Ðề tài: Lan man...........
Xem bài viết đơn
  #6  
Old 05-06-2012, 03:10 PM
xinhxinhbabyno1's Avatar
xinhxinhbabyno1 xinhxinhbabyno1 is offline
♥ Khoảng trời riêng của bé táo ♥
 
Tham gia: Aug 2008
Đến từ: HN
Bài gởi: 29
Thời gian online: 12879
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 1 Time in 1 Post
Hôm nay, ở lại cơ quan, nhìn vào bàn làm việc tự dưng phát hiện ra rất nhiều điều thú vị, một chiếc giày, một quyển sổ và một chậu cây xương rồng...

Chắc chắn ai đó vu vơ đi qua nhìn vào thì thấy đó là những đồ vật hết sức bình thường, như góc học tập ở nhà vậy, ai mà chẳng muốn trang trí cho nó gọn gàng, sạch sẽ và theo phong cách của riêng mình, chỉ khi mình nhìn vào thấy ý nghĩa và ấm áp, thì mình mới có tinh thần để học và để uy nghĩ thêm nhiều thứ được. Cứ thử tưởng tượng bạn đang phải nghĩ về một việc hoặc là đang học tập, nghiên cứu về một vấn đề gì, nếu như việc đó được thực hiện ngoài công trường nắng gắt, máy chạy ầm ầm thì liệu có thể tĩnh tâm mà suy nghĩ được không vậy, ngược lại khi nó được thực hiện ở một công viên rợp bóng cây xanh, bên cạnh là một hồ nước trong veo, sóng gợn lăn tăn thì ắt hẳn sẽ nảy sinh cho ta nhiều ý tưởng, nhiều sáng kiến và khiến ta tập trung vào công việc nhiều hơn. Tôi không so sánh hồ nước với công trường, tôi cũng không muốn nói lên những thứ bình thường hay có ích, mà tôi chỉ muốn nói, không gian và lối sống, quyết định rất nhiều đến tính cách và công việc của mình, không biết đối với ai có thế ko, nhưng riêng đối với tôi, tôi tin là như vậy.

Bàn làm việc của tôi bừa bộn, bố trí không hài hòa, thậm chí là rất bẩn và lộn xộn, rác ngập đầu nhưng tôi yêu nó, đơn giản là nó làm cho công việc của tôi hiệu quả hơn khi ngồi vào đó, còn ở những chỗ khác sạch sẽ gọn gàng thì năng suất lại ko được như vậy, có phải tôi ăn bẩn và là người bừa bãi chăng, xin thưa, hoàn toàn đúng.

Sáng sáng đến, việc đâu tiên là vồ lấy tờ báo ngày hôm đó đọc ngấu nghiến, không quên mở chiếc giày, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, vừa ngậm cho vị ngọt nhẹ dìu dịu quanh quẩn trong lưỡi, vị thơm quện đôi môi, đọc xong tin tức thì kẹo cũng hết, bỏ tờ báo xuống ngắm chậu xương rồng, nhìn vào đó không hiểu sao tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm và bình yên đến diệu kì, chậu xương rồi cứ âm thầm lặng lẽ ở đó, nó nằm gọn trong một góc bàn, nhưng từ nó, ta thấy được một sức sống mãnh liệt và một tình cảm đậm sâu, sâu đến có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được. Ngày qua ngày, nó vẫn nằm đó làm bạn với tôi, dẫu nhỏ bé mà chẳng hề nhỏ bé, dẫu cô đơn mà chẳng thể cô đơn, nó vẫn vậy, như chính nó, gai góc, mãnh liệt, âm thầm, lặng lẽ..., nhưng cũng hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng đối với tôi. Nó và tôi đã là: hai người bạn không thể thiếu.

Khi đi đâu đó trở về cơ quan, việc đầu tiên tôi làm là lặng lẽ ra ngồi đó, hỏi nó: hôm nay mày có buồn không? Mày có biết người ấy bây giờ đang làm gì không nhỉ? Mày vẫn vậy, chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của tao, nhưng tao biết, mày luôn có những câu trả lời chính xác chẳng bao giờ nói, mày vẫn vậy, vẫn lặng lẽ như chính mày, lặng lẽ giống người ấy... nhưng tao hiểu cảm giác của mày, chỉ có tao với mày hiểu...
Cuộc đời vẫn vậy, vẫn trôi qua đều đặn mỗi ngày, mỗi giây phút, mỗi khoảnh khắc là một đặc ân mà ta phải nâng niu và trân trọng, cảm ơn cuộc đời...
Cảm ơn người ấy, cảm ơn mày xương rồng, cảm ơn cuộc đời...
Lan man, lan man......
Tài sản của xinhxinhbabyno1

Trả Lời Với Trích Dẫn