FINDER COMPANY
< Công ty Dịch vụ Võ Lâm >
Thể loại : Kiếm hiệp hiện đại
Tác giả: link_mym
Nguồn : Tàng Thư Viện
Phần mở đầu 3-Thiên Đao và Tà Kiếm ( Phần 2 )
Thiên Đao và Tà Kiếm
Hồi Nguyệt Loan Đao bị phá giải, cẳng chân như cũng bị quyền kình ép mạnh mà bỗng trở nên tê chồn, Phiêu Nhi nhẹ nhàng rơi xuống. Rơi xuống với cái tư thế mà cái đầu như nhằm thẳng mặt đất…
PẶP!…Năm ngón tay nhẹ nhành chống xuống mặt đất, nhưng ngay khi cái sức nặng của thân hình còn chưa kịp đè nặng lên những ngón tay thì Phiêu Nhi, cái thân hình của cô nàng đã nhẹ nhàng cong lại. Lộn một vòng thật đẹp, cô nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
< Anh chàng này quả thực rất lợi hại, chiêu Hồi Nguyệt Loan Đao vừa rồi của mình biến hoá bất ngờ như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh ứng biến. Quả là cao thủ đích thực! > _ Phiêu Nhi nghĩ thầm, vừa nhẹ nhàng bật dậy mà tiện thể đưa tay vuốt lại cái mớ tóc đen dài tuyệt đẹp như vẫn bị cơn gió ngược vờn quanh, cô nàng thầm tính _ < Bằng vào thứ kiếm khí lão luyện của anh ta thì nếu cứ tiếp tục kéo dài trận đấu chỉ e phần lợi thế về ‘sức trẻ’ của mình…Được lắm! Đã vậy thì chi bằng cứ dồn hết công lực vào một chiêu quyết thắng xem sao!?! >
Nghĩ là vậy, Phiêu Nhi nhanh chóng bắt đầu tập trung công lực toàn thân, quyết đưa sức mạnh của chiêu cước đao cuối cùng này lên mức cao nhất…
_ “ YA…a…a…a…” _ Cô nàng hét lớn, vừa tung người nhảy lên thật cao. Thứ đao khí cuồng nhiệt, bá tuyệt như sóng triều cuộn chảy lại một lần nữa trào ra…
_ “ Thật là…” _ Lâm Hoàng lắc đầu, và…
Chẳng thèm nhìn cái khí thế kinh thiên động địa trong chiêu số của Phiêu Nhi lấy nửa con mắt, vừa lạnh nhạt quay người sang phía khác, anh chàng cười thầm:
< Đã trúng Ảo Ảnh Vô Hồn Kiếm của tôi rồi, chi bằng cô cứ ngoan ngoãn chịu thua có phải hơn không. Cố giãy giụa mà làm gì!?! >
_ “ Dám quay mặt đi chỗ khác, bộ hắn muốn chết hay sao? ” _ Lâm Hoàng như nghe thấy thật rõ cô nàng phía trên kia đang ngạc nhiên tự hỏi, thế nhưng…
< Có muốn chết không ư? Đương nhiên là dù có muốn cũng chẳng được nữa rồi, bởi lẽ…> _ Lâm Hoàng khẽ nở một nụ cười thật giảo hoạt_ “ Một!! ”
Cũng chẳng có thời gian để mà quan tâm tới cái dáng vẻ thản nhiên đến mức kì lạ của Lâm Hoàng, Phiêu Nhi lúc này còn đang bận vận công, cố đưa công lúc toàn thân lên mức cao nhất. Mức tuyệt đỉnh!!!
_ “ Y…A…a…a…” _ Phiêu Nhi hét lớn, bàn chân ép sát vào ngực như đã giơ lên cao quá đầu, thứ đao khí siêu tuyệt, bá liệt như biển lửa trào dâng đã sẵn sàng bổ xuống. Cái khí thế thật cũng có thể khiến cả quỷ thần run sợ, thế nhưng…
_ “ Hai!! ” _ Lâm Hoàng khẽ đếm, cái cặp mắt dù không còn mang theo vẻ ngủ ngày nhưng vẫn cứ lặng lẽ khép lại. Một nét cười như chẳng thể nào giấu được trên khoé môi.
_ “ Thiên Tuyệt Bá Đao! ” _ Phiêu Nhi hét lớn, hàng loạt những lưỡi đao sắc bén lạnh lùng thật đúng với cái từ ‘siêu tuyệt bá liệt’ dần dần thành hình trong không khí. Tất cả như đã sẵn sàng bổ tới, sẵn sàng chém nát cái thân hình nhỏ bé phía dưới kia, thế nhưng…
_ “ Ba!!! ” _ Lâm Hoàng cười lớn và…_ “ Á!…” _ Cũng ngay lập tức, Phiêu Nhi cũng hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Pặp!…Pặp!…Pặp!…Hàng loạt những tiếng nổ nho nhỏ vang lên từ cẳng chân của Phiêu Nhi, hàng loạt những lưỡi đao khí siêu tuyệt vừa mới kịp thành hình đã vội…Như những tảng băng sắc lạnh đến vô cùng trong biển lửa, những lưỡi đao khí sắc bén cũng vội tan ra, tan ra mà chảy lẫn vào không khí…
Bịch!…Cẳng chân như chẳng còn sức lực mà nhũn hết cả ra, cái thân hình tuyệt mĩ bỗng rơi nhanh xuống mặt đất, cái khuôn mặt xinh đẹp đang toát mồ hôi vì kinh hãi như cũng ẩn đầy vẻ thắc mắc _ < Thế này là sao chứ? > _ Phiêu Nhi chẳng thể không tự hỏi _ < Đau quá! Chân mình tại sao bỗng dưng lại tê buốt, chân khí tại sao bỗng dưng lại không thông, kinh mạch tại sao đột nhiên lại như bị vật gì đó cản lại như vậy!?! >
_ “ Ngạc nhiên lắm phải không!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ cười, vẫn chẳng hề có ý định quay mặt trở lại mà nhìn đối thủ của mình, anh chàng lạnh nhạt nói _ “ Hay là cô cứ thử tập trung nhìn lại chân xem sao! ”
Hơi ngạc nhiên, những vì nghĩ rằng cũng chẳng hại gì, Phiêu Nhi cũng đành tập trung chú ý nhìn lại cẳng chân để rồi…
< Từ lúc nào thế này? Tại sao…> _ Cô nàng thảng thốt kêu lên, vừa không tránh khỏi một cái giật mình kinh hãi khi nhận ra rằng…Từ khắp mọi nơi trên cả hai cẳng chân, những mũi kiếm khí, những mũi kiếm khí nhỏ xíu trông tựa như những mũi kim châm cứu chẳng biết từ lúc nào đã có thể phong toả toàn bộ kinh mạch trên cả hai chân cô nàng.
_ “ Cái đó gọi là Ảo Ảnh Vô Hồn Bế Huyệt Kiếm, một trong những chiêu khá tâm đắc của tôi đấy! ” _ Lâm Hoàng lại cười, vừa quay đầu nhìn lại như để thưởng thức cái nét hãi hùng đang hiện lên thật rõ ràng trên khuôn mặt của đối phương…
Chẳng thèm để ý, hay thật ra là cũng chẳng hơi sức đâu ra mà để ý cái tới cái vẻ mặt đắc ý của đối phương, Phiêu Nhi lúc này còn đang mải suy tính _ < Thì ra là như vậy! Anh ta có lẽ đã lợi dụng lúc mình sơ hở mà dùng cái thứ kiếm khí nhỏ như mũi kim này để phong bế huyệt đạo trên chân của mình nên…Lúc bình thường thì không có gì trở ngại nhưng hễ vận công, dòng chảy chân khí bắt đầu di chuyển thật mạnh mẽ thì những thanh kiếm khí ấy, lúc này chúng sẽ giống như những hòn đá cản đường vậy, sẽ khiến chân khí do không thể thông suốt mà dồn nén lại tại các huyệt đạo và gây ra hiện tượng đau buốt. Tất cả chỉ có vậy mà thôi! >
Ý nghĩ đã thông suốt, thắc mắc đã được giải đáp, như vừa cất được một gánh nặng về tinh thần thật lớn, Phiêu Nhi như chẳng thể nén nổi một cái thở phào nhẹ nhõm _ < Hay! Quả thật là rất hay nhưng…Nếu chỉ như vậy mà nghĩ rằng có thể làm khó được Vạn Phiêu Nhi này thì thật là…> _ Phiêu Nhi khẽ nhếch mép, cái cặp mắt đẹp vừa long lanh như mặt nước chiều thu ấy bỗng nhẹ nhàng khép lại. Từ trong đầu của cô nàng, một dòng sông đao khí như dần dần hiện lên…
Ào!… Ào!…Những con sóng dữ đang không ngừng xô tới một pháo đài kiếm khí như nổi lên giữa biển đao kình. Những con sóng hung dữ không ngừng xô tới nhưng vẫn không cách nào làm suy chuyển pháo đài mà trái lại, những con sóng như mang theo đao kình sắc bén ấy đã phải tắc lại và…Cùng với những con sóng đang không ngừng trào tới, dòng đao khí đang cuộn chảy phía bên dưới chân pháo đài kiếm khí cũng như bị nén lại. Cái lực nén như ngày càng tăng mạnh hơn và…
Khẽ “ A ” lên một tiếng, vừa khẽ nhăn mặt lại như để cố chịu cái sức ép như ngày một tăng thêm trên các huyệt đạo. Tuy đôi chân ngày một tê buốt nhưng Phiêu Nhi, từ bên trong đầu cô nàng…Những con sóng đao vẫn không ngừng xô tới, không ngừng lao vào pháo đài kiếm khí để rồi…Bụp!…Cuối cùng thì cái pháo đài kiếm khí nhỏ bé ấy như cũng chẳng còn có thể chịu nổi sức ép của đao kình thêm được nữa!
Nhìn những tia kiếm khí nhỏ xíu như những cây kim không ngừng bị đẩy bật ra khỏi chân, Phiêu Nhi đắc ý kêu lớn:
_ “ Chỉ dựa vào chút kiếm khí đó mà cũng muốn đánh bại Vạn Phiêu Nhi này hay sao? Thật đúng là truyện nực cười! ”
_ “ Thì đó! Tôi cũng đâu bảo chiêu này có thể đánh bại được cô đâu! ” _ Cái giọng nói nghe thật lạnh lùng của Nguyễn Lâm Hoàng bỗng như vang lên ngay sát bên tai, Phiêu Nhi như nghe thấy thật rõ ràng cái tiếng cười như đầy vẻ đắc ý của anh chàng _ “ Chiêu vừa rồi chẳng qua tôi chỉ muốn lấy ở cô một chút thời gian, cái khoảng thời gian mà cô không thể nào ra chiêu đón đỡ hay lẩn tránh, để rồi…”
_ “ Từ…từ lúc nào vậy!?! ” _ Phiêu Nhi kêu lên, vừa như chẳng thể nén nổi những giọt mồ hôi bỗng đổ ra như tắm khi nhìn vào cái lưỡi kiếm khí ấy-cái lưỡi kiếm khí chẳng biết từ lúc nào đã chỉ thẳng vào trán của cô nàng _ < Sát khí bức người, anh ta rõ ràng là đang muốn lấy mạng mình mà! > _ Phiêu Nhi kinh hãi nghĩ thầm, vừa như cảm thấy trên vầng trán, những giọt đỏ ối như đã bắt đầu ứa ra…
Vẫn hướng thẳng cái ngón tay cái như mang theo một làn kiếm khí lạnh buốt mà tàn độc vào trán của Phiêu Nhi, Lâm Hoàng lại cười:
_ “ Từ lúc nào à? Đương nhiên là từ lúc cô còn mải vận công để trục kiếm khí rồi! ” _ Nói, rồi bỗng dừng lại một chút, và bằng cái vẻ như hơi có chút ngượng ngùng, anh chàng khẽ nói _ “ Hy vọng cô không trách tôi vì đã dùng thủ đoạn để thủ thắng! ”
_ “ Thủ đoạn!?! Đã đánh nhau thì còn nói gì tới thủ đoạn, đó chẳng qua chỉ là một chiêu bất ngờ đến khó phòng của anh. Nếu muốn trách thì tôi cũng chỉ có thể tự trách mình đã sơ ý mà thôi! ” _ Phiêu Nhi hào sảng lên tiếng, vừa ưỡn ngực bước tới như chẳng hề mang theo cái dáng vẻ thảm hại của một kẻ bại trận, cô nàng cao giọng nói _ “ Tôi thua rồi! Muốn chém muốn giết thế nào là tuỳ ở anh! ”
< Ặc!…Cái gì mà muốn chém muốn giết, cô ta nghĩ đây là thời đại nào chứ, bộ muốn mình trở thành tội phạm giết người hay sao? Cô ả này đúng là nhiễm phim chưởng nặng thật rồi! > _ Lâm Hoàng nghĩ thầm, anh chàng thật cũng chẳng biết nên cười hay nên mếu trong cái trường hợp này nữa _ < Nhưng phải nói cô nàng này quả cũng có chút khí khái anh hùng, tuy tính tình khó chịu lại thích gây truyện đánh nhau nhưng dám thua dám nhận. Quả thật rất hợp với ý mình, thế nhưng…> _ Nghĩ tới đó rồi lại bất giác liếc nhìn cái căn phòng mà lúc này trông đã thật thảm hại của mình: những vết đao chém kiếm đâm dọc ngang xuất hiện khắp tường, trần và cả sàn nhà nữa, những đống gạch vụn, những vết nứt, những xác bàn, xác ghế…Tất cả cứ ngổn ngang khắp nơi trông thật chẳng khác chi một bãi chiến trường!
Nhìn lại cái văn phòng hiện đã thật giống với bãi chiến trường để rồi lại một lần nữa phải rớt nước mắt, Lâm Hoàng, cái núi lửa trong tim anh chàng bỗng đâu lại phun trào một cách đầy giận dữ _ < Grừ!…Dám làm cái văn phòng yêu quý của ta ra nông nỗi này, nếu lần này cô có thể trở về bình yên, ta thật cũng không muốn lấy tên Nguyễn Lâm Hoàng nữa! > _ Lâm Hoàng nghĩ, vừa rất muốn đập cho cái cô ả tuy xinh đẹp nhưng cũng thật đáng ghét này một trận, thế nhưng…Vì nghĩ đến ‘đại nghiệp thiên thu’ vừa cũng là khâm phục cái khí khái anh hùng hay thậm chí chỉ đơn giản là vì đối phương dù sao cũng là con gái, thế nên…Đến cuối cùng thì anh chàng vẫn có thể hạ được cái tông giọng xuống _ “ Thôi đi, cũng chỉ là so tài thôi mà, nói đến thắng thua làm gì! ” _ Lâm Hoàng nói, vừa mỉm cười mà thu kiếm khí lại. Anh chàng chìa tay về phía trước như để tỏ ý muốn kéo đối thủ của mình đứng dậy.
_ “ Không…không tính ư? ” _ Phiêu Nhi hỏi lại, cái giọng điệu như chẳng được tin vào tai mình cho lắm. Cũng phải thôi, bởi lẽ trước giờ trong mắt cô nàng, cái anh chàng Nghịch thiên tà kiếm này đích thực là chẳng hề có điểm nào coi được!
_ “ Đương nhiên là không tính rồi! Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội đấu với một cao thủ như cô, nếu phân định thắng thua thì sau này lỡ cô chẳng thèm tìm tôi quyết đấu nữa thì sao? Nếu thật là như vậy thì chắc tôi buồn chết mất! ”
Quả cũng có chút xúc động khi nghe được những lời có lẽ là gan ruột của cái anh chàng Nghịch thiên tà kiếm này, Phiêu Nhi bỗng dưng cũng sinh chút lòng đồng cảm _ < Có lẽ do anh ta khi trước cũng từng giống như mình vậy, cũng vì chẳng tìm nổi một đối thủ xứng tầm nên mới rơi vào cái trạng thái trầm cảm, u uất, chán ngán như bây giờ. Nghĩ ra thì làm cao thủ quả cũng chỗ đáng thương thật! > _ Phiêu Nhi thờ dài, vừa đang định nắm lấy cái bàn tay của Lâm Hoàng mà đứng lên thì…
_ “ Mà có lẽ chúng ta cũng nên tìm chỗ nào đó mà ngồi lại, từ từ uống miếng nước, ăn miếng bánh mà bàn về khoản tiền bồi thường chứ nhỉ!?! ” _ Lâm Hoàng dò hỏi, vừa nhìn vào Phiêu Nhi bằng cái ánh mắt như đang vô cùng mong đợi một cái gật đầu!
Vội khựng lại, vừa buông cái bàn tay đang chờ sẵn của Lâm Hoàng ra để rồi lại ngồi phệt xuống đất, Phiêu Nhi hỏi lại. Bằng cái giọng như hết sức ngỡ ngàng:
_ “ Cái…cái gì mà…cái mà gì…cái mà tiền bồi thường chứ!?! ”
_ “ Lại còn phải hỏi nữa à!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ gắt, vẻ mặt như hết sức không hài lòng, anh chàng tiếp _ “ Thì chính là khoản tiền bồi thường cho những thiệt hại mà cô đã gây ra chứ sao, chẳng lẽ cái văn phòng mà cô đã phá nát này tôi không cần sửa sang lại hay sao!?! ”
_ “ Nhưng…nhưng…nhưng mà…”
_ “ Còn nhưng với chả nhị gì nữa! Dù sao thì cô cũng đã nhận thua rồi, cũng phải có một khoản gọi là bồi thường chiến phí chứ! ” _ < Khoản nào còn có thể châm chước bỏ qua được chứ khoản này thì đừng hòng! > _ Lâm Hoàng bực bội nghĩ thầm, cái ánh mắt lại khẽ trừng lên đầy đe doạ…
_ “ Thì cũng biết thế nhưng…”
_ “ Ai bảo cô đang dưng lại tới đây phá phách làm gì, giờ có bồi thường một chút thì cũng là truyện đương nhiên chứ sao! ”
_ “ Thì cũng…nhưng mà…”
_ “ Tại vì cô…”
_ “ Nhưng tôi không có tiền, đã nghe rõ chưa hả!!??!! ” _ Phiêu Nhi bỗng gào lên thật lớn, cô nàng dù cũng đã rất muốn nhẹ nhàng giải thích thế nhưng…Với cái miệng khi nói đến tiền bỗng lại trở nên ‘hoạt bát’ còn hơn cả súng liên thanh của Lâm Hoàng, cô nàng thật chẳng có cách nào khác hơn để có thể nói chen vào…
Bỗng dưng lại không nói lấy một lời, Lâm Hoàng chỉ im lặng đứng đó mà nhẹ nhàng đưa tay lau qua cái số nước bọt của Phiêu Nhi còn vương lại trên mặt. Lửa giận trong lòng lại như đã có cớ để bốc lên thật cao, anh chàng nghĩ thầm _ < Thế này thì quá lắm rồi, đã không chịu trả tiền thì chớ lại còn…Grừ! Hãy đợi đấy! >
_ “ Nói vậy là cô không chịu đền có phải không!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ trầm giọng, cái giọng nói như vọng về từ tận tầng địa ngục thứ…mười chín!
Chẳng thể không thấy lạnh mình trước cái dáng vẻ như đang muốn giết người của đối phương, Phiêu Nhi như cảm thấy biết bao yêu ma quỉ quái đang rình rập xung quanh, tất cả đều như đang chờ một câu trả lời của cô nàng để mà hành động!
_ “ A…ơ…Thật ra thì tôi cũng không phải là không muốn trả, nhưng chẳng qua vì…” _ Phiêu Nhi bẽn lẽn gãi đầu, vừa cố nở một nụ cười cầu tài, cô nàng nói _ “ Vì có muốn cũng chỉ là ‘lực bất tòng tâm’ mà thôi! ” _ Quả thật cũng không có khả năng để mà chi trả cái khoản tiền gọi là bồi thường chiến phí này, thế nhưng…Bằng vào cái việc sẵn sàng ra chiêu độc ác chỉ vì nghĩ rằng có người đang muốn cướp lại cái tờ tiền mà mình nhặt được hôm trước, Phiêu Nhi như cũng có thể đoán được rằng cái anh chàng này nếu cứ hễ động đến truyện tiền bạc là…Thật cũng dám giết người lắm! _ “ Mong anh niệm tình mà làm ơn thông cảm cho, tôi cũng chỉ là sinh viên nghèo thôi mà! ” _ Cô nàng cũng chỉ còn cách đấu dịu.
_ “ Cái gì mà niệm tình chứ!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ cau mày _ “Ở cái thời đại của chủ nghĩa duy vật này mà cô còn nhắc đến cái gọi là niệm tình nữa hay sao!?! ”
_ “ Nhưng…nhưng mà…Tôi thật sự là không có khả năng mà! ” _ Phiêu Nhi nói, cái ánh mắt như đã bắt đầu xuất hiện ngấn nước.
Chẳng biết có phải ác quỷ bỗng dưng lại cũng sinh lòng trắc ẩn hay không nhưng rõ ràng là quỷ ma, kiếm khí trong không gian bỗng như cũng lặng đi, cũng dịu lại và…Khẽ cau mày như đăm chiêu suy nghĩ mất một hồi, Lâm Hoàng hỏi:
_ “ Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi! ”
_ “ A…ơ…” _ Như cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi của cái anh chàng kì quắc đối diện, Phiêu Nhi cũng phải ngỡ nàng mất một lúc rồi mới có thể buột miệng mà trả lời _ “ Mười chín, mới tháng trước tôi đã mừng sinh nhật mười chín tuổi! ”
_ “ Mười chín à? Như vậy là cũng đã đủ tuổi thành niên rồi, tốt! ” _ Lâm Hoàng hài lòng nói, vừa đột ngột nhào tới mà nhìn chăm chăm vào Phiêu Nhi. Bằng cái thứ khinh công thân pháp tuyệt đỉnh của mình, anh chàng vừa lặng lẽ lượn quanh cái thân hình tuyệt mĩ của cô gái, vừa chăm chăm nhìn vào đó như để đánh giá. Anh chàng bình phẩm _ “ Dáng người khá đấy, cũng có thể coi là đủ tiêu chuẩn của tôi! ”
Nhìn vào cái ánh mắt gian manh như chứa đầy ý đồ đen tối, nhìn vào cái gã trai đang như một con ruồi vo ve xung quanh thân mình mà đánh giá với lại chả bình phẩm, cái ngọn lửa trong lòng của Phiêu Nhi bỗng như lại trào lên _ < Anh ta coi mình là thứ con gái gì chứ? Thật là không thể chịu nổi nữa rồi! Dù là đánh không lại thì mình cũng…> _ “ Nói cho anh biết, Vạn Phiêu Nhi này không phải là loại con gái có thể để anh lợi dụng đâu. Khôn hồn thì hãy bỏ ngay cái ý định đen tối đó đi, dù đánh không lại anh nhưng tôi nhất định cũng sẽ chống cự đến cùng, lúc ấy, dù có thắng thì cái giá mà anh phải trả cũng nhất định là không rẻ đâu! ” _ Phiêu Nhi gào lên, bằng cái ánh mắt kiên cường đang hiện lên trên khuôn mặt giận dữ, cô nàng như đã sẵn sàng nhào tới mà quyết ăn thua đủ với cái gã đàn ông xấu xa trước mặt.
< Gì chứ!?! Cô nàng đang nghĩ mình là thứ con trai gì đây? > _ Lâm Hoàng bực bội nghĩ thầm, anh chàng như cũng đang hết sức tức giận vì bỗng dưng lại bị mắng oan _ “ Nói cho cô biết, Nguyễn Lâm Hoàng này cũng chẳng phải là loại con trai dễ dãi đến nỗi có thể để mắt tới loại con gái ngang ngược, thô lỗ, hiếu chiến như cô đâu. Tôi chẳng qua chỉ là đang muốn giữ lại cô làm trợ lý không công để mà trừ nợ thôi. Là trợ lý đó, có hiểu không hả!?! ” _ Đã có từ trước cái ý định sẽ từ từ thuyết phục để đối phương chịu ở lại công ty mà làm công ăn lương, và sau đó tuy lại phải đổi kế hoạch thành làm không công để trừ nợ, thế nhưng…Vốn dĩ cũng rất muốn dùng những lời có cánh để mà thuyết phục, nhưng giờ thì…Như chẳng thể nuốt nổi cái cơn giận lần này, anh chàng gào lên _ “ Đừng có lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử chứ! ”
_ “ Làm trợ lý á? ” _ Phiêu Nhi hỏi, vẻ ngỡ ngàng đang hiện rõ trên gương mặt như đã khiến cô nàng hoàn toàn chẳng để ý gì đến những cụm từ kiểu như: ‘ngang ngược’, ‘thô lỗ’, ‘hiếu chiến’ hay thậm chí là cả ‘tiểu nhân’ mà Lâm Hoàng vừa dùng để miêu tả về mình. Cô nàng hỏi lại _ “Như vậy là sao!?! ”
_ “ Vậy mà cũng phải hỏi nữa à!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ cau mày, và cái giọng nói như vẫn chưa hề nguôi giận nhưng anh chàng vẫn nhấm nhẳng đáp lời _ “ Chẳng phải vì cô nói là không có tiền để chi trả nên tôi mới phải nghĩ cách nhận cô làm trợ lý không công để mà trừ dần vào cái số nợ chiến phí này hay sao! ”
_ “ Làm trợ lý không công à? ” _ Phiêu Nhi cũng cau mày, vừa lẩm bẩm như rất không hài lòng _ “ Nếu chỉ là trợ lý thì làm gì mà cứ…cứ chăm chăm nhìn vào người tôi mà bình phẩm như vậy chứ, làm tôi…” _ Cái gương mặt xinh đẹp như vẫn luôn ánh lên thứ đao khí kiên cường ngạo nghễ bỗng lại như có chút…Ửng hồng!
Cũng chẳng phải là không nhận thấy đôi gò má như có chút ửng hồng lại có thể khiến cô trợ lý tương lai của mình càng thêm muôn phần xinh đẹp, thế nhưng…Như chẳng hề để tâm, Lâm Hoàng lạnh nhạt giải thích:
_ “ Làm trợ lý của tôi, cũng tức là sẽ rất thường xuyên phải tiếp xúc với khách hàng, nếu ngoại hình không dễ coi một tí thì đâu có được. Còn nữa, các công ty bây giờ chẳng phải cũng rất hay đặt ra các yêu cầu về ngoại hình khi tuyển dụng nhân sự hay sao? ”
_ “ Nói cũng phải!!…” _ Phiêu Nhi lẩm bẩm, như cũng đành chấp nhận cách giải thích của Lâm Hoàng, cô nàng hỏi _ “ Vậy là sắp tới tôi sẽ phải làm trợ lý không lương cho anh sao!?! ”
_ “ Phải! Sắp tới cô sẽ phải làm trợ lý không lương cho tôi để trừ nợ. Dù sao cô đã đủ tuổi thành niên, thế nên có nhận cô vào làm chính thức thì cũng không có vấn đề gì nhưng…Không biết truyện học hành của cô thế nào? ”
_ “ Tôi á? Hiện tôi đang học khoa Việt Nam học của trường đại học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn. Lịch học cũng khá là ổn định: tất cả các buổi sáng từ thứ hai tới thứ sáu hàng tuần! ” _ Phiêu Nhi đáp, vừa nhẹ nhàng mỉm cười.
_ “ Gì cơ? Việt Nam học á? ” _ Lâm Hoàng giật mình kêu lên, vẻ như không giấu nổi sự ngạc nhiên _ “ Bộ cô không phải là người Việt hay sao, cớ gì còn học Việt Nam học nữa!?! ”
_ “ Bộ tôi có nói tôi là người Việt sao? Còn nữa, dù là người Việt trăm phần trăm như anh, anh liệu có biết được hết về Việt Nam hay không? ” _ Phiêu Nhi ngúng nguẩy trả lời.
_ “ Nói cũng phải, thế nhưng…Cô thật không phải là người Việt sao? ” _ Lâm Hoàng hỏi lại _ “ Tiếng Việt của cô tốt thế cơ mà! ”
_ “ Phải! Tôi mang quốc tịch Trung Quốc chứ không phải Việt Nam, còn về tiếng Việt của tôi sao lại tốt như vậy thì…Khi trước ông bà tôi cũng đã từng sống ở Việt Nam một thời gian dài trước khi phải trở lại Trung Quốc nghe đâu vì chiến tranh biên giới hay cái gì gì đó tôi cũng không rõ lắm. Mới lại nơi bố mẹ tôi lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở Việt Nam, thế nên…Cả nhà tôi ai cũng biết tiếng Việt cả, tôi không giỏi mới là lạ chứ! ” _ Phiêu Nhi hào hứng trả lời.
< Nói cũng phải! Chẳng phải cô ta đã nói Thiết Cước học từ bà nội còn Thiên Đao học từ ông ngoại là môn chủ Thiên Đao môn sao? Thiết Cước và Thiên Đao tuy cũng đều đã truyền tới Việt Nam từ lâu nhưng…Môn chủ của Thiên Đao môn, nói sao thì ông lão này cũng vẫn là người Trung Quốc! > _ Lâm Hoàng nghĩ thầm, vừa bắt đầu có chút lo lắng trong lòng _ < Chà! Nếu cô ta quả thật là người Trung Quốc thì…Trong luật lao động không biết có điều khoản đặc biệt nào nói về việc thuê mướn lao động nước ngoài không nữa? Mình thật sự chẳng mấy hiểu về những điều này, hôm nào rảnh phải thỉnh giáo Băng Hoàng mới được! >
_ “ Nói vậy là cô vẫn còn bận rộn nhiều với việc học hành phải không? Như vậy thì tiếc quá nhỉ!?! ” _ Lâm Hoàng thở dài, vừa bắt đầu nghĩ về cái vấn đề chính yếu nhất _ < Vậy là cái ‘đại nghiệp thiên thu’ của mình đi tong rồi! > _ Anh chàng ngán ngẩm kêu thầm…
Như chẳng hiểu gì về cái ẩn ý trong câu nói của ‘ông chủ’ tương lai, Phiêu Nhi như cũng phải nghệt cái mặt ra mất một lúc rồi mới có thể lên tiếng mà truy hỏi cho nổi:
_ “ Tiếc!?! Tiếc là tiếc cái gì cơ, chẳng lẽ việc học hành của tôi lại có gì đáng tiếc hay sao? ”
Không vội trả lời, Lâm Hoàng chỉ ngửa mặt nhìn lên cái trần nhà như được trăng trí bằng vô số những vết đao kiếm dọc ngang mà thở ra một hơi thật dài. Cuối cùng thì anh chàng cũng chịu lên tiếng:
_ “ Với cô thì không có gì nhưng với tôi thì lại là đáng tiếc vô cùng. Việc cô bận bịu với truyện học hành ở trường sẽ khiến tôi chẳng thể nào giao cho cô những công việc thực sự được, những công việc kiểu này thường cần phải đi xa và dài ngày nên…Cùng lắm cô cũng chỉ có thể đảm nhận mấy công việc vặt vãnh mà thôi! ”
< Hà!…Việc này đối với anh ta quả là rất đáng tiếc nhưng đối với mình thì hình như lại là…Quá sức đáng mừng! > _ Phiêu Nhi tự nghĩ, vừa như rất cố gắng để giữ cho cái nụ cười sung sướng chỉ âm thầm nở ra trong lòng.
Lại thở dài thêm một cái nữa, Lâm Hoàng như nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà nói. Giọng điệu như vô cùng tiếc nuối:
_ “ Mà mấy công việc vặt vãnh bình thường thì tôi tuyển đâu mà chẳng được trợ lý, còn như những công việc thực sự thì…Cũng bởi công ty của tôi chủ yếu đảm nhận các loại việc liên quan đến người võ lâm nên…Việc phải đánh đấm với các cao thủ quả là truyện cơm bữa. Mà cô biết đấy, tìm được một cao thủ thực sự làm trợ lý bây giờ đâu có dễ, đừng nói là loại cao thủ hiếm có như cô. Thật là đáng…”
_ “ Khoan! Anh vừa nói cái gì cơ? ” _ Như chợt nhận thấy điều gì đó thật trọng đại trong lời nói của Lâm Hoàng, Phiêu Nhi vội vàng lên tiếng chen vào. Bộ dạng như hết sức kích động, cô nàng vội hỏi _ “ Có phải anh vừa nói việc đánh đấm với các cao thủ võ lâm là truyện cơm bữa phải không!?! ”
_ “ Phải! Loại công việc mà công ty tôi đảm nhận thường là những vụ việc liên quan tới người võ lâm-loại việc mà các thế lực bên ngoài rất không tiện hoặc không thể ra xen vào. Mà cô biết đấy, người võ lâm xưa nay giải quyết xích mích chủ yếu vẫn là bằng vào võ công nên…Mà khoan! Bộ này có vấn đề gì sao? Công ty tôi vẫn có giấy phép kinh doanh đàng hoàng đấy nhé! ” _ Lâm Hoàng nói, vẻ ngạc nhiên có xen lẫn cảnh giác như hiện rõ lên khuôn mặt, thế nhưng…Trong bụng, anh chàng lại như chẳng thể nén nổi một tiếng cười _ < He! He! Mình biết mà, cứ dùng mấy loại việc đánh đấm này ra làm mồi thì làm gì ‘con cá’ hiếu chiến này chẳng mắc câu! >
_ “ Không! Tôi…tôi chẳng qua chỉ là…chỉ là…” _ Ngập ngừng mãi mà chẳng nói nổi thành câu, Phiêu Nhi có vẻ như đã rất băn khoăn, thế nhưng… _ “ Tôi làm được! Tôi đồng ý làm trợ lý không lương cho anh, đồng ý tham gia vào các chuyến công tác dài ngày! ” _ Cô nàng vội nói, giọng điệu như rất bình thản nhưng ánh mắt lại như rất mong chờ.
_ “ Như vậy đâu có được! ” _ Lâm Hoàng vội nói, con cá đã mắc câu thì nói gì cũng không chạy cho nổi, tội gì anh chàng không làm cao một tý _ “ Tôi rất không muốn vì làm việc ở đây mà việc học hành của cô bị ảnh hưởng. Như vậy thật không hay chút nào, nói gì thì cô cũng từ tận Trung Quốc sang đây để học cơ mà! ”
_ “ Không! Không! Tôi thật sự có thể làm được mà! ” _ Phiêu Nhi vội nói, như sợ sẽ mất đi cái cơ hội đánh đấm hiếm có khó tìm này _ “ Khi nào cần đi công tác tôi có thể xin nghỉ học tạm vài ngày hay thậm chí là xin bảo lưu cũng đâu có sao! ”
_ “ Như vậy mà cũng được sao!?! ” _ Lâm Hoàng cau mày nói, cái vẻ mặt như vẫn còn đang rất phân vân…
Nhìn vào cái vẻ mặt quả cũng rất xứng đáng được nhận một tượng vàng Oscar cho giải diễn viên xuất sắc của Lâm Hoàng, Phiêu Nhi như cũng đành phải thở ra một hơi thật dài trước khi lại bắt đầu lên tiếng thuyết phục. Cô nàng tâm sự:
_ “ Cũng chẳng giấu gì anh, việc tôi đến Việt Nam du học thật ra cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Có lẽ anh không biết nhưng thật sự tuy rất có hứng thú với võ học và thậm chí là còn được ông ngoại, bà nội và cả mẹ tôi nữa hết sức ủng hộ nhưng…Với cha tôi thì khác, ông lại cho rằng ở thời đại này thì võ công dù cái thế cũng chẳng ích gì, thế nên…Ông đã cố hướng tương lai của tôi ra xa khỏi võ thuật, đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy! ”
_ “ Cũng khó mà trách cha cô cho được, nếu ở vào địa vị của ông thì e rằng tôi cũng…” _ Lâm Hoàng lẩm bẩm _ < Cứ nhìn cái tính tình thô lỗ, ngang ngược với lại cả hiếu chiến của cô thì…nếu cô mà là con gái tôi thì tôi…>
_ “ Nhưng tôi không muốn như vậy! ” _ Phiêu Nhi kiên quyết nói _ “ Từ bé đã được học võ, nó đã thấm vào máu, đi vào thịt và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Nhất là sau khi luyện thành Thiết Cước Thiên Đao công, cái khát vọng được thật sự trở thành ‘người trong giang hồ’ của tôi càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết! ”
_ “ Khoan đã! Tôi không muốn cắt ngang nhưng…Vì cô sắp trở thành nhân viên của Finder Company nên mọi lời lẽ phải hết sức cẩn thận, tôi cần phải nhắc với cô rằng sau này chớ nên dùng tới cụm từ ‘giang hồ’ để nói về võ lâm nữa! ”
_ “ Sao vậy? Tôi thấy trong các bộ phim cổ trang với cả truyện kiếm hiệp người ta vẫn đều nói như vậy mà! ” _ Cũng đành tạm quên đi câu truyện của mình, Phiêu Nhi ngạc nhiên hỏi lại _ “ Chẳng lẽ gọi như vậy lại có vấn đề gì hay sao? ”
_ “ Đúng vậy, cách gọi đó với thời xưa thì không có vấn đề gì nhưng vài chục năm đổ lại đây thì khác, bằng vào hiệp nghị ký kết với chính phủ, các cao thủ võ lâm hiện nay đều rất an phận thủ thường. Như tôi đây chẳng hạn! ” _ Lâm Hoàng giải thích _ “ Thế nên cái cụm từ ‘giang hồ’ hiện không còn được chính xác cho lắm, nó rất dễ gợi đến cho người nghe về bọn côn đồ, tội phạm sống ngoài vòng pháp luật hay các băng nhóm xã hội đen. Và các cao thủ võ lâm, họ rất không thích bị đánh đồng với các đối tượng này. Cô làm ơn nhớ cho! ”
_ “ Nhớ rồi! ” _ Phiêu Nhi lẩm bẩm, vừa bắt đầu trở lại với câu truyện còn đang bỏ dở của mình _ “ Trở lại truyện của tôi, nói thật với anh là lần này, sở dĩ tôi có thể tới được Việt Nam để du học cũng bởi do ông bà và mẹ tác động rất nhiều nên cha tôi mới đồng ý cho tôi thoải mái bốn năm học đại học này, trước khi trở lại đúng cái con đường mà ông đã vạch sẵn. Thế nên, tôi rất muốn tận dụng cho thật tốt bốn năm này, bốn năm có thể sống kiếp giang…À không, là võ lâm mới phải chứ! ”
_ “ Hừ!…” _ Lâm Hoàng hừ lạnh, vừa như chẳng mấy quan tâm đến những lời tâm huyết của Phiêu Nhi, anh chàng lạnh nhạt nói _ “ Muốn sống kiếp võ lâm thì cứ ở Trung Quốc lại chẳng phải hay hơn à, cớ gì cô lại phải sang tận đây để mà làm loạn cả cái đất Hà thành này lên. Cô có biết trong thời gian qua cái tin một kẻ bịt nào đó liên tục ‘hạ bảng hiệu’ của Thăng Long Ngũ Tuyệt đã khiến giới võ lâm nơi đây náo động tới mức nào không!?! ”
Thực tình cũng chẳng mấy rành truyện võ lâm, Phiêu Nhi trước giờ chỉ đơn giản chỉ là muốn tìm đến những bộ võ công vốn nổi tiếng xưa nay mà quyết đấu, mà thử nghiệm bộ Thiết Cước Thiên Đao công mà mình mới luyện thành. Cô nàng thật đâu có hay biết rằng…
_ “ Lại đến mức ấy sao? Tôi thật tình chẳng biết gì cả! ” _ Phiêu Nhi nói, vừa cố nở một cười cầu tài _ “ Tôi đến Việt Nam đơn giản chỉ là ở Trung Quốc không được tiện lắm, cha tôi vốn cũng có chút quan hệ với giới võ lâm ở đó nên…Nếu làm gì đó ầm ỹ quá thì thật không tiện chút nào. Mới nữa, tôi có nghe bà nội kể lại rằng trong số các cao thủ thuộc thế hệ mới hiện nay thì Việt Nam chiếm rất nhiều thứ hạng đầu nên…Vì tất cả những lẽ đó, lần này tôi đã quyết định đến Việt Nam thử vận may một chuyến xem sao! ”
< Nói cũng phải! Nếu không tính đến sáu cao thủ lão làng thì đúng là mấy thứ hạng đầu hiện nay trên Anh Hùng bảng đều là của Việt Nam cả! > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, vừa cũng là…Cảm thấy con cá đã cắn thật chặt mồi câu, Lâm Hoàng thật vẫn muốn làm cao thêm một chút nữa nhưng…Sực nhớ tới cái câu ‘già néo đứt dây’, anh chàng vội vã lên tiếng đồng ý. Dù giọng nói như vẫn rất miễn cưỡng:
_ “ Cái đó thì tuỳ ở cô thôi, nói cho cùng thì học hay không cũng là truyện của cô, tôi chẳng thể nào quản nổi. Còn bây giờ, cô có thể nhận đồng phục rồi sau đó ra về và…Đầu tuần sau cô hãy tới đây để chính thức nhận việc! ”
_ “ Tận đầu tuần sau cơ à? ” _ Phiêu Nhi vội kêu lên như để phản đối _ “ Sao lại lâu dữ vậy, nếu cần tôi có thể chính thức nhận việc từ hôm nay cũng được mà! ”
_ “ Ngay hôm nay à!?! ” _ Lâm Hoàng cười khảy, vừa nhìn Phiêu Nhi bằng thứ ánh mắt thật khó để có thể diễn tả thành lời _ “ Cô thử nhìn cái tác phẩm của mình xem, tôi cũng cần chút thời gian để dọn cho xong cái đống đổ nát này nữa chứ! ”
Vừa đưa mắt nhìn lại cái căn phòng cũng có thể coi là đẹp đẽ đã vì mình mà trở nên thật tan hoang, Phiêu Nhi như chẳng thể không chột dạ trước ánh nhìn của ông chủ tương lai. Cũng chỉ đành thở dài một cái nghe thật não nề, cô nàng cuối cùng cũng chỉ đành im lặng ra về…
:0 (146)::0 (146)::0 (146)::0 (146):
|