tiến lên vây quanh cửa sổ, xem bộ dạng như đang muốn mở cửa sổ ra. Lý Chính ngay ngắn ngồi ở trên giường, trên mặt cười mà như không cười, dưới ánh đuốc nhảy nhót chiếu rọi vào, tạo nên vẻ kinh khủng quỷ dị nói không nên lời. Trương Nhân cha của Trương Dực Chẩn đứng ở bên cạnh Lý Chính, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt ngốc trệ, không hề có sinh cơ.
Cửa phòng vừa mở ra, mấy người thanh niên lập tức phát hiện, hét lên một tiếng tranh nhau xông ra khỏi cửa, lảo đảo đồng thời điên cuồng hô lên:
- Có quỷ, có quỷ! Chạy nhanh lên, lệ quỷ đó!
Không cần đến mấy gã thanh niên này sợ hãi hét loạn lên, chỉ cần nhìn biểu tình của Lý Chính cùng Trương Nhân phòng trong đã khiến cho thôn dân Thái Bình thôn kinh khủng vạn phần, không cần phân bua, đám phụ nữ trẻ con và lão nhân đều kêu lên một tiếng "Chạy thôi!" rồi bỏ chạy hơn phân nửa. Còn lại hơn mười người trong đó, đều là một số thanh niên huyết khí phương cương, hơn nữa quá nửa đều là người ngưỡng mộ Hồng Chẩm.
Bên này, Hồng Chẩm vừa mới thấy dáng điệu của Lý Chính, kinh hãi hô lên mộ tiếng:
- Cha...
Cũng không quản có bao nhiêu sợ hãi, cất bước đi vào trong phòng. Lý Thái dưới cơn khiếp sợ nhất thời ngây người, cuối cùng cũng không ngăn cản Hồng Chẩm. Lúc này, Trương Dực Chẩn đã nhanh chân đứng ở trước mặt Lý Chính cùng Trương Nhân.
Hồng Chẩm lao về phía trước, muốn nhào vào lòng Lý Chính, bị Trương Dực Chẩn đưa tay ngăn lại. Lúc này trong lòng chàng thiếu niên kinh hãi vạn phần, nhưng phi thường bình tĩnh, thần thái của Lý Chính cực kỳ bình thường, xem ra cũng không phải là thất tâm phong gì cả, chẳng lẽ thực sự là do ác quỷ phụ thân (3)? Trương Nhân tuy rằng đứng thẳng một bên, nhưng trong mắt vô thần, Trương Dực Chẩn xuất hiện mà làm như không thấy, thoạt nhìn giống như bị người ta khống chế tâm trí.
Hồng Chẩm bị Trương Dực Chẩn ngăn cản, tâm trạng ổn định, trong lúc hít thở cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn sắc mặt âm tình bất định của Lý Chính cùng với nhãn thần lấp lánh, chỉ vào Lý Chính nói:
- Ngươi... ngươi không phải cha ta, ngươi là ai?
Chàng thiếu niên gật đầu khen ngợi Hồng Chẩm, không nghĩ tới nàng có thể bình tĩnh lại trong nháy mắt, lâm nguy không sợ, đối mặt với biến đổi lớn như vậy còn có thể bình tĩnh mà chỉ trích đối phương, cũng không thể coi thường nàng được.
Lý Chính cười hắc hắc, âm thanh nghe như tiếng phá la:
- Ta đương nhiên không phải cha ngươi, ta là sơn thần của Quát Thương sơn này, hôm nay đặc biệt mượn thân thể Lý Chính dùng một lát, nói cho các ngươi biết, mấy trăm năm qua Thái Bình thôn chưa bao giờ cung dưỡng sơn thần, từ nay về sau, hàng năm cần phải dâng lễ trăm đầu trâu dê, hai tên đồng nam đồng nữ, nếu như không, nhất định sẽ khiến cho Thái Bình thôn các ngươi tái vô trữ nhật, sơn băng địa liệt (4) cũng không phải là nói chơi!
Trương Dực Chẩn quan sát kĩ vẻ mặt, thấy Lý Chính thần tình bất định, ánh mắt láo liên, đâu thể tin tưởng được những chuyện ma quỷ này, quát một tiếng nói:
- Sơn thần chính là quỷ thần đường hoàng, há lại có hành vi sợ hãi rụt rè như quỷ hồn của ngươi, mau mau nói ra sự thật, ngươi là ác quỷ chốn nào, bám vào trên người Lý Chính để làm gì?
Chàng thiếu niên nói xong, chợt thấy trên người một cỗ nhiệt lực từ trong lồng ngực sinh ra, hào khí đột nhiên bốc lên. Thường nói quỷ quỷ sùng sùng, vật cõi âm này có thể bám vào thân thể con người, nhưng ác quỷ vẫn sợ ác nhân, nếu như chàng hung ác thêm một chút, chắc ác quỷ này sẽ sợ đến mức chạy chối chết đây?
Lý Chính 'khặc khặc' nở nụ cười, bỗng nhiên đứng lên. Trương Dực Chẩn giật mình hoảng sợ, lui về phía sau một bước, nhưng vừa vặn đụng phải người Hồng Chẩm. Hồng Chẩm nhẹ nhàng đỡ lấy Trương Dực Chẩn, đưa tay cẩn thận đặt ở phía sau lưng chàng. Trương Dực Chẩn thầm kêu xấu hổ, vừa rồi lộ vẻ khiếp sợ, còn không bằng được một nữ tử. Hồng Chẩm ở phía sau chàng, không bị ác quỷ hù dọa, ngược lại chàng đường đường là nam nhi, vừa mới lớn tiếng nghiêm khắc quở mắng ác quỷ vài câu, lại bị hắn đứng lên một cái đã sợ hãi lui về phía sau, thật là mất mặt.
Nghĩ đến đó, máu trong người Trương Dực Chẩn dâng lên, bước dài lên trước một bước, cách Lý Chính chưa đến một thước, chóp mũi đối chóp mũi, ánh mắt đối ánh mắt, hung dữ nói:
- Ngươi cái đồ ác quỷ kia, biết ta là ai không? Chỉ cần ngươi biết được ta tay không giết lợn rừng, cẩn thận bị dọa cho vỡ mật đó.
Ác quỷ sững sờ một chút, cũng không nghĩ tới thiếu niên này lá gan không nhỏ, vô ý thức lui về phía sau một bước, lại ngồi trở lại.
Ác quỷ này ẩn núp trăm năm ở Thái Bình thôn, vẫn âm thầm tìm kiếm thời cơ, tùy thời đoạt xá mà sống lại. Từ khi tỉnh lại từ trăm năm trước hắn đã trở thành cô hồn dã quỷ, nhưng không cách nào nhớ được đến tột cùng mình là ai, vì sao bị chết ở nơi này. Chỉ là không rõ tại sao trong ký ức lại có một loại pháp thuật đoạt xá trọng sinh (5) Hắn liền ẩn núp trên núi phía sau Thái Bình thôn âm thầm tu luyện, nhưng vẫn không kiếm được một nhân tuyển nào thích hợp.
Thái Bình thôn cũng không biết là được cao nhân phương nào âm thầm thay đổi phong thủy, mấy trăm năm qua trong thôn không có người già cô độc nào, nhà nhà nhân khẩu đông đúc, con cháu đầy đàn. Phàm là nhà nào nhân khẩu đông đúc tất nhiên là dương khí tràn đầy, lấy hắn một tiểu quỷ pháp lực thấp kém căn bản là không đến gần người được. Trong lúc bất đắc dĩ, hắn buộc lòng phải kiên nhẫn chờ đợi ở nơi hậu sơn âm u vắng vẻ, mấy năm trước, rốt cuộc hắn cũng tìm được một tia hy vọng.
Mấy năm trước, thê tử của Lý Chính ốm chết. Lý Chính vốn định tái giá, nhưng đủ mọi loại nguyên nhân nên không thể như nguyện, hơn nữa Lý Chính làm lụng vất vả quá nhiều, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, trong nhà lại chỉ có một nữ nhi là Hồng Chẩm, dương khí nhược âm khí sinh, rốt cuộc cũng cho hắn cơ hội lợi dụng.
Khi Lý Chính lên núi đốn củi bị sài đao cắt đứt tay, Lý Chính thân thể hư nhược, lại bởi vì chảy máu mất đi tinh khí, sau đó lại bị bệnh, hắn thừa lúc yếu ớt mà vào, dưới tình thế Lý Chính tinh thần hoảng hốt bám vào trên người Lý Chính. Nhưng không nghĩ Lý Chính này nhìn thì gầy yếu, nhưng thần thức lại ngoan cường, thủy chung vẫn phản kháng hắn, không cho hắn cơ hội hoàn toàn đoạt xá. Giằng co liên tiếp mấy ngày liền, khiến cho Lý Chính lúc thì bình thường lúc thì điên loạn, mãi cho đến hôm nay mới đuổi được thần thức của Lý Chính ra khỏi cơ thể, đoạt xá thành công.
oO0Oo
(1) bổn điểu: con chim ngu ngốc.
(2) ở đây là sự so sánh ngầm, ví Lý Thái là bổn điểu, một trong bách điểu triều phượng, mà phượng lại chính là Hồng Chẩm, ý muốn nói Lý Thái là một trong những người yêu thích Hồng Chẩm.
(3) ác quỷ phụ thân: ác quỷ nhập vào người.
(4) tái vô trữ nhật, sơn băng địa liệt: không còn những ngày bình yên, núi lở đất sụp.
(5) đoạt xá trọng sinh: đoạt lấy xác để sống lại.