Nhậm Ngã Sát chậm rãi thu hồi mục quang, đột nhiên hừ lạnh, thanh âm đầy miệt thị, coi thường.
“Tiểu huynh đệ biết chúng?” Mễ Giác hỏi.
“Bốn nam nhân đó là lục lâm đại đạo nổi danh Trung Nguyên, ác danh vang lừng, người không biết chúng trên giang hồ rất ít.”
“Lẽ nào chúng là Trung Nguyên Tứ Đạo bị người và thần cùng căm ghét?” Mễ Giác nhíu mày.
“Quái nhân tóc đỏ xuất thân Miêu Cương, là đệ tử Âm Bà Tử, cũng là lão đại của Trung Nguyên Tứ Đạo, độc ác vô cùng, được gọi là Hỏa Diễm Đao Miêu Liệt. Thanh y hán tử là lão nhị Phi Phong Đao Dương Xung, đại hán râu quai nón là lão tam Truy Hồn Đao Tư Đồ Tĩnh, trung niên văn sĩ xếp thứ tư Vô Hình Đao Hứa Tư Văn. Bốn người này đều là độc hành đại đạo, không hiểu vì cớ gì mà ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nghe nói chúng chỉ ra tay với những món hàng lớn, giá trị dưới ba mươi vạn lạng bạc quyết không nhìn đến, nếu bị chúng chấm rồi, đến tám, chín phần không giữ được.”
“Lẽ nào lần này chúng có mục tiêu? Hai nữ nhân chắc là viện thủ của chúng?”
“Trung niên mỹ phụ là biểu tỷ của Hứa Tư Văn tên Liễu Nguyệt Mị, nghe nói lúc trẻ là danh kỹ lững lẫy một dải Mân Nam. Nữ nhân trẻ hơn là tình nhân của hắn, Phi Hoa Nương Tử Phong Phi Hoa.”
“Hình như mục tiêu lần này rất khó chơi nên chúng mới mời thêm trợ thủ. Không hiểu ai xui xẻo đến vậy, chỉ riêng Trung Nguyên Tứ Đạo cũng đủ đau đầu rồi, còn mọc ra thêm hai nữ nhân đẹp như đào lý, độc như rắn rết này.” Tai phải Mễ Giác khẽ động, thấp giọng: “Lẽ nào… lẽ nào họ đến rồi?”
Con đường vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên xôn xao. Ba thớt ngựa cao lớn đi ngang hàng, mặt đường vốn rất rộng, ngựa phi cũng không nhanh nhưng người đi đường vẫn nhao nhao tránh qua một bên.
Cưỡi thớt ngựa đi giữa là một trung niên đại hán mặt mũi đầy râu, không giận mà oai. Bân trái là một thanh sam văn sĩ mặt mũi tuấn tú, anh khí rờ rỡ ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi. Bên phải là một tiểu lão nhi chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình còng xuống, tựa hồ hơi hư nhược, thân thể gầy gò co rúm, liên tục ho.
Theo sau ba thớt ngựa là mười tiêu xa nối thành một dãy, mỗi xe đều có hai tên dẹp đường cao lớn, cắm một cán cờ lớn cỡ miệng bát, tiêu kỳ bay phần phật trong gió lạnh, không hiểu thêu hùng sư hay mãnh hổ.
Tiếng vó ngừng lại trước Thiên Nhai Hải Các, thanh sam văn sĩ nói với đại hán râu rậu mấy câu, y gật đầu, ngoái lại hô: “Các vị đi đường nửa ngày rồi, dừng chân ở đây nghỉ ngơi.”
Mễ Giác từ tốn hớp một ngụm rượu, hạ giọng hỏi: “Tiêu cục nào nhỉ?”
“Phúc Kiến Phúc Châu Kim Sư tiêu cục. Thanh niên văn sĩ là Hải Như Phi, con một của tổng tiêu đầu Hải Đông Lai, người râu rậm là đại đệ tử Tư Mã Như Long, còn tiểu lão đầu là sư đệ của họ Hải, đừng tưởng vẻ ngoài lão giống lao bệnh quỷ, thật ra vô cùng khó chơi.”
“Lẽ nào là Ưng Trảo Quỷ Thủ Hồng Bất Húy?”
“Là lão.” Nhậm Ngã Sát gật đầu: “Nghe đồn Ưng trảo công phu của lão luyện đến mức xuất thần nhập hóa, xuất thủ như quỷ mị, từng trong vòng năm mươi chiêu hạ được Thái Hành Tam Khấu.”
“Đệ nghe nói chỉ cần lão tự đi hộ tiêu tất phải là món hàng giá trị, nhưng lần này… chỉ e không phải thế, Trung Nguyên Tứ Đạo nhầm mất rồi.” Khóe môi Nhậm Ngã Sát hiện nụ cười lạnh: “Mỗi tên đẩy xe đều không cật lực lắm, hiển nhiên không có bao nhiêu tiêu ngân.”
“Nếu chuyến tiêu này chỉ là một món nhỏ, sao phải phiền Hồng Bất Húy tự thân hộ tống? Lại đánh động đến cả Trung Nguyên Tứ Đạo?” Mễ Giác tỏ ra không hiểu.
“Chuyến tiêu này trị giá tối đa năm vạn lạng bạc, trừ phi…”
“Trừ phi đó chỉ là cái cớ che mắt người khác.” Mễ Giác lập tức tiếp lời.
Nhậm Ngã Sát gật đầu: “Trên mình họ nhất định có một thứ đáng cho Trung Nguyên Tứ Đạo động thủ.”
Mễ Giác trầm ngâm: “Có lẽ chuyến tiêu nảy chỉ nhằm che trời qua biển theo kế Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.”
“Huynh muốn nói là Hải Đông Lai cố ý để Hồng Bất Húy áp tiêu, bản thân lão mang hàng hóa đi theo đường khác?”
“Trung Nguyên Tứ Đạo e rằng bốn người không cướp nổi món hàng nên mới mời thêm hai viện thủ, không ngờ Hải Đông Lai còn có trò này.”
“Kim Sư tiêu cục là đại tiêu cục nổi danh nhất Phúc Châu, đạt được như thế, Hải Đông Lai tự nhiên không phải nhân vật giản đơn.”
“Kỳ thật Trung Nguyên Tứ Đạo dù tìm được trợ thủ cũng chưa chắc lấy được chuyến tiêu này.” Mễ Giác nhấp một ngụm nhỏ, thấp giọng hỏi: “Tiểu huynh đệ thấy chúng sẽ động thủ ở đâu?”
“Trung Nguyên Tứ Đạo nghênh ngang có thừa, cường đạo bình thường sẽ chọn nơi vắng vẻ, dễ công dễ thủ mà ra tay, nhưng chúng lại thích vào nơi ồn ào, đắc thủ rồi sẽ nhân cơ hội hỗn loạn mà đào tẩu.”
“Chả lẽ chúng định động thủ ở đây?” Mễ Giác lắc đầu, “Thiên Nhai Hải Các không phải chốn đánh nhau, xưa nay chưa có ai gây sự ở đây.”
“Vì sao?”
“Vì họ có triều đình chống lưng, người thông minh không bao giờ đối địch với triều đình. Chỉ cần Thiên Nhai Hải Các xảy ra chuyện gì, quan phủ không đời nào ngồi yên, nếu Trung Nguyên Tứ Đạo nhiễu loạn thanh tĩnh ở đây, tất nhiên kinh động đến quan phủ, lúc đó chúng khó lòng yên thân.”
Tư Mã Như Long sắp xếp mấy người áp tiêu xong xuôi, cùng Hồng Bất Húy, Hải Như Phi lên lầu hai, vội vàng chọn chỗ trống ngồi xuống.
Hồng Bất Húy ho khẽ: “Chúng ta ăn xong rồi lên đường, không nên uống rượu, tránh xảy ra chuyện không hay.”
Tư Mã Như Long và Hải Như Phi chưa kịp đáp, một quái nhân đầu tóc đỏ rực tiến tới cười bảo: “Bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, ba vị uống mấy chén cho ấm người cũng có sao.”
Hồng Bất Húy ho khẽ: “Các hạ là…”
“Tại hạ Miêu Liệt, thường được gọi là Hỏa Diễm Đao.”
Hồng Bất Húy lập tức biến sắc, hít sâu một hơi khí lạnh, gương mặt lại trở lại vẻ thản nhiên, ôm quyền nói: “Hóa ra là… Trung Nguyên Tứ Hiệp, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.”
“Hồng đại hiệp khách khí quá, bốn huynh đệ bọn tại hạ vốn là cường đạo, hiệp danh trên đầu há chẳng thành trò đùa sao?”
Hồng Bất Húy cười vuốt: “Miêu đại hiệp đừng khiêm tốn.”
“Hồng đại hiệp, chúng ta người ngay không nói vòng vo, tại hạ đợi các vị ở đây đã lâu.” Sắc mặt Miêu Liệt lạnh lại, nghiêm túc nói.
“Lẽ nào Miêu đại hiệp đến đây để đợi tiểu lão nhi?” Hồng Bất Húy ngẩn người, nhíu chặt chân mày.
“À. Tại hạ nghe nói Hồng đại hiệp định lên kinh thành, nên mới đến đây gặp mặt, có việc xin thỉnh giáo đại hiệp.” Miêu Liệt cười rin rít: “Mười ngày trước, có một khách nhân rất kỳ quái đến thăm quý tiêu cục, phải vậy chăng?”
Hồng Bất Húy bật cười: “Tiêu cục là chốn kiếm sinh ý, ngày nào cũng có người lai vãng, có gì kỳ quái đâu.”
“Nhưng vị khách này khác hẳn, y tuy không có tiền nhưng rất nổi danh.” Mục quang Miêu Liệt khẽ đảo, chầm chậm nói: “Y là tổng bộ đầu của Phúc Kiến, Thần Bộ Long Thất tiên sinh.”
Hồng Bất Húy cúi đầu, tựa hồ lại biến sắc.
“Long Thất là bộ khoái thanh danh hiển hách suốt một dải phương nam, là đệ nhất cao thủ Lục Phiến môn, năm nay mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã phá tới ba trăm mười tám vụ án lớn nhỏ khác nhau.” Miêu Liệt không để ý đến Hồng Bất Húy, thoải mái nói tiếp: “Nửa tháng trước, tổng tuần phủ Phúc Kiến tỉnh Chu Đại Khang vô ý lấy được một kì trân dị bảo trị giá liên thành từ tay một tên giang dương đại đạo, đương kim thiên tử vốn thích những món đồ chơi lạ lùng, nên lão quyết định hiến tặng cho hoàng đệ hòng thăng quan gia tước. Kim Sư tiêu cục là tiêu cục có thực lực đứng đầu Phúc Châu, từ khi khai nghiệp tiếp nhận một trăm hai mươi chuyến tiêu mà chưa từng thất thủ. Để an toàn, Chu Đại Khang chọn Kim Sư tiêu cục áp tiêu. Hồng đại hiệp, không hiểu sự thật có phải thế không?”
Hồng Bất Húy lắc đầu: “Mười ngày trước, tệ tiêu cục đích xác có nhận một chuyến tiêu, nhưng chỉ năm vạn lạng bạc là thôi, không phải kì trân dị bảo như Miêu đại hiệp nói. Tiểu lão nhi tuy biết Long Thất tiên sinh, nhưng gặp mặt cách đây nửa năm rồi.”
“Quý tiêu cục có hai tiêu chuẩn tiếp tiêu: thứ nhất, không nhận đồ lai lịch bất minh; thứ hai không nhận hàng giá trị dưới ba mươi vạn lạng.” Miêu Liệt cười lạnh: “Chỉ năm vạn lạng sao các vị để mắt tới, tự đập chiêu bài của mình?”
“Tổng tiêu đầu gần năm nay mắc bệnh, ít khi đi áp tiêu, sinh ý không còn như trước, Phúc Châu lại có thêm một Phi Hổ tiêu cục, để kiếm sống, bọn tại hạ đành tiếp nhận một vài chuyến hàng nhỏ.” Hồng Bất Húy bất chợt thở dài buồn bã.
“Phi Hổ tiêu cục?” Mắt Miêu Liệt lóe hung quang.
“Tổng tiêu đầu Phi Hổ tiêu cục Đô Phi Hổ là tục gia đệ tử Nam Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm có bảy mươi hai tuyệt kỹ, mấy trăm năm nay nay tinh thông được mười môn chỉ có năm, ba người. Nhưng Đô Phi Hổ mới bốn mươi ba mà tập thành bảy môn, từ khi y mở tiêu cục, bọn tại hạ gần như không có cả cơm ăn.”
“Xem ra Hồng đại hiệp không chịu nói thật?” Miêu Liệt cười lạnh lẽo.
“Tiểu lão nhi nói câu nào cũng thật.”
“Tin tức này của tại hạ cũng tuyệt đối đáng tin.”
Hồng Bất Húy nhăn nhó: “Chỉ sợ lần này Miêu đại hiệp bị người ta gạt rồi.”
Hải Như Phi trẻ nhất nhưng tính toán sâu xa, kinh nghiệm giang hồ không kém những kẻ lão làng, liền từ tốn đứng dậy, cười tươi nói: “Miêu đại hiệp, chuyến tiêu này của bọn tại hạ đích xác chỉ có năm vạn lạng, nếu các vị cần, tại hạ nguyện ý hai tay dâng lên, tệ tiêu cục tuy sa sút nhưng dựa vào danh tiếng của gia phụ, miễn cưỡng có thể bồi hoàn cho tiêu chủ.”
Y nói năng chí tình chí lý, tự nhiên dâng tặng năm vạn lạng bạc, chỉ có kẻ ngốc mới cự tuyệt.
Tư Mã Như Long tính nóng nảy, trừng mắt nói: “Sư đệ, mất chút tiền không là gì nhưng mất tiêu ngân, mất cả chữ tín lại quan hệ đến sinh tử tồn vong của tiêu cục.”
Hải Như Phi liên tục nháy mắt ra hiệu: “Có thể làm bằng hữu với Trung Nguyên Tứ Hiệp, năm vạn lạng bạc có là gì.”
Miêu Liệt cười ha hả, lạnh lùng cất tiếng: “Tuy không phải ít nhưng tại hạ không thích, lẽ nào các vị chưa từng nghe rằng Trung Nguyên Tứ Đạo có hai nguyên tắc.”
“Tại hạ xin lắng nghe.”
“Một, không động đến vật của bằng hữu; hai không động đến hàng hóa giá trị dưới ba mươi vạn lạng.”
“Miêu đại hiệp hiềm năm vạn lạng quá ít?” Hải Như Phi trấn tĩnh như thường.
“Món bảo bối đó dù một trăm lần năm vạn lạng cũng không so được.” Miêu Liệt trầm giọng.
“Trên đời có vật đáng tiền như vậy ư?”
“Chỉ cần các vị giao ra, bọn tại hạ lập tức đi ngay, về sau không bao giờ làm phiền nữa.”
“Thật ra là bảo bối gì? Bọn tại hạ nghe nói mà không hiểu gì.” Tư Mã Như Long trầm giọng hỏi.
“Là Vạn Kiếp Trùng Sinh, chẳng lẽ các vị không biết mình bảo tiêu món gì?”
Tư Mã Như Long tựa hồ ngẩn người: “Vạn Kiếp Trùng Sinh là vật gì?”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh là bảo vật hiếm có…” Miêu Liệt thoáng ngừng rồi lạnh lẽo thốt: “Các vị đã không biết, tại hạ nói ra cũng vô ích.”
Hải Như Phi xen lời: “Bọn tại hạ không có vật Miêu đại hiệp cần, nói ra hay không khác gì đâu?”
Miêu Liệt cười lạnh đảo mắt, mục quang như đao nhìn mắt Hải Như Phi chằm chằm, nhãn thần hắn nghiêm túc, lại sắc bén, tựa hồ muốn xuyên thấu nội tâm đối phương, tìm ra bí mật nào đó.
Hải Như Phi thần thái ung dung, tránh khỏi ánh mắt.
Ngoài cửa, tuyết trắng như lông ngỗng rơi phơi phới. Gió bấc lạnh lùng ào ạt thôi qua song cửa. Hải Như Phi đột nhiên rùng mình, cảm giác được một làn hơi ập lên mình – là sát khí.
Miêu Liệt đột nhiên xuất thủ, đao vốn trên lưng, hắn chỉ thò tay là bạt ra. Thủ pháp bạt đao tuyệt đối chuẩn xác, tốc độ tuyệt đối không chậm, đao quang lóe lên, cuốn theo một vùng đỏ nhạt, phảng phất một tia lửa, nhanh hơn, sáng hơn hỏa diễm. Đao quang chuyển hướng, vạch nửa vòng cung đỏ rực trên không, ánh sáng chưa tan, đao đã lướt đến đỉnh đầu Hải Như Phi bổ mạnh xuống.
Hải Như Phi võ công không tệ, nhưng mọi sự xảy ra quá đột ngột, y không kịp bạt kiếm, muốn lùi cũng không được – sau lưng y bị chiếc bàn cản lại.
Cùng lúc, đôi tay khô gầy từ bên cạnh thò ra chụp vào cây đao. Đao đúc từ tinh cương, đao phong băng lạnh sắc bén, bàn tay là máu thịt, dám chụp vào đao khác nào lấy trứng chọi đá? Trứng đập vào đá tất nhiên tan nát, người đó không phải ngốc tử tất là kẻ điên.
Nhưng Miêu Liệt biết, người đó không phải ngốc tử cũng không phải kẻ điên. Tay của Hồng Bất Húy không đúc bằng thép nhưng cứng hơn thép, không chỉ bấu tan đá mà từng bấu nát đầu người. Cây đao lọt vào tay lão, khó lòng thoát cảnh gãy tan. Trong một sát na, cổ tay hắn khẽ uốn, đao quang đột nhiên tan biến, người cũng biến mất.
Hồng Bất Húy trầm giọng: “Mau hộ tiêu.”
Tư Mã Như Long và Hải Như Phi lập tức phi thân ra, nhưng phải lùi lại ngay – ba nam nhân, hai nữ nhân như một bức tường kín mít, chặn hết lối đi.
Tư Mã Như Long trầm giọng quát: “Tránh ra.”
Không ai lên tiếng, chỉ có một câu trả lời. Hứa Tư Văn và Liễu Nguyệt Mị song song lao tới, đao quang lóe sáng.
Hai mắt Tư Mã Như Long đỏ rực, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, song chưởng đẩy mạnh ra, phi thân lao tới. Phong Lôi chưởng của y luyện đến xuất thần nhập hóa, thân thể như thiết tháp cực kỳ trầm ổn, chưởng pháp lại khinh linh mẫn tiệp, nhẹ như gió thoảng, uyển chuyển như cá bơi dưới nước.
Hứa Tư Văn được xưng tụng là Vô Hình Đao, đao pháp chính như danh hiệu, phiêu hốt bất định, hư thật khó dò, không thể nhìn thấy. Liễu Nguyệt Mị sử dụng một lưỡi liễu diệp đao, đao pháp của thị như phi hoa trục nguyệt, nhẹ tựa cành liễu đùa gió. Đao pháp của cả hai tựa hồ cùng theo một lối, khinh linh mà thần tốc. Cách phối hợp cũng như đã ngầm ước định, trong công có thủ, trong thủ có công.
Thân hình Tư Mã Như Long lao tới, song chưởng như đao, vận chuyển như bay, tả chưởng chém vào cổ tay cầm đao của Hứa Tư Văn, hữu chưởng bổ vào vai phải Liễu Nguyệt Mị. Lối xuất thủ nhanh, chuẩn cùng tính tình gan dạ của y, hiện tại không mấy ai trong lớp trẻ đời nay của võ lâm sánh được.
Hứa Tư Văn đao hóa du long, luồn người chém vào tả chưởng của y, Liễu Nguyệt Mị đảo hướng đao quang, chém vai vai phải.
Thân thể Tư Mã Như Long chuyển động như cuồng phong, hai đạo chưởng phong cuốn ra, hai đại đao quang tan biến. Đà lao của y vẫn còn, song chưởng múa tít, quấn lấy hai lưỡi đao.
Phi Hoa Nương Tử Phong Phi Hoa là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, từng đường nét quyến rũ mê người, vòng eo cơ hồ chỉ vừa một chét tay, vùng ngực thành thục như phần mộ mai táng mục quang nam nhân.
Hải Như Phi lại là chính nhân quân tử, y có một người vợ vừa mỹ lệ vừa thiện lương, hai đứa con gái khả ái. Thành ra trong mắt y, dù Phong Phi Hoa có quyến rũ nữa cũng chỉ như người chết.
“Hải công tử, chỉ cần các vị giao vật ra sẽ hóa can qua thành ngọc bạch, chúng ta…” Phong Phi Hoa liên tục chuyển gót sen, mắt lúng liếng, che miệng cười: “Có lẽ chúng ta sẽ thành bằng hữu.”
Hải Như Phi sầm mặt, quát khẽ: “Ta không hiểu cô nương nói gì.”
“Choang”, trường kiếm xuất hiện trong tay y, vạch ra một đóa hoa rồi hóa thành quang võng rợp trời chụp xuống Phong Phi Hoa. Kiếm pháp của y lăng lệ, trầm ổn, xuất thủ tuyệt bất lưu tình.
Phong Phi Hoa uốn hông, lướt ra khỏi vòng kiếm quang như đóa hoa bay, cười quyến rũ: “Hải công tử nỡ lòng vùi dập, tâm công tử bằng sắt ư?”
Hải Như Phi xanh lét mặt mày, cổ tay khẽ uốn, trường kiếm đâm thẳng tới. Nhát kiếm này không biến hóa gì lắm nhưng cực nhanh, cực độc, không trung phảng phất có một tia chớp loáng qua, đâm vào yết hầu Phong Phi Hoa.
Vẻ mặt y thị vẫn cười cợt, tay có thêm một thanh kiếm. Thị khẽ lắc cổ tay, hư không đột nhiên nổi lên một vòng sáng. Nhát kiếm này cực kỳ bình thường nhưng sử dụng cực kỳ xảo diệu.
Hải Như Phi kiếm thế bất biến, kém kiếm hướng chéo xuống mé phải, vẫn đâm thẳng tới.
Kiếm pháp của Phong Phi Hoa đột nhiên biến đổi, khắp trời hoa bay - - kiếm hoa, hoa như biển lớn, nuốt gọn Hải Như Phi.
Kiếm quang đột nhiên thu liễm.
Hải Như Phi hừ lên trầm trầm, sắc mặt trắng nhợt, máu từ vai phải nhỏ xuống, nhuộm đỏ tà áo xanh. Y trúng một kiếm, tuy không sâu nhưng ảnh hưởng đến khả năng cầm kiếm, bèn nghiến răng gầm khẽ, lao bổ tới.
Kiếm khí như thủy triều, Phong Phi Hoa đứng yên, trường kiếm khẽ vung.
Hải Như Phi lập tức lùi lại, rồi bổ tới, rồi lại lùi. Giữa hai người cơ hộ có một bức tường vô hình ngăn cách. Phong Phi Hoa rõ ràng đứng cách tấc gang mà xa tựa chân trời.
Sắc mặt Hải Như Phi dần biến đổi, gầm vang vung kiếm lao tới, kiếm quang chưa kịp dáy lên, động tác chợt ngừng phắt lại, trường kiếm sững trên không, không đâm tới được. Hô hấp của y cũng phảng phất ngừng lại – mũi kiếm băng lạnh, không biết từ bao giờ đã chặn lên yết hầu y.