Có người từng nói, dụ hoặc đến cực hạn mới là thứ độc trí mạng của những người đang yêu, chính là giống như kẻ nghiện thuốc, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn một lần rồi lại một lần gây thương tổn đến cực điểm; cố tình một lần rồi lại một lần làm tan nát cõi lòng tới chết tâm, đây chính là tình yêu phá tan dụ hoặc cực hạn, dụ hoặc vô hạn.
* * *
Trung Quốc, 10 giờ tối, tại dạ tiệc trong khách sạn lớn ở Ma Cao.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu của đèn nê ông, bóng đêm hiện ra với vẻ cực kỳ xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn có nhiều nhân vật nổi tiếng cùng các bóng dáng giai nhân nghê thường đang mỉm cười đưa tình với nhau. Ban nhạc ưu nhã đang trực tiếp diễn tấu, tiếng đàn vĩ cầm du dương như nước ngân nga quanh quẩn trong từng góc của khách sạn huy hoàng.
Hình ảnh cùng mùi hương của rượu vang đỏ xuất hiện ở khắp nơi.
Ở lầu hai, một cô gái đang ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng dựa vào chỗ đang ngồi, tay vịn lên lan can vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát hết tất cả. Chất lỏng trong chiếc ly trong suốt ánh lên những ngón tay cô, mái tóc đen dài hơi che khuất đi dung nhan xinh đẹp, bộ váy đầm đơn giản vương vấn những lọn tóc đen, nhưng đôi mắt trong sáng xinh đẹp hơi chênh chếch lại mang theo vẻ ngây thơ không tương xứng với bữa tiệc.
“Lạc Tranh có nhìn thấy người thiếu niên ở bên kia không?” Cô gái ngồi đối diện là một người phụ nữ nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn chút, ăn mặc cực kỳ xa xỉ, những ngón tay sơn đỏ cầm một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, bĩu môi hướng xuống dưới lầu.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, cố gắng làm cho bản thân mình có vẻ phù hợp với môi trường nơi này, ánh mắt thanh nhã thản nhiên lướt dần về phía phòng tiệc ở lầu một…
Người thiếu niên nhìn qua khoảng mười bảy tuổi cách quá xa, tuy rằng không nhìn rõ tướng mạo lắm, nhưng bóng dáng cao to của hắn rõ ràng lộ ra vẻ cực kỳ cao quý. Hắn nằm nghiêng, bộ lễ phục vừa vặn tôn lên hết những đường cong thân thể của hắn. Hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đẹp, để mặc cánh tay nhiệt tình của người đẹp vuốt ve trên gáy hắn. Chẳng bao lâu sau, người thiếu niên hơi cúi đầu xuống, không biết nói điều gì bên tai người đẹp mà khiến cô ta bưng miệng cười, ngay sau đó để mặc người thiếu niên vòng tay qua ôm cô ta đi về phía cuối phòng tiệc.
“Kẻ ăn chơi trác táng điển hình.” Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lạc Tranh đối diện, “Nghĩ biện pháp khiến cho hắn chú ý đi, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ chính xác có lợi cho đương sự.”
Lạc Tranh đặt ly rượu đỏ xuống, trong mắt xẹt qua một tia chần chờ, một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng, “Tề Lê tỷ, phiên tòa này nắm chắc được mấy phần thắng?”
“Chỉ cần lấy được đoạn băng ghi hình từ trong tay hắn, đã nắm được hơn 9 phần thắng rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên tòa đầu tiên mà cô nhận được khi mới bước chân vào giới luật sư, nếu cô thắng được thì đường đi sau này của cô sẽ càng ngày càng thuận lợi hơn.” Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp một câu, “Cô ngẫm lại xem, đương sự của cô mới mười bảy tuổi đã bị tên ăn chơi trác táng kia xoay vòng rồi, mọi người trong nhà cô ta đều đặt hết hi vọng vào cô, đừng để đương sự của cô thất vọng.”
Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào nước rượu đỏ hơi chao động trong ly, cúi đầu nói, “Nghiêm túc mà nói, phiên tòa này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ta mà thôi.”
Chính bởi vì như vậy, cho nên cô mới phải giúp đỡ anh ta. Tề Lê cười cười, “Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như anh ta biết chứng cớ chính xác quan trọng như vậy là do cô tìm được, thì anh ta nhất định sẽ nhìn cô với con mắt khác, đêm nay chính là một cơ hội tốt.
Tề Lê là luật sư ở văn phòng, là luật sư đức cao vọng trọng, chuyên các phiên tòa ly dị, cô ta tốt nghiệp cùng lúc ở Học viện luật cùng Ôn Húc Khiên, còn Lạc Tranh thì là học muội ít tuổi hơn bọn họ, mới vừa tốt nghiệp đại học đã đến văn phòng luật sư này làm trợ lý của học trưởng Ôn Húc Khiên, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì cô thích học trưởng Ôn Húc Khiên.