HÀN ĐAO HÀNH
TÁC GIẢ: UẤT NGÂN
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 12: Nắm tay hóa giải can qua.
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Long đại thiếu gia vẫn ngồi trong góc đột nhiên bước tới cười lạnh: “Ngươi rõ ràng là Mễ Cao, từ lúc nào biến thành Thiên Sơn Nhất Kiếm?”
“Ba năm trước, Long Thiếu Vân đột nhập Thiên Sơn trộm kiếm, để tìm được kiếm, tại hạ đành ẩn tính mai danh.”
“Người đứng sau cái chết của cha ta, chắc là ngươi.”
Mễ Giác cười cười: “Đích xác là tại hạ, nếu hắn không chết, làm sao kiếm lại vật quy nguyên chủ được?”
Long đại thiếu gia nhợt nhạt mặt mày, rít lên: “Đúng là ngươi?”
“Mễ huynh, Long Thiếu Vân vốn phải chết, không can hệ gì đến huynh, hà tất thay tiểu đệ chịu tội?” Nhậm Ngã Sát thầm thở dài, lắc đầu cười khổ, nỗi lòng Mễ Giác chỉ mình gã hiểu được. Nếu Long đại thiếu gia biết Lương Bách Triệu mới là cừu nhân giết cha chân chính, những ngày còn lại của lão khó lòng yên ổn.
Long đại thiếu gia nghiến răng: “Được, được lắm, các ngươi đúng là bằng hữu tốt, đã vậy cùng chết đi.”
Ngữ âm vừa dứt, đột nhiên có một thanh âm thong thả cất lên: “Đã đến Thiên Nhai Hải Các đều là khách ở đây, có điều gì sao không ngồi xuống bàn bạc? Hơi một chút là đánh đánh giết giết, cừu cừu hận hận, không phải làm hỏng hết bầu không khí ư?”
Giọng nói khiến mỗi người đột nhiên ngẩn ngơ. Trên đời lại có giọng nói ngọt ngào đến thế ư?
Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, trong trẻo như vậy, dùng tám chữ “hoàng oanh xuất cốc, châu lạc ngọc bàn” để hình dung e rằng quá vũ nhục người nói. Giọng nàng rất trẻ, tối đa chừng hai mươi mà thôi.
Tiếng nói mỹ lệ vương vấn bên tai, một nữ nhân che mặt bằng khăn sa đen uyển chuyển bước tới. Thấy nàng, trong sát na, mỗi người phảng phất đều nín thở.
Nữ nhân này tuyệt đối khiến người nhìn nín thở, tuy không thấy dung nhan nàng nhưng ánh mắt nàng chắc rằng là ánh mắt của nữ nhân mỹ lệ nhất cõi đời. Không ai kháng cự được ánh mắt ấy, dù là nam nhân hay nữ nhân - - đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, sáng như vầng trăng Trung thu, lại mông lung như ngàn sao xa xăm.
Thân thể nàng vô cùng yêu kiều, dáng người mảnh mai, từng đường nét nổi bật hòa hợp vào nhau, thêm một phân sẽ thành béo, thiếu một phân sẽ thành gầy, vừa khớp như châu viên ngọc nhuận.
Tay nàng cũng mỹ lệ như vậy, hoàn toàn không có tỳ vết, giống như được điêu khắc tinh tế từ một khối dương chi mỹ ngọc, không hề có tạp sắc. Năm ngón tay búp măng đều chằn chặn, dù người xét nét nhất cũng không tìm ra nửa điểm khiếm khuyết. Tay mỹ lệ thường thuộc về người mỹ lệ; nữ nhân mỹ lệ, tay nàng tuyệt đối cũng mỹ lệ.
Không ai phủ nhận được rằng, dẫu nàng chỉ là một bóng hình không rõ ràng nhưng khắc sâu trong lòng mỗi người ấn tượng sâu đậm, lưu lại dấu ấn không phai. Càng không ai phủ nhận rằng, dù chỉ là ánh mắt thoáng qua, nàng cũng khiến người ta suy tưởng vô vàn.
Tuyệt đại phong hoa cùng thiên sinh lệ chất của nàng không gì so được, bất kể lúc nào, nàng đều khiến người đối diện cảm giác được mỵ lực đặc biệt phát ra từ thân thể. Nàng mang nét ôn nhu của nước, khí chất của gió, vừa xa xôi vừa thân thiết, dáng vẻ nàng dù cô độc nhưng tuyệt không đơn điệu.
Vẻ đẹp của nàng gần như hoàn mỹ, phảng phất không đến từ nhân gian, không thuộc về hồng trần tục thế, nhan sắc nàng không mảy may nhiễm mùi phấn son. Vô luận là ai, chỉ caanfn hìn nàng một lần sẽ vĩnh viễn không quên.
Thiếu nữ che mặt vừa xuất hiện, gió tuyết ngoài cửa phảng phất phải chịu áp lực hùng hậu, dần dịu đi.
Nàng chỉ tùy tiện đứng đó, thư thái tự nhiên, nhưng mỗi người đều tưởng rằng đang chiêm ngưỡng bức tranh tuyệt mỹ nhất, phong cảnh đẹp nhất trên thế gian. Sơn thủy thất sắc, tinh quang ảm đạm; nét đan thanh thuần thục đến đâu cũng không không lột tả được phong tư huyền diệu của nàng, diệu bút sinh hoa cũng không bật lên được thần vận say lòng.
Ánh mắt tất thảy đều không rời khỏi nàng, chỉ riêng một người từ đầu đến cuối không nhìn nàng một lần.
Mục quang Nhậm Ngã Sát nhìn tuyết bay ngoài cửa, nhãn thần gã vẫn lãnh mạc như trước, mông lung mà trống rỗng, phảng phất không nhìn thấy gì. Có phải gã cũng không kháng cự được mỵ lực của thiếu nữ?
Ánh mắt mê mộng của nàng chạm vào gương mặt gã, biến thành hai vì sao lấp lánh.
Gương mặt gã anh tuấn nhưng lãnh mạc, đôi mày rậm rì, nhãn tình sáng rực, khóe môi mím chặt hiển lộ bản tính kiên nghị quật cường, cùng ma lực hút hồn. Tuy gã còn trẻ nhưng ma lực đó khiến người khác không chống chọi được.
Gương mặt gã lạnh tanh, có lẽ vì nội tâm quá phức tạp. Chính dáng vẻ gần như ơ hờ đó khiến người khác vừa say mê vừa đau lòng.
Nhãn thần gã sao lại u buồn đến thế, lộ ra nỗi bi thương thảm đạm? Tim nàng trong sát na đó cơ hồ như một đóa hoa bị bàn tay vô hình xé tan, một cánh hóa thành ngàn vạn cánh, mỗi cánh nhỏ lại tiếp tục hóa thành ngàn vạn, rải xuống như một cơn mưa phơi phới…
Thiếu nữ lặng lẽ đứng đó, khí chất của nàng, thần thái của nàng khiến người đối diện có cảm giác đang đứng trước mặt một công chúa cao quý ưu nhã. Ánh mắt mỹ lệ hiện rõ nét cười thoáng qua, từ tốn lên tiếng: “Nơi này là Thiên Nhai Hải Các, trong Kim Lăng thành, e rằng trẻ con cũng biết chuyện của Thiên Nhai Hải Các, cái tên này do hoàng thượng kim khẩu ngự tứ. Tuyệt không cho phép ai đến đây gây rối.”
Toàn trường yên lặng. Không ai lên tiếng, mỗi người cảm nhận rõ hơi thở của nhau.
Thiếu nữ che mặt đảo mắt: “Các vị đã đến đây cũng nên nhập gia tùy tục, tuân thủ quy định riêng, không nên đại khai sát giới, tổn thương hòa khí.”
Không khí vẫn yên lặng. Tất thảy đều im tiếng, tựa hồ sợ rằng sẽ cắt ngang giọng nói mỹ lệ kia.
“Việc không nên xảy ra đã xảy ra, nếu không thể thay đổi, cũng nên vãn hồi, nhưng chỉ bằng vào sức mọn của tiểu nữ tử làm được gì đây?” Thiếu nữ che mặt khe khẽ thở dài, lại nhìn Nhậm Ngã Sát: “Nếu các vị nể mặt hóa can qua thành ngọc bạch, tiểu nữ tử cảm kích bất tận.”
Không ai nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng thấy được ánh mắt ôn nhu như nước toát lên thần thái chân thành chờ mong, dù là ma quỷ cũng không nỡ nhẫn tâm tổn thương một thiếu nữ mỹ lệ như thế.
Long đại thiếu gia đột nhiên cười vang: “Được, hôm nay bản đại thiếu gia mua lấy chút nhân tình, tuyệt không nhắc đến chuyện báo thù ở đây.”
Thiếu nữ che mặt cúi người yêu kiều: “Đa tạ thiếu gia thành toàn.”
Lão ẩu chột xua tay: “Không được.”
Thiếu nữ che mặt tựa hồ ngẩn người: “Lão phu nhân có ý kiến gì chăng?”
“Lão bà tử ta mặc kệ hoàng đế, vương pháp gì đó, cũng không quan tâm đây là đâu, chỉ cần một vật.”
“Là vật gì?”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh.”
“Vật đó có trọng yếu với lão phu nhân chăng?”
“Quan trọng hơn báo cừu sát nhân.”
“Vật đó ở đâu?”
Lão ẩu chột nhất chỉ vào Hồng Bất Húy: “Cần phải hỏi hắn.”
Hồng Bất Húy lạnh lùng: “Cái gì là Vạn Kiếp Trùng Sinh? Ta chưa từng nghe qua.”
“Chuyến tiêu này của ngươi lẽ nào không phải áp tải bảo vật?”
“Chỉ là món sinh ý nhỏ trị giá năm vạn lạng bạc.”
Lão ẩu chột trợn con mắt độc nhất, trầm giọng: “Ngươi dám lừa lão bà tử!”
Hồng Bất Húy quay đi, không để ý đến lão thái bà thần bí đáng sợ này.
Thiếu nữ che mặt nói: “Lão phu nhân, thị phi ân oán giữa người giang hồ các vị, tiểu nữ tử không có hứng thú, nhưng mỗi vị khách đến đây đều không nên phá hỏng quy định, bằng không danh dự của Thiên Nhai Hải Các mất đi, còn làm ăn gì được nữa?”
“Nếu muốn lão bà tử đi khỏi, phải đưa ra lý do, không thì…”
“Lão phu nhân có nghe đến hai câu thơ này chăng?”
Lão ẩu chột trừng mắt: “Thơ? Lão bà tử ta vốn thô thiển, ghét nhất mấy thứ rắm chó đó.”
“Nhất định lão phu nhân biết hai câu này.”
“Ta chỉ biết cách giết người.”
Thiếu nữ che mặt thong thả ngâm: “Ngân ti phất diện tùy phong khứ, đạp nguyệt nhập mộng lai!” (1)
Hai câu thơ vừa được đọc lên, lão ẩu chột và hắc y lão giả lập tức biến sắc, lão ẩu chột trầm giọng: “Sao tiểu cô nương lại biết hai câu thơ này?”
“Lão tiên sinh, lão phu nhân, hai vị hiểu rõ ý nghĩa của hai câu thơ này, đúng không?”
Hắc y lão giả đột nhiên thở dài: “Tiểu cô nương, thật ra cô là ai?”
“Tiểu nữ tử họ Âu Dương, tên chỉ có một chữ Tình, là lão bản của Thiên Nhai Hải Các.”
“Âu Dương Tình? Lão bản của Thiên Nhai Hải Các? Hay lắm, lão đầu tử ta nể mặt tiểu cô nương, không động thủ ở đây.” Hắc y lão giả quay lại nhìn Hồng Bất Húy, cười lạnh lùng: “Chúng ta quyết tâm lấy được, chỉ cần ngươi rời khỏi Thiên Nhai Hải Các, tuyệt đối không ra khỏi Kim Lăng thành.”
Lão ẩu chột nói: “Dù các ngươi thoát được Kim Lăng thành, cũng không thoát khỏi bàn tay chúng ta.”
Hồng Bất Húy nhợt nhạt mặt mày, vành môi nứt nẻ cơ hồ bị cắn đến bật máu.
Hắc y lão giả ngoác miệng cười với Âu Dương Tình: “Tiểu cô nương, lần tới lão phu đến đây kiếm mấy chén rượu, ngàn vạn lần tiểu cô nương đừng mang một bình nước đái đến là được.”
Âu Dương Tình bật cười, khẽ lắc đầu cười: “Tiểu nữ tử nhất định mang loại mỹ tửu ngon nhất ra chiêu đãi lão tiên sinh.”
“Tiểu cô nương nào cũng thích nói dối, đừng tin vẫn hơn.” Hắc y lão giả lắc đầu, vẫy tay với lão ẩu chột, Long đại thiếu gia: “Đi thôi.”
Lão quả nhiên nói đi là đi, không hề dừng lại.
Long đại thiếu gia vội đi theo, được mất bước đột nhiên quay lại nói: “Âu Dương cô nương, đã quấy nhiễu, cáo từ!”
Âu Dương Tình lạnh nhạt: “Không tiễn, mời công tử.”
Trường biến cố liễu ám hoa minh vốn khó tránh khỏi cảnh quyết đấu đầy mưa máu gió tanh, vì Âu Dương Tình xuất hiện mà kết cục hoàn toàn biến đổi.
An Nhu trút được gánh nặng trong lòng, khẽ thở dài: “Đại đương gia nên đến sớm hơn mấy phải.”
“Có những việc sớm muộn gì cũng xảy ra, đến sớm hay muộn không khác gì nhau.”
“Đến vẫn hơn là không.”
Khóe mắt Âu Dương Tình lưu động, lặng lẽ nhìn Nhậm Ngã Sát đứng hiên ngang, nàng thở dài, mục quang dừng lại trên mặt Mễ Giác.
Y tỏ vẻ hơi hoảng loạn, vội nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cố che giấu vẻ lúng túng.
“Vị này là Mễ tiên sinh?” Âu Dương Tình từ tốn hỏi: “Nghe nói Mễ tiên sinh tài cao tám đấu, giỏi thơ phú, hôm nay mới có duyên gặp mặt, tiểu nữ tử tam sinh hữu hạnh.”
Mễ Giác mỉm cười: “Âu Dương cô nương mới là cao nhân chân chính, chỉ với hai ba câu đã dẹp yên được một trường phong ba.”
“Đó là nhờ các vị nể mặt.” Âu Dương Tình chớp mắt, lại nhìn Nhậm Ngã Sát, toan nói rồi dừng.
Mễ Giác mỉm cười: “Vị này là Nhậm huynh đệ, bằng hữu của tại hạ.”
“Tương phùng không bằng ngẫu nhiên gặp mặt. Tiểu nữ xin được làm chủ mời hai vị uống mấy chén được chăng?”
“Cô nương có mỹ ý, ai nỡ cực tuyệt?” Mỹ nhân như ngọc rượu say người, chỉ có kẻ điên mới cự tuyệt thịnh tình này.
Nhưng lại có người muốn làm kẻ điên đó. Nhậm Ngã Sát quay ngoắt lại, ánh mắt lãnh mạc nhìn nhãn thần ôn nhu của Âu Dương Tình chằm chằm, cất giọng lạnh tanh: “Xưa nay tại hạ không muốn nữ nhân mời.”
Từ lúc Âu Dương Tình xuất hiện đến hiện tại, chưa ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng bởi không chống nổi nhãn thần quyến rũ. Nhưng thiếu niên lãnh mạc này lại thản nhiên đối thị, mục quang gã lạnh như lưỡi đao tuốt trần.
Tròng mắt Âu Dương Tình vẫn ôn nhu như nước, bất giác tránh khỏi tia nhìn của gã, không phải vì mục quang của gã quá lạnh mà vì… vì sao nhỉ? Nàng đột nhiên cảm giác lòng mình loạn lên, phảng phất một trời hạc giấy đang bay. Thật ra vì sao? Ngay cả nàng cũng không trả lời được.
“Xưa nay tại hạ không nhận thịnh tình của nữ nhân, tuy cô nương ngăn được trường quyết đấu nhưng tại hạ tuyệt không cảm kích.”
Âu Dương Tình cúi đầu, khẽ nói: “Công tử bất tất cảm kích, tiểu nữ làm vậy là vì danh dự của Thiên Nhai Hải Các.”
Nhậm Ngã Sát quay nhìn Mễ Giác, thong thả nói: “Mễ huynh, tiểu đệ cáo từ trước.”
Mễ Giác ngây người: “Tiểu huynh đệ định đi? Đi đâu?”
Nhậm Ngã Sát trầm mặc, khẽ thở dài, thần tình lộ ra nét lạc lõng ưu thương: “Trời đất rộng lớn, thế nào cũng có nơi đi.”
Gã cười khổ, nhấc chân cất bước, như một chiếc lá khô phiêu nhiên xuống lầu, để lại bóng dáng cô độc.
Mễ Giác gọi: “Tiểu huynh đệ, đợi một chút.”
Nhậm Ngã Sát tựa hồ không dừng bước, cũng không ngoái lại, bước khỏi Thiên Nhai Hải Các.
Mễ Giác thở dài, cười khổ: “Âu Dương cô nương, tính tình vị bằng hữu này của tại hạ vốn như vậy, mong cô nương đừng trách tội thất lễ.”
“Ồ.” Âu Dương Tình nhìn theo bóng Nhậm Ngã Sát dẫn xa khuất, tỏ ra bất an, nhãn thân mênh mang, tựa hồ đang trầm tư.
“Lưỡng vị cô nương, tại hạ cáo từ.” Mễ Giác vòng tay, không dám nhìn vào mắt Âu Dương Tình, cũng không dám nhìn An Nhu, vội vàng cất bước.
An Nhu từ từ đến gần Âu Dương Tình, khẽ nói: “Y đúng là một sát thủ kỳ quái.”
Âu Dương Tình nhíu mày: “Y?”
“Thiếu niên lãnh mạc đó.”
“Y là sát thủ?”
“Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát, nghe nói Long Thiếu Vân chết dưới tay y. Tuy y tựa hồ hơi bất cận nhân tình, nhưng không đến nỗi đáng ghét.”
“À, y là một người mang tâm sự.”
“Đại đương gia hình như biến thành một người kể chuyện.” An Nhu bật cười.
Âu Dương Tình cũng cười, vui vẻ đáp: “Ta không thích kể chuyện nhưng thích nghe chuyện của người khác.”
Con đường tịch mịch. Tuyết bay phơi phới, phảng phất như tơ tình triền miên, cắt không đứt, gỡ càng loạn.
Nhậm Ngã Sát đạp lên tuyết trắng, mỗi bước đều trầm ổn, kiên định, phảng phất không muốn lãng phí khí lực.
Mễ Giác nhanh chóng đuổi kịp. Hai người đều trầm mặc, đi dọc con đường dằng dặc, đến một ngã tư Nhậm Ngã Sát đột nhiên dừng chân, Mễ Giác lập tức dừng theo.
Nhậm Ngã Sát ngẩng nhìn thinh không, khẽ thở dài rồi thong thả nói: “Mễ huynh, nếu đời người cũng có ngã tư, huynh sẽ chọn lối nào?”
Mễ Giác ngẫm nghĩ: “Ta hy vọng mỗi ngày đều nhìn thấy dương quang, nghe thấy tiếng cười, nên ta nhất định sẽ đi về hướng có ánh nắng và bằng hữu.”
“Đệ không thể. Đệ không dám tưởng tượng ngày mai như thế nào, nên chỉ biết đi tiếp con đường đang đi.”
“Đệ có thể quay lại. Đệ còn trẻ, vẫn có thể lựa chọn lại.”
“Nếu một người ngay từ đầu đã phát hiện mình đi sai đường, có lẽ còn quay lại được. Nhưng đệ đã đến tuyệt lộ, muốn quay lại, chỉ e khó lắm.”
“Con đường có khó thế nào, đều phải dùng chân của chính mình mà đi.” Mễ Giác mỉm cười.
“Tâm đã không còn, hà tất quay lại?”
“Tiểu huynh đệ, tuy đệ chưa từng kể lại úa khứ nhưng ta biết, nhất định đệ từng thương tâm, từng thống khổ, có phải vì thế mà đệ đi nhầm đường?”
“Quá khứ cứ để mặc nó qua.” Nhậm Ngã Sát khẽ phất tay: “Giữ lại hồi ức mới có dũng khí tiếp tục sống.”
“Tiểu huynh đệ tự buông xuôi như thế, khác nào tự giày vò bản thân.”
Nhậm Ngã Sát nghiến răng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Mễ huynh có nhớ nhà không?”
Nhắc đến gia đình, Mễ Giác cũng cười, buồn rầu trên mặt bay biến hết, gật đầu đáp: “Ba năm rồi ta không về. Nhà, đối với mỗi du tử là thứ khắc sâu nhất trong trí nhớ.”
“Huynh định bao giờ quay về?”
“Ngày mai, tốt nhất là ngày mai khởi trình.”
“Đệ theo huynh lên Thiên Sơn.”
Mễ Giác cười vang: “Cảnh tuyết ở Thiên Sơn vô cùng tuyệt diệu, người ở đó cũng nhiệt tình hiếu khách, tiểu huynh đệ tới đó sẽ vĩnh viễn không muốn đi đâu nữa.”
Nhậm Ngã Sát cũng bật cười: “Đệ vốn là một lãng tử không có ngày mai, như bèo trôi mặt nước, trôi đến đâu biết đến đó, còn quay lại làm gì?”
(1): Tơ bạc theo gió lướt qua mặt, Thiết kị đạp lên vầng trăng vào giấc mộng
|