Chương bảy mươi chín:
Tiết trời vài ngày sau đó cuối cùng cũng trong trở lại, ánh dương mùa đông ấm áp chiếu xuyên qua tầng mây mỏng, bao trùm cả thiên địa vạn vật một cách bá đạo.
Tuyết đóng một lớp dày trên mặt đất và vẫn chưa chịu tan, bông tuyết trắng tinh, lạnh buốt cũng bao trùm cả thiên địa.
Mọi âm thanh đều chìm trong sự tĩnh lặng, tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa truyền đến, một con ngựa màu nâu đang từ từ tiến tới, vó ngựa liên tục hằn trên đất, rất lâu sau vẫn chưa bị phai mờ.
Đi vài ngày đường rồi, rốt cục cũng đến……
Xa xa, tường thành cao cao hiện ra trước mắt, con ngựa vốn đang chạy nhanh bỗng ‘hu’ một tiếng rồi dừng lại.
Có hai cái bóng ngồi trên ngựa, một đen một trắng, hắc y nam tử cầm dây cương, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét kiên nghị, bạch y thiếu niên ngồi trong lòng y, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, đường nét của khuôn mặt có vẻ nhu hòa hơn, một bên mặt bị gió lạnh thổi hắt vào nên ửng đỏ, cúi đầu, như tất cả sự vật bên ngoài không hề liên quan đến y, chỉ một mực ở trong thế giới riêng của mình.
Ngựa giảm tốc độ, đi chậm thiệt chậm khi vào tới thành, gió cũng thổi chậm lại, dịu dàng hơn trước.
Hiện tại sắc trời còn sớm, người đi trên đường không nhiều lắm, hai người đi trên đường hầu như không bị ngăn trở, nhưng vẫn có vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn họ.
Đương nhiên ai tình cờ bắt gặp cũng đoán mò thân phận của hai người, tòa thành này nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng chẳng đến mức lớn, bình thường rất ít người lai vãng, nên bị đem ra nghị luận cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hình như hai người không hề phát hiện những ánh mắt soi mói ấy, mà chỉ im lặng. Bạch y thiếu niên từ đầu chí cuối vẫn cứ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tầm mắt của hắc y nam tử thì dừng ở phía trước, ánh mắt đăm chiêu cũng khiến kẻ khác không biết được y đang suy nghĩ những gì.
Ngựa chậm rãi tiến về phía trước, tiếng ‘lộc cộc, lộc cộc’ vang lên không dứt. Rất lâu, rất lâu sau, hắc y nam tử bỗng thu hồi tầm mắt, hơi hơi cúi đầu, ánh nhìn vô thức dừng trước bạch y thiếu niên.
Nhìn y chăm chú rất lâu.
Đôi mắt đen láy lóe sáng.
Hồi lâu, y thu hồi tầm mắt, nhìn tòa lầu cao xuất hiện trước mắt một cách điềm nhiên, nói: “Đến rồi!” Lập tức xoay người xuống ngựa.
Bạch y thiếu niên nghe vậy ngẩng đầu, nhìn tòa lầu cao phía trước, rồi nhìn hắc y nam tử đứng ở đó, lẳng lặng nhìn y một lát, xác định y sẽ không giúp mình xuống ngựa, mới luống cuống leo xuống.
Yên ngựa bị lệch một bên, bạch y thiếu niên suýt ngã, hắc y nam tử giật mình, dường như định bước đến giúp, nhưng không hiểu sao lại gượng gạo kiềm chế, thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.